Đại Nương Nấu Cơm Đệ Nhất Tiên Tông - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:15:05
04
Máu nhuộm đỏ dòng suối, rơi xuống vực.
Người dân nửa đùa nửa thật , đồ ăn mặc dùng của đều là nhặt từ xác chết. Bảo đừng lo, c.h.ế.t thu xác.
Sao thể c.h.ế.t ?
Ta thể chết.
Tiểu nha đầu còn đang chờ tin của .
Đi đến nửa núi, đường hẹp đến mức cả chỉ thể ép chặt vách đá.
Nhìn xuống , thể khiến sợ vỡ mật.
Thỉnh thoảng những hòn đá nhỏ bên cạnh lăn xuống, khiến toát cả mồ hôi lạnh.
Khi lên đến cao, chỗ đặt chân càng ít hơn, liên tục bám những tảng đá nhô .
Những vết chai tay mài mòn dày lên.
Leo núi, leo suốt sáu, bảy ngày.
Mệt mỏi nhưng dám nghỉ ngơi. Đói bụng, chỉ ăn lương khô mang theo.
Một ngày cơn mưa, trượt chân, suýt nữa thì mất mạng tại đây.
May mắn , tay kịp bám dây leo xanh rủ xuống.
khi lên đến đỉnh núi, tường vân tiên hạc như trong tưởng tượng. Chỉ vài bộ xương khô, với dấu vết móng tay khắc lên: "Tiên lộ hà xứ tầm?" (tạm dịch: tìm đường tu tiên ở nơi nào)
05
Chẳng lẽ gia gia của gia gia cũng lừa?
Ta lấy tín vật "bầu rượu" .
Gia gia của gia gia rằng, ngày xưa vị tiên nhân du ngoạn nhân gian, thu nạp ông thư đồng.
Ông theo hầu hạ, chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt. Ông học chữ nghĩa và trù nghệ.
Chớp mắt mười năm trôi qua.
Một ngày, tiên nhân bảo ông mua rượu.
Khi ông mang rượu về, tiên nhân biến mất dấu vết.
Chỉ để bốn chữ: "Duyên phận dĩ tận".
Gia gia của gia gia với : "Lần ngươi đào bầu rượu chôn theo, cầu xin một nữa."
06
Sau khi lấy bầu rượu , đột nhiên mây tan sương tản. Ở chân trời xa xăm, một vị tiên tóc bạc phơ, ánh mắt sáng ngời.
Ông đưa lên trời.
"Chén rượu năm xưa, ngờ hôm nay nếm thử. Nói , ngươi yêu cầu gì, đáng để ngươi vượt ngàn dặm, leo núi vượt suối."
Ta quỳ xuống mặt ông: "Nghe tiên trưởng mở nhà ăn trong Tiên Tông, trù nghệ của cũng tạm , mong tiên trưởng thu nhận."
Ông do dự một chút: "Không thu nhận ngươi, chỉ là nhà ăn bỏ hoang từ lâu ."
Ta dập đầu liên tục: "Mong tiên trưởng nể tình gia gia của gia gia cẩn trọng cất giữ bầu rượu mà thu nhận . Ta cầu trường sinh phú quý, chỉ mong linh thạch để khai mở linh căn cho nữ nhi ."
Ông vuốt râu suy nghĩ: "Nếu để ngươi về, e là tình . Bầu rượu quả thật thơm ngon. Thôi , sẽ cho ngươi mỗi tháng hai viên linh thạch, ngươi hãy thử ở nhà ăn xem ."
Theo lý mà , nên hài lòng .
Một viên linh thạch đủ gây sóng gió trong nhân gian.
mỗi tháng hai viên, một năm chỉ hai mươi bốn viên, bốn năm mới chín mươi sáu viên.
Tiểu nha đầu của nhiều thời gian như .
Ta mở miệng hỏi: “Tiên trưởng, thể thêm một ít ? Nha đầu nhà mười bốn tuổi ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-nuong-nau-com-de-nhat-tien-tong/chuong-2.html.]
Ông lắc đầu: “Đối với cái nhà ăn nửa sống nửa c.h.ế.t , như là quá nhiều . Nếu ngươi thêm nữa thì vực dậy nhà ăn.”
Từ đó, bốn chữ “vực dậy nhà ăn” gieo lòng .
Ta chắc chắn !
Ông sắp xếp chỗ ở cho : “Mọi trong tông môn đều gọi là Lâm Trưởng lão, ngươi cũng gọi như .”
Mấy ngày , quen với những hàng xóm xung quanh.
Thợ rèn ở đối diện nhà kinh ngạc kêu lên: “Ngươi thật sự vực dậy nhà ăn? Nói khó một chút, chút tự lượng sức .”
07
Ta hỏi vì ?
Hắn : “Tiên nhân ở đây uống sương mai, ăn m.ô.n.g đýt, phàm là mỹ vị trần gian đều nếm qua cả. Muốn khiến họ phục, khó như lên trời .”
Đạo đồng quét sân cũng : “ . Sư sư tỷ ở đây thích ăn m.ô.n.g đýt nhất, họ chẳng thèm để mắt tới mấy món ăn bình thường.”
Nghe , cả run lên, tiên nhân thích ăn m.ô.n.g đýt!
Ta ngại ngùng : “Người , ngươi cho một cái quần sắt .”
Hắn ngẩn : “Bây giờ nấu ăn cũng nguy hiểm thật đấy, còn mặc quần sắt.”
Ta : “Không để nấu ăn. Tiên nhân thích ăn m.ô.n.g đýt ? Tuy thịt ngon lắm nhưng vẫn phòng ngừa .”
Hắn ôm bụng lớn: “Mông đýt mà tiên nhân ăn khác với m.ô.n.g đýt của chúng , ngươi đừng lo lắng chuyện đó. Hãy nghĩ xem thế nào với nhà ăn . Ngươi khai mở linh căn cho nha đầu nhà ngươi, khó lắm đấy!”
, nhà ăn mới là vấn đề lớn.
Ta đổi mấy món ăn .
Làm mới thể xiêu lòng dày của tiên nhân đây?
Mông đýt?
, bắt đầu từ m.ô.n.g đýt!
08
Ta đến mượn Lâm Trưởng lão một viên linh thạch.
Ông đưa linh thạch cho , : “Mười vạn núi nơi Tiên Tông , địa thế rộng lớn, phong cảnh đa dạng, cám dỗ quá nhiều. Ngươi giữ vững bản tâm.”
Ta nhận lấy linh thạch: “Cảm ơn Lâm Trưởng lão nhắc nhở, Phúc Vận hiểu .”
Đến chỗ gọi là “Linh Đan Các” mà thợ rèn , tìm kiếm khắp nơi. Đồ đạc đủ loại, mắt hoa cả lên.
Ta đành tìm hướng dẫn trong cửa hàng, thận trọng : “Ta một cái m.ô.n.g đýt.”
"Ồ?!" Tiên nữ hướng dẫn lộ vẻ kinh ngạc: "Đại nương, chỗ chúng bán thứ ."
09
Ta : "Ta hỏi thăm , chỗ các ngươi bán chạy."
Lúc nàng mới chợt hiểu : "Ngài đến Tịch Cốc Đan chứ?"
Ta gật đầu: " , dù là Tịch Cốc cái gì nữa, ngươi cứ cho một viên ."
Tiên nữ hướng dẫn : "Đại nương, thứ chúng bán lẻ. Một bình ba trăm viên, giá nửa viên linh thạch."
Ta ngượng ngùng : "Không cần nhiều đến thế."
Dường như nhận điều gì, nàng mỉm : "Chúng loại dùng thử, ngài thử xem ."
Ta nhận lấy từ tay nàng, viên đan nhỏ như hạt gạo. Nuốt , cảm giác mượt mà lan tỏa.
Hóa , đây chính là hương vị của Tịch Cốc Đan.
Cảm giác thật dễ chịu.
Những món ăn từng thưởng thức thể nào sánh .
Ở thôn Tiết gia, cũng xem là đại trù.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nhà ai việc hiếu hỷ, đại tiệc gì cũng đều do đảm nhiệm.