Đại Nương Nấu Cơm Đệ Nhất Tiên Tông - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:15:12
Yêu Nguyệt Tiên Tử lạnh lùng hừ một tiếng: "Vậy ngươi dám thử ăn một miếng ?"
La Minh Liên đáp : "Cũng độc dược, gì mà dám!"
Nàng thẳng bước đến cửa sổ.
Ta kịp gì, chỉ thấy tiên nhân vất vả lắm mới đợi đến lượt giận dữ, siết chặt tay: "Xếp hàng chứ!!!"
Âm lượng lớn đến mức khiến bất ngờ, tay cầm muỗng cơm bất giác run lên.
Tiên nhân đó lập tức biến sắc: "Đại nương, đang quát ngài, xin ngài đừng run muỗng ?"
Ta : "Đại nương chuẩn tâm lý, xin , sẽ múc ."
La Minh Liên cứng đờ tại chỗ, dựa nhan sắc và gia thế, nàng từng nhục nhã như thế bao giờ.
Yêu Nguyệt Tiên Tử tiếp tục châm chọc: "Ta còn chẳng ăn thêm một miếng, ngươi chen hàng, nực thật."
La Minh Liên khẽ hừ một tiếng: "Ta đủ cách."
Nàng quét mắt hàng dài dằng dặc, bước đến giữa hàng: "Hứa sư ..."
Hứa tiên nhân đầu : "Đừng nữa tiên tử, dù là chó l.i.ế.m của ngươi nhưng việc thật sự ."
Nàng nhận đả kích từng : "Ta sẽ đưa năm linh thạch, ai đổi chỗ với ?"
Yêu Nguyệt Tiên Tử : "Đừng kêu nữa, chẳng ai nguyện ý đổi chỗ với ngươi . Cứ an phận rút ."
La Minh Liên phẩy tay áo định bước khỏi nhà ăn: "Bữa cơm thối chẳng thèm ăn!"
Yêu Nguyệt Tiên Tử khẽ lạnh: "Ta thấy ngươi dám ăn thì ."
Thế là nửa tháng , cuối cùng cũng gặp vị Liên Hoa Tiên Tử .
Khóe miệng giật giật, quả nhiên là kẻ thù đội trời chung.
Lần Yêu Nguyệt ôm c.h.ặ.t c.h.â.n trái , nàng ôm c.h.ặ.t c.h.â.n .
Khóc lóc thật là... vô cùng thảm thiết.
La Minh Liên các tiên nhân tuân thủ quy định nhà ăn lôi , thể dùng từ "kêu gào khắp nơi" để miêu tả.
"Đại nương, cơm của ngài sống nổi! Còn thể gặp ngài ? Đại nương."
Tay nàng cào nền nhà trơn bóng: "Đại nương, ngài thiếu nữ nhi ?"
Cuối cùng, chỉ còn câu vẳng từ cuối nhà ăn: "Cái hàng trời đánh ! Dài quá!"
Sau khi xong việc ở nhà ăn, tìm đến Lâm Trưởng lão: "Trưởng lão, thể tìm thêm ? Ta cảm thấy đủ sức nổi."
Lâm Trưởng lão vuốt chòm râu dài của : "Vậy ... sẽ thêm một cho ngươi."
Thế là ngày hôm , thấy ông đeo tạp dề trong nhà ăn.
Tiết kiệm quá mức đấy.
Bảo thêm mà thêm bản .
Về mới phát hiện ông ý đồ khác.
Ta bất lực ông: "Trưởng lão, ngài ăn vụng thế?"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
30
"Con nhóc , như ? Đồ nhà thì gọi là ăn vụng ? Ta chỉ nếm thử xem mặn nhạt thế nào thôi..."
Ông : “Từ giờ đến ngày thi đấu còn ba tháng, cần kiểm tra tiến độ của ngươi một chút.”
Vậy ngài đừng che miệng gì. Chẳng lẽ sợ thấy nửa khuôn mặt đỏ như ăn thanh long ?
Ông ợ một cái: "Nhà ăn của chúng , ợ~"
Ta thấy gò má Lâm Trưởng lão ửng hồng.
Ta : "Trưởng lão, ngài về . Ta đột nhiên cảm thấy một ở đây cũng ."
Ông cúi đầu, như một môn sinh phạm : "Lần đúng là của , chẳng giúp gì."
Ông gây thêm rắc rối là lắm .
Ta khéo léo : "Trưởng lão là bề , đại sự. Nhà ăn thật sự phù hợp với ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-nuong-nau-com-de-nhat-tien-tong/chuong-7.html.]
Hắn hắng giọng định gì đó, "ợ~" một tiếng.
...
Lần cảm giác ông che kín cả khuôn mặt.
"Phúc Vận, thấy trong khỏe. Ngày khác chắc chắn sẽ tìm cho ngươi hai phụ việc ."
Nói xong, ông lập tức biến mất.
Ta thấy bên ngoài nhà ăn hét lên: "Lâm Trưởng lão, ngài ngự kiếm vượt quá tốc độ !"
Nơi chân trời xa, dường như vẳng một tiếng ợ...
Ăn nhiều đến mức !
Ta thở dài một tiếng.
Xắn tay áo lên, cố gắng việc thôi.
Thượng cấp của , cũng tiện trách móc gì.
Nhân sinh chỉ khó khăn bao giờ hết, chứ khó khăn nào vượt qua .
lúc chuẩn thái rau.
"Cạch" một tiếng
Ta thò đầu , thấy đại trù của nhà ăn đối diện ngã.
Hắn kêu đau: "Sao cái bậc cửa cao thế?"
Ta đỡ dậy: "Cửa bình thường ai , chỉ để nhập hàng thôi."
Hắn dậy định phủi bụi.
Ta : "Nền nhà mới lau, sạch lắm."
Nghe , xuống , dường như còn bẩn hơn cả nền nhà: "Vậy để lau nhà giúp ngươi nhé?"
Khóe miệng giật giật. Lịch sự quá mức đấy!
Ta : "Không cần , ngươi qua đây , bên bận ?"
Sắp đến giờ ăn đấy.
Ánh mắt đầy oán hận: "Bận , lẽ nào trong lòng ngươi rõ ?"
Nghe đến đây, chợt tan biến mỏi mệt.
Mắt sáng lên: "Không bận thì ngươi xem thể phụ , bên đang bận lắm."
Hắn ho khan hai tiếng: "Khụ khụ! Ngươi ác ai ác. Ta cũng nhàn rỗi đến mức ."
Ta hỏi: "Vậy ngươi đến đây việc gì? Là mượn dầu mượn gạo?"
Hắn nghiêm túc : "Ta đến đây để gây rối!"
31
"Gây rắc rối ?" Ta xoay , đẩy lưng ngoài: "Hôm khác hãy đến, hôm nay rảnh."
Hắn ngoảnh đầu : "Ta đến đây là để gây rối, để mời cơm mời . Ngươi thấy ai gây rối mà còn quan tâm đối phương rảnh ?"
Ta dừng : "Vậy ngươi xem gây rối với ai? Là gây rối với với nhà ăn?"
Hắn chút do dự đáp: "Tất nhiên là gây rối với ngươi."
Ngày xưa oán ngày nay thù, thực sự cảm ơn.
Ta : "Gây rối với là chuyện riêng, bây giờ là giờ việc, xin hãy khi xong việc."
Hắn hỏi: "Vậy ngươi xong việc lúc mấy giờ?"
Ta đáp: "Sau khi trời tối."
Bây giờ còn sớm. Hắn suy nghĩ một chút, đổi giọng : "Vậy gây rối với nhà ăn."
Ta : "Gây rối với nhà ăn là chuyện công, chuyện công xin hãy tìm Lâm Trưởng lão, ngài là phụ trách. Xin ngươi cửa rẽ trái, ngọn núi thứ ba."
Người bình thường chả ai dám gây sự với Lâm Trưởng lão.
Hắn đổi giọng: "Vậy vẫn gây rối với ngươi."