Đại Sư Tỷ Người Đạm Như Cúc, Hóa Ra Chỉ Là Giả Vờ!
Chương 1
1.
“Thẩm Nhàn, việc đại sư tỷ Kết Anh vô cùng cấp bách, đáng tiếc cách đây không lâu lại bị kẻ cắp đánh úp, thành công kết anh chỉ còn có ba phần, chỉ có Kết Anh thảo mới đảm bảo độ kiếp thành công.”
“Tin đồn Kết Anh thảo có trong bí cảnh có lẽ toàn bộ tu chân giới đều biết. Chuyến đi này rất nguy hiểm, muội lần này chủ động xin đi Thiên Nguyên bí cảnh, nhất định phải cận thận đó.”
Nhị sư huynh nhìn ta với vẻ mặt lo lắng, còn ta thì ngơ ngác nhìn lại huynh ấy.
Đột nhiên, ta cảm thấy đầu như bị ai đó chọc vào.
Cơn đau nhẹ khiến ta tỉnh táo lại, cũng cho ta biết tất cả trước mặt không phải là mộng.
Là thật, ta thật sự đã được tái sinh trở lại trước ngày khởi hành đi Thiên Nguyên bí cảnh.
2.
Đại sư tỷ người đạm như cúc, trước giờ đối với tài nguyên tu luyện đều là thái độ không tranh không đoạt.
Nàng ta đưa ta_một đứa trẻ mồ côi trở về tông môn , muốn ta từ một phàm nhân có thể nghịch thiên cải mệnh trở thành tiên nhân, đối xử với ta rất tốt.
Ở kiếp trước, ta biết được nàng ta bị kẻ trộm đánh úp, cơ hội kết Nguyên Anh thành công từ mười phần chỉ còn ba, một khi thất bại, cả đời sẽ dừng bước tại Kim Đan kỳ, không có khả năng thăng tiến.
Chỉ có Kết Anh thảo mới có thể giúp nàng ta thuận lợi kết anh.
Nghe tin trong Thiên Nguyên bí cảnh có Kết Anh thảo, ta chủ động xung phong đến bí cảnh mang Kết Anh thảo về cho đại sư tỷ.
Vào ngày xuất phát, đại sư tỷ nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Ta cho rằng nàng ta đang lo lắng cho mình nên cũng nở một nụ cười trấn an đáp lại.
3.
Trong số rất nhiều tu sĩ ở bí cảnh, tu vi của ta cũng không tính là cao.
Nhưng vận may của ta khá tốt, tình cờ lại lấy được một cây Kết Anh thảo.
Ta tự biết tu vi của mình thấp, không có cách nào bảo tồn Kết Anh thảo, nghĩ đến đại sư tỷ an nguy sớm tối, vì để bảo tồn tiên thảo, ta bắt buộc khom lưng uốn gối hầu hạ một đại tu sĩ.
Dưới cái nhìn khinh thường của hắn, ta thành công đưa Kết Anh thảo mang về tông môn.
Khi đó tu vi của đại sư tỷ không kìm hãm được nữa, bắt buộc phải chuẩn bị kết Nguyên Anh.
Ta tại thời khắc quan trọng nhất quay trở lại, tại ánh mắt kinh ngạc lẫn hoài nghi không dám tin của đại sư tỷ, dùng Kết Anh thảo thuận lợi kết Nguyên Anh.
Ta cảm thấy vui mừng cho đại sư tỷ vì đã thành công kết Nguyên Anh, cho dù trong bí cảnh có bị tủi nhục cũng cảm thấy rất đáng giá.
Ta vui vẻ chờ đợi khen ngợi của đại sư tỷ.
Ai ngờ vài ngày sau, ta liền đợi được những lời trách mắng giận dữ của đại sư tỷ:
“Thẩm Nhàn, ta đều cùng muội nói, không mang được Kết Anh thảo trở về cũng không sao, ta cũng không để tâm, ta hiện tại ở Kim Đan kỳ cũng đã hài lòng rồi, nhưng muội xem chuyện tốt mà muội đã làm trong bí cảnh đi, muội có biết hiện tại bên ngoài đang nói gì về tông môn của chúng ta không?”.
Nàng ta nhìn tôi với vẻ mặt tràn đầy thất vọng:
“Hành vi của muội khiến mặt mũi tông môn đều mất hết rồi. Lần này, ta liền phạt muội đến thận hình tư chịu đòn roi!”.
Ta khó tin nhìn nàng ta:
“Đại sư tỷ, ta không sai, tại sao phải nhận phạt?”.
“Tỷ không quan tâm bản thân mình, nhưng ta thì để ý, đã tìm thấy Kết Anh thảo rồi, chỉ kém chút nữa là có thể mang trở về, mặt mũi liền quan trọng thế ư?”.
“Tỷ biết rõ tầm quan trọng của Kết Anh thảo đối với tu sĩ. Với tu vi của ta, nếu không dựa vào đại tu sĩ, cho dù trong bí cảnh có lấy được Kết Anh thảo, cũng không có khả năng đem nó quay trở về được.”
“Đòn roi của tông môn sẽ trực tiếp đánh vào linh hồn. Đại sư tỷ, tỷ nhẫn tâm ư?”.
Nàng ta kiên định nhìn ta:
“Dù thế nào đi nữa, muội phạm sai, liền phải nhận trừng phạt.”
Tu vi của đại sư tỷ cao hơn ta, trước mặt nàng ta ta cũng không trốn thoát được, chỉ có thể đến thận hình tư chịu phạt.
Nỗi đau đánh thẳng vào linh hồn đó ta sẽ không bao giờ quên.
Chính là nỗi đau xé nát cả linh hồn.
May mắn thay, kiếp này ta sẽ không cho nàng ta cơ hội khiến ta phải chịu nổi đau khổ này nữa.
4.
“Hồi thần đi.”
Ta cảm nhận được có ai đó búng tay lên trán mình, kéo ta ra khỏi ký ức kiếp trước.
Nhị sư huynh vẻ mặt lo lắng, nhướng mày:
“Đang nghĩ gì thế? Nhập tâm như vậy.”
Ta giả vờ cúi đầu ngượng ngùng nói:
“Đang suy nghĩ làm thế nào vừa đảm bảo an toàn bản thân vừa thuận lợi đem Kết Anh thảo trở về tông môn.”
Kiếp trước nhị sư huynh muốn ngăn cản đại sư tỷ, không muốn cho ta phải chịu trừng phạt.
Đáng tiếc chưởng môn sư phụ du ngoạn ở xa, mọi người trong tông môn đều phải nghe theo lời của đại sư tỷ, huynh ấy không thể cứu được ta.
Nhị sư huynh nghe xong thở dài nói:
“Vốn dĩ không nên để muội đi, nhưng trưởng môn sư phụ đang bên ngoài lịch luyện, không biết ngày về. Đại sư tỷ thì sắp Kết Anh, ta cần phải ở lại phụ trách tông môn, không có cách nào rời đi.”
“Trong số các sư đệ sư muội còn lại, tu vi của muội là cao nhất, cho dù muội không tiến cử, ta cũng sẽ cân nhắc sắp xếp cho muội đi.”
Sau khi tạm biệt nhị sư huynh, ta đến động phủ của đại sư tỷ.
Đại sư tỷ nghe xong, cũng y như kiếp trước, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.
Trong khoảnh khắc đó, ta ý thức được điều gì đó, ngập ngừng mở miệng:
“Đại sư tỷ, vốn dĩ nhị sư huynh nói muốn đích thân đi tới bí cảnh, mang Kết Anh thảo về cho tỷ.”
Đại sư tỷ nháy mặt bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
“Vậy sau cùng sao đệ ấy lại không đi? Tu vi của muội thấp như vậy, có thể…”.
Nàng ta dường như nhớ ra điều gì đó, liền thay đổi lời nói:
“Thẩm Nhàn, ý ta nói, tu vi của muội thấp một chút so với những người chuẩn bị tham gia bí cảnh, ta lo lắng cho an nguy của muội.”
“Ngay từ đầu ta liền không nghĩ đến Kết Anh thảo, trong giới tu tiên tranh tranh đoạt đoạt ta nghe đã chán ngấy rồi, có thể duy trì ở Kim Đan kỳ ta đã mãn nguyện rồi.”
Ta cụp mắt xuống không nói gì.
Xem ra kiếp trước nàng ta căn bản không tin ta có thể đem Kết Anh thảo về cho nàng ta.
Nàng ta đây là muốn nhị sư huynh vì nàng ta mà ra tay.
Ha, người đạm như cúc chỗ nào chứ, đây rõ ràng là giả vờ thanh cao.
Vậy thì không trách được ta rồi, đại sư tỷ à.
5.
Nửa năm sau, tại bí cảnh, ta nắm chặt Kết Anh thảo trong tay.
Bị một nhóm tu sĩ bao vây, họ háo hức chờ ta bước ra khỏi kết giới của vườn thuốc.
Một tu sĩ có tu vi cao nhất trong nhóm ác liệt nhìn chằm chằm vào ta nói:
“Tiểu đạo hữu, ta khuyên ngươi thức thời chút, đem Kết Anh thảo giao ra đây, bằng không, đợi khi chúng ta phá vỡ kết giới của dược viên này, cẩn thận mạng của ngươi!”.
Hầu hết trình độ tu vi của họ đều cao hơn ta.
Kiếp trước, ta vì để tránh khỏi sự truy đuổi của những tu sĩ này, thuận lợi giao Kết Anh thảo tận tay cho đại sư tỷ, có thể nói là phải chịu đủ sự nhục nhã.
Ta cười nhạo bọn họ một tiếng, khoảnh khắc tiếp theo dưới những đôi mắt sáng quắc to như chuông đồng của họ, ta mạnh mẽ nhét Kết Anh thảo vào trong miệng, mặt không biểu tình gì nhai kỹ cây thảo dược xinh đẹp này. Trên thực tế, loại tiên thảo này khá khó ăn.
Cùng lúc nuốt tiên thảo này vào, một luồng dược lực mạnh mẽ tràn vào cơ thể của ta.
Ta chịu đựng đau đớn do dược lực nhanh chóng tràn vào kinh mạch, ngồi xuống trong tư thế xếp bằng, vận chuyển công pháp, bắt đầu chuyển biến thành linh lực mà ta có thể hấp thụ được.
Cho đến khi nguồn dược lực này từ từ được luyện chế, ta cuối cùng đã thành công đột phá đến Kim Đan kỳ.
Con đường tu tiên, nghĩ đến chính là nghịch thiên mà đi, tranh đấu cùng thiên địa, cũng là chiến đấu với bản thân mình.
Ở kiếp trước tu vi của ta chính là quá thấp, là lý do bản thân không thể phản kháng nổi.
Kiếp này, ta muốn vì bản thân mình mà tranh!
Ta muốn nỗ lực đề cao tu vi của mình!
Đại sư tỷ, kiếp này không có ta vì ngươi tranh đoạt Kết Anh thảo, ta xem ngươi làm sao có thể tiếp nhận bản thân cả đời chỉ dừng lại ở tu vi Kim Đan kỳ!
6.
Sau khi ta hấp thụ tiên thảo, nhóm tu sĩ thấy không còn hy vọng lấy được tiên thảo, liền giận dữ tấn công kết giới tại dược viên nhỏ vài lần rồi rời đi.
Ta vẫn luôn ở tại đây để củng cố tu vi của mình.
Tu chân không kể năm tháng, thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, bí cảnh liền sẽ đóng lại.
Ta từ trạng thái tu luyện thoát ra ngoài.
Trước khi rời khỏi bí cảnh, ta đặc biệt đi một vòng về phía đông nam của bí cảnh và hái một loại tiên thảo.
Sau đó, cùng nhóm tu sĩ thoát ra ngoài rồi trở lại tông môn.
Ta phóng ánh mắt nhìn xa xa phía tông môn.
Lúc này đây, đại sư tỷ hẳn là đã độ kiếp thất bại rồi nhỉ?
Ta lập tức lấy ra tiên thảo nhai, lập tức có máu chảy ra từ miệng và mũi.
Linh lực tích tụ phía trong đan điền lập tức tràn ra ngoài thiên địa.
Ta miễn cưỡng lết thân thể của mình đi về phía tông môn.
Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy tông môn, liền yên tâm ngã phịch xuống đất.
Ta từ bóng tối từ từ mở mắt.
“Tam sư tỷ, tỷ tỉnh rồi? Hiện tại cảm giác thế nào?”
Tiểu sư muội kinh hỉ nhìn ta.
Muội ấy liền lấy một viên thuốc vào miệng nhét vào miệng ta, ngay lập tức, cơn đau ở ngực đã dịu đi nhiều.
Ta khàn giọng nói: “Tiểu sư muội, đại sư tỷ đâu?”
Tiểu sư muội vùi đầu vào lòng ta, chầm chậm nói:
“Đại sư tỷ, tỷ ấy… tỷ ấy Kết Anh thất bại rồi, còn…kích hoạt hàn độc trong cơ thể.”
Nói xong liền khóc lớn trong vòng tay ta.
Hàn độc?
Ta sững người một chút.
Sao cùng với kiếp trước lại không giống nhau, lúc này đại sư tỷ không có trúng hàn độc.