Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Đại Sư Tỷ Tẩu Hỏa Nhập Ma Rồi

Chương 1



Ta và đại sư huynh đang tu luyện thì tẩu hỏa nhập ma. Chỉ vì ta và đại sư huynh đang tu luyện hăng say thì tiểu sư muội vô tri vô giác xông vào, làm gián đoạn thi pháp.

Nàng ta thấy ta và đại sư huynh thì vô cùng kinh ngạc, sau đó vô tội nói: “Đại sư tỷ, Thanh Thanh không nhìn thấy gì hết, Thanh Thanh không biết… Thanh Thanh thật sự không cố ý.”

Trong mắt nàng ta đã óng ánh nước mắt: “Đại sư tỷ, ta đã quấy rầy chuyện tốt của tỷ và đại sư huynh. Tỷ… tỷ sẽ không trách ta chứ?”

Mẹ kiếp, xuyên sách thì xuyên sách, lại còn làm thế thân cho loại trà xanh này, thật là xui xẻo.

Đại sư huynh vội vàng che chở tiểu sư muội sau lưng: “A Lăng, ngươi đừng trách Thanh Thanh, nàng ấy chỉ là một tiểu nữ hài đơn thuần, lương thiện, yếu đuối, không thể tự lo cho bản thân mà thôi~

“Nếu thật sự muốn trách, thì cứ trách ta là được.”

Ta đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, trực tiếp tung ra một chiêu Bình sa lạc nhạn, tiếp theo là một chiêu Hắc hổ đào tâm, rồi bổ sung thêm một chiêu Hầu tử Trộm đào.

Đại sư huynh lập tức ngã xuống đất, co ro che lấy hạ thân, vô cùng đau đớn.

Ta nhìn tiểu sư muội đang vô cùng kinh hãi, cười lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay tát nàng ta hai mươi cái bạt tai.

Ta móc kính sát tròng đỏ chót ra khỏi mắt, nhìn bọn hắn đang run lẩy bẩy nói: “Thật có lỗi, vừa mới tẩu hỏa nhập ma.”

2.

Ta tẩu hỏa nhập ma.

Ta giả vờ.

Hì hì.

3

Xin lỗi, tẩu hỏa nhập ma chính là muốn làm gì thì làm.

Ta tùy ý đi dạo trong Thiên Hư Môn, những sư đệ sư muội ngày thường thấy ta đều phải giẫm lên một cái, nói ta là thế thân, lúc này thấy ta đều ngoan ngoãn đi đường vòng.

Dù sao thì ta cũng là người có võ công cao thứ hai ở Thiên Hư Môn, người mạnh nhất là sư tôn của ta.

Nhưng đáng tiếc, sư tôn của ta đang bế quan, dự kiến trong hôm nay sẽ xuất quan, nhưng ta đã sớm mua trước một ổ khóa Định Tâm ở Huyền Thiết Tông, còn ký cả khế ước, nếu ổ khóa này có thể mở được, Huyền Thiết Tông sẽ phải bồi thường toàn bộ gia sản.

Cửa không mở được, ta đã nuốt chìa khóa rồi.

Ta có thể trở thành phú bà hay không, còn phải xem lần bế quan này của sư tôn có đột phá hay không.

Ta cũng khá mong chờ.

4.

Chỉ có tiểu sư đệ là không sợ, còn đi theo sau ta từng bước, hoàn toàn là vì hắn ta vẫn chưa biết được sự đáng ghét của cốt truyện trong nguyên tác.

Ta dừng bước, hắn ta suýt nữa đâm vào, có chút ngơ ngác nhìn ta: “Đại sư tỷ?”

Ta lười xem lại loại cốt truyện ngu ngốc này, trực tiếp tua nhanh tám lần: “Năm đó ở trên tuyết Vô Tận người đã cứu ngươi là tiểu sư muội, cho phép ngươi vào Thiên Hư Môn cũng là tiểu sư muội đi cầu xin sư tôn, lúc ngươi bị thương, người cho ngươi uống thuốc cũng đều là tiểu sư muội.

“Tất cả đều không phải ta.”

“Ngươi đã nhận nhầm người rồi.”

Trong mắt hắn ta toàn là sự kinh ngạc, trông vừa đáng thương vừa buồn cười nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này hắn ta biết được những năm qua đã nhận nhầm người, liền trút hết mọi oán hận không thể cầu được lên người ta, đối xử với ta như một con chó, ta cũng lười thương hại hắn ta.

Chó đáng yêu như vậy, đương nhiên chỉ có ta mới có thể nuôi.

5

Cuối cùng thì thư mời của Vạn Kiếm Tông cũng được đưa đến tay ta, cứ mỗi trăm năm, giới tu chân sẽ tổ chức một lần đại hội tiên môn, các môn phái sẽ cử ra những đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất tham gia, người đoạt giải sẽ được thưởng hậu hĩnh. Năm nay do Vạn Kiếm Tông tổ chức.

Quả nhiên, tiểu sư muội sẽ tỏa sáng rực rỡ trong cuộc thi tuyển chọn của giới tu chân này.

Nhờ giẫm đạp lên ta.

Nàng ta miễn cưỡng hấp thụ toàn bộ linh lực của ta, sau đó ấm ức xin lỗi: “Xin lỗi, đại sư tỷ, tỷ đừng trách Thanh Thanh, chúng ta đều là vì Thiên Hư Môn.”

Mẹ kiếp vì Thiên Hư Môn.

Thật là buồn cười, ta không chỉ là thế thân của nàng ta, mà còn là đỉnh lô của nàng ta.

Thiên Hư Môn dốc hết sức nuôi dưỡng ta, chỉ để một ngày nào đó có thể giúp tiểu sư muội phi thăng mà không đau đớn.

Sự thiên vị cưng chiều như vậy, đối với nàng ta mà nói thì ngọt như mía, còn đối với ta thì như giòi trong xương, gặm nuốt vạn năm.

Ta từng nghĩ, chỉ cần ta liều mạng tu luyện thì có thể đổi lại được một chút chân thành của họ.

Nhưng ta đã trả giá bằng cả trái tim, để thể hiện tình yêu của nhóm nam chính dành cho nữ chính, ta chỉ có thể bị hắc hóa, phản kháng vô hiệu, trở thành công cụ tuyên truyền tình yêu của họ, thành lập nhân vật phản diện độc ác.

Ta chịu khổ, nàng ta hưởng quả, mọi thứ đều hợp lý, đường hoàng, còn phải ở trên cao nhìn xuống nói một câu: “Nếu không phải nhờ Thanh Thanh thì ai sẽ thèm nhìn ngươi?”

Bây giờ, ta muốn cho họ biết, phượng hoàng tái sinh, chỉ có ta mới có thể vươn lên, còn họ, cuối cùng cũng chỉ là lũ sâu kiến trần gian giẫm đạp lên lòng người.

6.

Ta đưa thư mời cho tiểu sư muội, trực tiếp ra lệnh: “Ngươi đi.”

Tiểu sư muội nhìn thư mời, cắn môi, đáng thương vô cùng: “Đại sư tỷ, ta…”

Đại sư huynh đau lòng không chịu được, lên tiếng ngăn cản: “A Lăng, Thanh Thanh không được.”

Ta lạnh lùng nhìn đại sư huynh: “Ngươi là đồ phế vật ngay cả song tu cũng không được, còn ở đây nói nhảm cái gì?”

Có lẽ trước đây ta đối xử với hắn quá dịu dàng và chu đáo nên khi ta đột nhiên mắng hắn như vậy, đại sư huynh còn chưa kịp phản ứng: “A Lăng, ngươi?”

Tình cảm lớn lên cùng nhau từ nhỏ cũng chỉ là công cụ để lừa gạt ta, là thủ đoạn để lấy lòng tiểu sư muội.

“Sao vậy? Ta nói không đủ rõ ràng sao?” Ta cười lạnh: “Nếu ngươi có thể dùng được thì ta cần gì phải nhập ma?”

Bị mắng ngay trước mặt người mình yêu như vậy, đại sư huynh không thể giữ được mặt mũi, hắn nói: “A Lăng, chuyện này chi bằng đợi sư tôn xuất quan rồi hãy bàn bạc.”

“Mọi chuyện đều phải báo cáo với sư tôn, ngươi là học sinh tiểu học sao?” Ta lười nghe hắn nói nhảm, trực tiếp đeo kính áp tròng đỏ tươi của ta vào, đá đại sư huynh ra ngoài.”

“Sau này những người không liên quan thì đừng có lảng vảng trước mắt ta nữa.” Ta quay đầu nhìn tiểu sư muội: “Ngươi nói thế nào?”

Tiểu sư muội run rẩy, khúm núm đồng ý: “Ta, ta đi…”

7.

Ta trở về phòng, đột nhiên có một bóng đen vụt qua ngoài cửa sổ, ta nín thở đi xem, bóng đen đó đã lặng lẽ vào phòng, thậm chí còn vung tay chào ta.

Ta: “…”

Ta: “Đệ tử Vạn Kiếm Tông có tố chất như vậy sao?”

Ta: “Đêm đến thăm dò khuê phòng của mỹ nữ, ngươi có lễ phép không?”

Thiếu niên ôm kiếm, lười biếng dựa vào khung cửa sổ, cúi đầu nhìn kính áp tròng đỏ tươi trên bàn của ta, nói: “Thứ đó của ngươi, cho ta mượn một cặp?”

8.

Ta: “?”

Thiếu niên cà lơ phất phơ: “Ta thấy mắt đỏ trông rất ngầu.”

Ta cười: “Bây giờ ta đánh ngươi khóc luôn, ngươi cũng có thể mắt đỏ mà vẫn ngầu.”

Thiếu niên ôm kiếm cả người run lên.

Ta tự cắt cho mình một miếng dưa: “Nói đi, tại sao lại đánh lén?”

Thiếu niên: “Ta muốn liên minh với ngươi, ta muốn đoạt thanh kiếm Thừa Ảnh của người đoạt giải nhất đại hội tiên môn.”

Ta cười: “Ngươi chắc chắn như vậy, ta có thể đoạt giải nhất?”

Thiếu niên gật đầu: “Chắc chắn. Ta đã thấy ngươi đánh người khác. Rất…”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

“Mê người.”

Ta thu hồi tầm mắt.

9.

Thiếu niên tên Lục Nhân, là thiếu tông chủ của Vạn Kiếm Tông, xuất thân từ gia tộc danh giá, thành danh từ khi còn trẻ, mười tám tuổi đã đột phá Kim Đan kỳ, được ca ngợi là “Nhi tử ruột của Thiên Đạo.”

Cho đến khi Vạn Kiếm Tông có một đệ tử mới.

Tên là Long Ngạo Thiên.

Lục Nhân mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Cuộc đời hắn đã bị cái tên tiết lộ hết sạch.

Giống như ta, Lục Nhân cũng là vai phụ phản diện độc ác xuyên sách. Chỉ có điều hắn xuyên vào dòng truyện nam chính thăng cấp đánh quái, còn hắn không may, chính là một trong những con quái bị đánh.

Trước đây ta đã phát hiện ra hệ thống xuyên sách xuất hiện khe hở thời không, nghĩ lại cũng vì vậy, khiến cốt truyện của cuốn sách mà ta và Lục Nhân xuyên vào bị trùng lặp.

Và để logic tự hợp lý, các nhân vật cũng đã tiến hành hợp nhất lớn.

Trong cuốn sách của ta, Vạn Kiếm Tông thực sự có một đệ tử không mấy nổi bật, trở thành một con cá nhỏ bé trong đại dương của Mộc Thanh Thanh, trong đại hội tiên môn vì nàng mà sống vì nàng mà chết.

Mộc Thanh Thanh tu luyện tâm pháp, được Thừa Ảnh kiếm cũng vô dụng, liền tặng Thừa Ảnh kiếm cho con cá đó. Con cá đó sau này vì yêu mà đột phá có thành tựu lớn, phản bội Vạn Kiếm Tông, vì tâm tư hẹp hòi nhiều năm không được coi trọng của mình, mà tàn sát cả Vạn Kiếm Tông, gia tộc nổi tiếng trong giới tu chân cũng vì thế mà sụp đổ.

Con cá đó không có được Mộc Thanh Thanh, liền bắt ta làm thế thân.

Lúc đó, ta đã là một phế nhân không còn gì cả.

Hắn yêu khuôn mặt này của ta, cũng hận khuôn mặt này của ta, không giết được, không giữ được, chỉ có thể không ngừng hành hạ ta, làm nhục ta, cuối cùng ta không chịu nổi, tự hủy dung nhan, đẩy nhanh tiến trình hắc hóa.

Bây giờ, con cá đó cuối cùng cũng có tên.

Lục Nhân: “Long Ngạo Thiên sẽ tỏa sáng rực rỡ trong đại hội tiên môn.”

Lại là một kẻ tỏa sáng rực rỡ, ở đây bắn pháo hoa à.

“Đến lúc đó hắn sẽ cầm Thừa Ảnh kiếm, trực tiếp đâm xuyên ta. Để chứng minh kiếm tâm.”

Ta ném vỏ dưa: “Liên minh với ngươi, có lợi gì cho ta?”

Lục Nhân: “Đằng sau ta là toàn bộ Vạn Kiếm Tông.”

Ta liếc hắn một cái, chia cho hắn hai hộp kính áp tròng đỏ tươi, để tỏ ý giao dịch thành công.

10.

Lục Nhân hỏi: “Thứ tốt như vậy, ngươi lấy ở đâu ra?”

Ta không giấu giếm: “Ta tình cờ ngồi xổm ở khe hở không gian. Nhưng vật phẩm rơi ra ngẫu nhiên. Chỉ có thể dựa vào may mắn.”

Lục Nhân: “Vậy ta cũng muốn ngồi xổm, nếu có thể ngồi xổm được một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn thì tốt.”

Ta: “…”

Lục Nhân: “Ngươi muốn ngồi xổm cái gì?”

Ta: “Súng Gatling.”

“Loại có thể phun lửa xanh.”

Trực tiếp bắn chết hết lũ tôm tép thối trong giới tu chân này.

Đôi chân muốn đi giày thể thao phiên bản giới hạn của Lục Nhân hơi co lại.

11.

Ngày hôm sau, chúng ta lên đường đến Vạn Kiếm Tông.

Sư tôn vẫn đang cố mở khóa.

Đại sư huynh xách hành lý chạy tới: “A Lăng, khoan đã, ta cùng các ngươi đi.”

Ta không kiên nhẫn: “Ta có mời ngươi không? Ngươi cứ đi?”

Đại sư huynh liếc nhìn tiểu sư muội yếu đuối đáng thương bất lực ở bên cạnh, hạ giọng nói: “Thanh Thanh không biết ngự kiếm… Một đường này e là không dễ đi, ta đi cùng thì tốt hơn.”

Tiểu sư muội chuẩn bị khóc.

Thấy ta không hề lay động, đại sư huynh vì yêu mà kiên cường, nói: “A Lăng, ngươi là đại sư tỷ của Thiên Hư Môn nhưng ta cũng là đại sư huynh của Thiên Hư Môn, không có lý nào ngươi có thể đi mà ta không thể đi!”

Ta: “Ngươi thấy ta là người biết lý lẽ sao?”

Ta khoe nắm đấm của mình, hỏi: “Hay là so xem ai lớn hơn?”

Đại sư huynh đã bị ta dọa sợ, theo phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên để né tránh.

Ta trực tiếp đấm hai phát vào cằm hắn, đánh hắn phun ra hai ngụm máu tươi.

Thật là đồ phế vật không chịu nổi một đòn!

Tiểu sư muội tiến lên đỡ đại sư huynh, nước mắt lưng tròng, vô cùng tủi thân, nói: “Đại sư huynh, huynh ở lại trông coi Thiên Hư Môn đi, Thanh Thanh sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

Phá một cái Thiên Hư Môn thì cần gì phải trông coi.

Thứ duy nhất có giá trị là lão nương!

Tiểu sư muội giao đại sư huynh cho các sư đệ sư muội khác, đi thẳng đến chỗ Lục Nhân, chậm rãi hành lễ, nhẹ giọng nói: “Thiếu tông chủ, Thanh Thanh không biết ngự kiếm, thiếu tông chủ có thể đưa Thanh Thanh đi cùng không…”

Dù sao cũng là nữ chính được cưng chiều trong truyện ngôn tình, Lục Nhân không cưỡng lại được sự cám dỗ mà đưa nàng đi một đoạn đường cũng là điều hợp lý.

Nhưng nếu hắn dám…

Ta cảm thấy đôi kính áp tròng đỏ tươi trong túi mình đã không thể kiềm chế được nữa.

Lục Nhân khó hiểu: “Sao ngươi lại kém cỏi như vậy?”

Tiểu sư muội: “?”

Lục Nhân: “Ngươi còn không biết ngự kiếm sao?”

“Gà của Vạn Kiếm Tông chúng ta cho nó một nắm gạo thì nó còn bay giỏi hơn ngươi.”

Tiểu sư muội: “…”

Chương tiếp
Loading...