Đại Sư Tỷ Tẩu Hỏa Nhập Ma Rồi
Chương 4
Với ta mà nói, cũng không có gì khác biệt, toàn bộ đệ tử tham gia của Vạn Kiếm tông dưới sự dẫn dắt của Lục Nhân đã trở thành vật trang trí cho chân ta.
Còn Thiên Hư môn cũng chỉ có thể phái ba con chó vô dụng đó ra trận.
Tu sĩ bên ngoài có thể xem tình hình thi đấu thông qua hình ảnh phản chiếu.
Giai đoạn đầu, ta vẫn nằm im, không ra sức, các môn phái nhỏ có thể dễ dàng giải quyết nhờ những vật trang trí của ta.
Ta nói rằng ta đang giữ sức, Lục Nhân trực tiếp vạch trần rằng ta lười.
Ta không phản bác, cũng không đánh hắn, dù sao hắn nói cũng đúng.
Cho đến một đêm tuyết rơi gió lớn, chúng ta gặp phải một đợt thú triều trước núi Minh Sa, đứng đầu là một con sói tuyết kỳ Hóa Thần.
Các đệ tử Vạn Kiếm tông đồng loạt rút kiếm thành trận, chiến đấu với dị thú.
Còn có một số đệ tử của các môn phái khác ẩn núp ở xa quan sát, dù sao thì khả năng Vạn Kiếm tông giành chiến thắng rất lớn, nếu đợt tấn công này khiến Vạn Kiếm tông bị thương nặng, chiến đấu với sói tuyết đến mức hai bên cùng bị thương, bọn họ lại ra tay cướp điểm tích lũy, ngư ông đắc lợi, chẳng phải rất tuyệt sao?
Đến nước này rồi mà còn muốn đứng ngoài cuộc, ra tay cướp bóc?
Triệu A Lăng ta, nhìn có vẻ hào phóng đến vậy sao?
Ta dẫn theo Lục Nhân vừa chiến đấu vừa lui về, lui đến địa bàn quan sát trong bóng tối, trực tiếp đưa bọn họ ra ngoài sáng.
Dị thú nào quan tâm ngươi là môn phái nào, thấy người là cắn xé, những tu sĩ kia cũng phải tham gia vào trận chiến.
Đều xông lên cho ta!
Nếu ta không nhìn nhầm, ba con sâu cải của Thiên Hư môn cũng đang ẩn núp ở chân núi bên cạnh núi Minh Sa.
29.
Gió tuyết càng lớn, trên tuyết là xác của dị thú và những vệt máu đỏ tươi, còn có tiếng kêu thảm thiết của một số tu sĩ bị thương chảy máu.
Ta và Lục Nhân vẫn đang chiến đấu với con sói tuyết kỳ Hóa Thần kia, cố gắng tìm ra điểm yếu của nó, để có thể một kích tất trúng.
Ta vung tay dùng tu vi Nguyên Anh dựng lên một lá chắn, bảo vệ mọi người bên trong lá chắn, sói tuyết liên tục dùng móng vuốt tấn công lá chắn.
Đôi mắt của sói tuyết phát ra ánh sáng xanh lục trong đêm tối, mang theo sức mạnh uy hiếp nhiếp nhân tâm hồn.
Lá chắn này e là cũng không chống đỡ được bao lâu.
Lục Nhân: “Ta có một kế sách ngu ngốc.”
“Nói.” Ta nín thở, tiếp tục thi triển pháp thuật: “Nếu vô dụng, ta sẽ giết chết ngươi!”
Lục Nhân chiến thắng nỗi sợ hãi: “Ngươi xem mắt nó xanh như vậy, nếu chúng ta đeo cho nó một cặp kính áp tròng màu đỏ tươi, có khả năng nào…
“Ta nói là có khả năng, vừa vặn có thể hóa giải tu vi của nó không?”
Ta không nhịn được khen Lục Nhân: “Ngươi đúng là một nhân tài!”
30.
Sống đến từng này tuổi, ta chưa từng thử đeo kính áp tròng cho động vật.
Ta sợ không nhét vào được, trực tiếp chọc mù mắt nó.
Cũng không phải không được, thử xem sao.
Ta nhanh chóng lập kế hoạch, nói với Lục Nhân: “Ta đi thu hút sự chú ý của nó, ngươi nhân lúc nó không để ý đeo kính áp tròng màu đỏ tươi cho nó, những người khác bày trận bảo vệ ngươi!”
Ta vung tay, lá chắn vô hình đột nhiên vỡ tan, ta trực tiếp bay đến trước mặt sói tuyết, bên tai chỉ còn lại một lời dặn dò lo lắng của Lục Nhân: “Ngươi cẩn thận!”
Những người khác dù bị thương nặng cũng chống đỡ đứng dậy bảo vệ Lục Nhân.
Lần này, chỉ có thể liều mạng.
31.
Sói tuyết bị dáng vẻ sắc bén của ta thu hút, đuổi theo ta phía sau liên tục tấn công.
Ta không ngừng né tránh trái phải, sau khi ta chiến đấu với nó một nén nhang, thể lực có chút không chịu nổi.
Tuyết trên mặt đất trơn trượt, ta bị cành thông mọc ngang cản trở, ngã mạnh xuống tuyết.
Sói tuyết coi ta như vật trong túi, tốc độ đuổi theo ta chậm lại, từng bước một, chậm rãi, coi ta như một món đồ chơi nhỏ bé, từng chút một hành hạ ta đến chết.
Sói tuyết thong thả đi đến trước mặt ta, trước khi móng vuốt vồ xuống, ta lăn mấy vòng trên tuyết, lùi sang một bên.
Sói tuyết vồ hụt, tức giận gầm lên, ngẩng cổ rít dài, lao về phía ta với tốc độ cực nhanh.
Khi còn cách ta một tấc, đột nhiên có một bóng người lóe lên trước mặt, đỡ trọn một chưởng của sói tuyết.
Là Tống Mặc.
Trước ngực hắn đầy những vết máu, lồng ngực bị thủng một lỗ lớn, máu không ngừng trào ra.
Đáy mắt hắn là sự thanh thản đã mất từ lâu, hắn từ từ giơ tay lên, nắm lấy góc váy của ta trên tuyết, môi hắn mấp máy, rất khó khăn mới phát ra được vài âm tiết: “Đại, sư, tỷ…
“Ta, ta ở trong ảo cảnh đã thấy…
“Hóa ra, sau này, ta, sẽ làm tỷ bị thương sâu như vậy…
“Đại sư tỷ…”
Hắn phun ra một ngụm máu lớn, dường như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng: “Xin… lỗi…”
Giọng nói dần yếu đi, bên tai chỉ còn tiếng gió tuyết rít gào.
Ta nhìn góc váy bị Tống Mặc nắm chặt trong tay, giơ tay xé toạc góc váy.
Dùng giọng nói chỉ ta và hắn mới nghe thấy, từng chữ một, nói: “Nhưng ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Đồng tử Tống Mặc mở to, trong mắt tràn đầy nỗi đau không thể che giấu.
Giọt máu cuối cùng trong cơ thể hắn cũng chảy hết, cơ thể cũng dần lạnh đi.
Ta đứng dậy, cúi đầu nhìn Tống Mặc nằm im trên tuyết.
Tuyết rơi xuống, phủ kín thi thể hắn.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
32.
Lục Nhân dẫn mọi người vây chặt lấy sói tuyết, chiến đấu đã lâu, sói tuyết cũng dần mệt mỏi.
Ta đoạt lấy kiếm Thương Minh trong tay Lục Nhân, bay lên, trực tiếp đâm thủng mắt trái của sói tuyết.
Sói tuyết đau đớn tru lên, Lục Nhân nhân cơ hội xông lên ấn kính áp tròng màu đỏ tươi vào mắt phải của sói tuyết, tu vi của nó lập tức suy giảm, cho đến khi không còn một chút nào.
Ta kiệt sức, ngã thẳng xuống tuyết nhưng Lục Nhân đã ôm lấy ta trước.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
33.
Sau khi chiến thắng sói tuyết, tu vi của ta tăng vọt, trực tiếp bước vào cảnh giới Hóa Thần, mà điểm tích lũy khi giết chết dị thú kỳ Hóa Thần cũng cực cao, trực tiếp vượt qua các môn phái khác.
Bảy ngày sau, chúng ta hoàn thành cuộc thi, rời khỏi thời không chi cảnh.
Không ngoài dự đoán, ta đã giành chiến thắng.
Ta trao kiếm Thừa Ảnh cho Lục Nhân, để đáp lại, hắn tặng ta một loại linh dược ngũ phẩm – Thất diệp hàm đan.
Nghe nói, ăn thứ này có thể tăng tu vi, trực tiếp phi thăng.
Ta đói bụng lắm rồi, tùy tiện luyện hóa một chút, rồi nuốt vào.
Lục Nhân còn tặng ta một quả dưa hấu lớn: “Sau khi tiểu sư đệ của Thiên Hư môn chết vì ngươi, đại sư huynh và tiểu sư muội cũng không trụ được lâu trong thời không chi cảnh, chỉ chống thêm được một ngày, liền rời khỏi thời không chi cảnh.
“Cả hai người đều bị thương không nhẹ, cộng thêm vị Thẩm môn chủ tự đâm mình, ba người liền sớm rời khỏi Vạn Kiếm tông, trở về Thiên Hư môn.
“Nhưng không ngờ, trên đường trở về Thiên Hư môn, bọn họ bị một thiếu niên chặn giết, còn bị một nhóm tu chân giới ám tu truy sát.”
“Đại sư huynh chết ngay trên đường.”
” Thẩm Môn chủ dẫn theo đồ đệ mà hắn yêu quý nhất, vội vã chạy trốn về Thiên Hư môn.”
“Đã bị thương nặng, nửa sống nửa chết.”
Thiếu niên đó chính là Long Ngạo Thiên kiêu ngạo tự đại, bị ta lừa đi tìm Thiên Hư môn trả thù. Nhìn thấy mấy người đều bị thương nặng, nhân cơ hội đánh lén.
Còn nhóm ám tu nhận đơn ám sát đó, chính là sát thủ do Huyền Thiết tông thuê.
Chỉ vì trong hợp đồng bổ sung với Thiết Văn, ta đã viết: “Nếu người bị khóa định tâm khóa chết thì tiền bồi thường chỉ cần một phần mười.”
Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà chết, giới tu chân cũng không ngoại lệ.
So với việc tán gia bại sản thì bỏ ra chút tiền để giết chết Thẩm Thanh Phong vẫn luôn là điều đáng giá.
34.
Cuối cùng ta vẫn trở về Thiên Hư môn.
Chỉ là lúc này Thiên Hư môn đã trở nên lạnh lẽo, không còn như trước nữa.
Thẩm Thanh Phong nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, bên cạnh là Mộc Thanh Thanh chỉ biết khóc lóc rơi nước mắt.
Trước kia chỉ thấy nước mắt của nàng rơi xuống thật đáng thương nhưng bây giờ chỉ còn lại sự phiền lòng vô tận.
Cổng không có người trông coi, không có người đi hái linh dược để chữa thương.
Thẩm Thanh Phong nhắm mắt lại, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Thanh Thanh, đừng khóc nữa.”
Mộc Thanh Thanh chưa từng nghe qua lời nói nặng nề nào, nghe vậy liền ngẩn người, nói: “Sư tôn… người… Thanh Thanh chỉ lo lắng cho sư tôn…”
Thẩm Thanh Phong thở dài vô lực, nói: “Nếu ngươi thực sự lo lắng cho vi sư thì nên học theo đại sư tỷ của ngươi…”
Thẩm Thanh Phong dừng lại.
Trước kia chỉ thấy Mộc Thanh Thanh cái gì cũng tốt nhưng bây giờ nghĩ lại, lần nào hắn bị thương không phải ta một mình đi hái thuốc cho hắn, lần nào hắn bế quan cũng không phải là ta bảo vệ hắn sao.
Đáng tiếc.
Hắn và ta đều không thể quay lại như trước được nữa.
35.
Lên bờ kiếm đầu tiên, trước tiên phải chém kẻ phụ tình.
Thẩm Thanh Phong phụ tình nghĩa sư đồ của ta và hắn.
Trước kia ta biết ơn hắn đã nuôi dưỡng ta lớn như thế nào, thì bây giờ ta càng hận hắn đã coi ta như một con rối thế thân.
Ta cầm kiếm Thừa Ảnh đi đến trước mặt hắn.
Mộc Thanh Thanh sợ hãi ngã xuống đất, không nói nên lời.
Thẩm Thanh Phong nhìn thấy ta, trong đôi mắt tối tăm lóe lên một tia vui mừng, nhìn thấy thanh kiếm Thừa Ảnh trong tay ta, hắn dường như rất vui mừng: “A Lăng, con đã trở về.
“Vi sư biết, con sẽ thắng.”
Ta cầm kiếm Thừa Ảnh trong tay nhìn kỹ, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Thanh Phong, nói: “Đương nhiên ta sẽ thắng.”
Nói xong, ánh mắt ta sắc bén, trực tiếp đâm kiếm Thừa Ảnh vào người hắn.
Thẩm Thanh Phong trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn ta: “A Lăng… con…”
“Là ta.” Ta nghiến răng nghiến lợi, tiến đến bên tai hắn, giọng nói đầy hận ý tuyệt tình: “Thẩm Thanh Phong, ngươi hãy nhớ, là ta đã giết ngươi.”
Ta sẽ không bao giờ quên được nỗi đau thấu tim khi Thẩm Thanh Phong dùng hồn đinh đóng vào đỉnh đầu ta, từ đó biến ta thành một con rối vô tri vô giác, một thế thân có thể tùy ý hắn xoa tròn nắn dẹp để nhớ đến Mộc Thanh Thanh.
Sau khi ta hắc hóa, hắn vì chính đạo, trước mặt mọi người, trên đài Trảm Tiên, một kiếm đâm xuyên qua người ta.
Ta từ lúc đó.
Hoàn toàn.
Chết.
36
Ta rút kiếm Thừa Ảnh ra khỏi người hắn, chỉ để lại một vệt máu loang lổ.
Sau đó, không thèm nhìn Mộc Thanh Thanh lấy một cái, liền rời đi.
Không còn sự che chở của những người đó, Thiên Hư môn chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Mộc Thanh Thanh còn sống, sợ rằng cũng chẳng khác gì đã chết.
37.
Ta đã trở thành một truyền thuyết kinh hoàng trong giới tu chân.
Truyền thuyết kể rằng đại sư tỷ của Thiên Hư môn là Triệu A Lăng đã nhập ma, trong đại hội tiên môn, với tư cách là tu sĩ tự do tham gia thi đấu, đã tỏa sáng rực rỡ, giành được vị trí quán quân. Nàng cầm kiếm Thừa Ảnh giết chết sư tôn đã đích thân nuôi dưỡng mình, từ đó Thiên Hư môn suy tàn.
Còn Triệu A Lăng thì cầm tiền bồi thường của Huyền Thiết tông, trở thành người giàu có, từ đó ẩn cư.
Còn một điều, bọn họ không biết là, lúc này ta đã là đại năng kỳ Độ Kiếp rồi.
Lục Nhân đuổi theo ta nói: “Giới tu chân này, thực sự không có người nào ngươi để ý sao?”
Ta dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Có.
“Là ngươi.”
-HẾT-