ĐẠI THẮNG TRỞ VỀ , TA GIẾT CẢ NHÀ PHU QUÂN CẶN BÃ - Phần 5
Cập nhật lúc: 2025-07-20 21:46:57
7.
Năm gả cho Thẩm Dật, Thẩm mẫu sinh hạ Thẩm Ngọc Kiều, vì sinh con gái ở tuổi cao nên thể tổn hại.
Chính , con dâu mới về nhà chồng , đóng vai trò mẫu của Thẩm Ngọc Kiều. Ngay cả năm thứ hai khi mang thai Chiêu Chiêu, vẫn luôn mang Thẩm Ngọc Kiều bên .
Nó chỉ lớn hơn Chiêu Chiêu một tuổi, cả hai cùng lớn lên bên cạnh . Chiêu Chiêu còn với nó hơn cả với , cả ngày cứ lẽo đẽo theo lưng Thẩm Ngọc Kiều, ngọt ngào gọi "cô cô".
Chiêu Chiêu thứ gì cũng đều ngay lập tức dâng lên như dâng báu vật cho Thẩm Ngọc Kiều, dù cho Thẩm Ngọc Kiều cũng một phần y hệt.
Sao nó thể lòng lang sói đến mức liên thủ với đám để dày vò, sỉ nhục, hãm hại Chiêu Chiêu!
Không thể tha thứ!
"Thẩm Ngọc Kiều, luôn coi ngươi như con gái ruột, là ngươi vong ân bội nghĩa, là ngươi lấy oán báo ân, đáng c.h.ế.t tiếc chính là ngươi."
"Không... tẩu tẩu đừng g i ế c..."
Ta nhấn mạnh chân, tiếng cầu xin của Thẩm Ngọc Kiều đột ngột tắt lịm. Hai tay nó vẫn nắm chặt lấy đôi quân ủng của , hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, vẻ kinh hoàng trong mắt còn tan thì còn thở.
"Kiều Kiều... Kiều Kiều của mẫu !"
Tiếng gào thét thảm thiết từ xa vọng . Ta ngẩng mắt , là Thẩm mẫu nhận tin mà chạy tới. Vừa lúc tát Thẩm Ngọc Kiều, khóe mắt liếc thấy một a trong sân lặng lẽ rời .
Như cũng , đỡ để tìm từng một.
"Mẫu ... mẫu là mẫu ?"
Lúc , Chiêu Chiêu trong lòng bỗng lên tiếng.
"Chắc chắn là mẫu , Chiêu Chiêu ngửi thấy mùi mẫu , chắc chắn là mẫu đến cứu Chiêu Chiêu ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-thang-tro-ve-ta-giet-ca-nha-phu-quan-can-ba/phan-5.html.]
"Mẫu ..." Giọng Chiêu Chiêu ngày càng nghẹn ngào
"Mẫu ... Chiêu Chiêu đau quá... Chiêu Chiêu đau quá..."
Nghe từng tiếng kêu đau của Chiêu Chiêu, tim như ai đó m o i sống , đau đến thở nổi. Tất cả là của , Chiêu Chiêu nông nỗi , đều là do rõ, là do gửi gắm sai .
Trong những kẻ đáng c h í c, cũng một phần của .
"A... Kiều Kiều ... Kiều Kiều của mẫu .."
Thẩm mẫu chạy đến gần, lập tức bổ nhào lên Thẩm Ngọc Kiều.
Bà lóc đến xé lòng:
"Kiều Kiều... Võ Thanh Thu, con tiện nhân , con điếm cả ngày lêu lổng với đám đàn ông, mày dám... mày dám g i ế c Kiều Kiều..."
"Tao mày c h í c! Tao mày và con điếm nhỏ trong lòng mày chôn cùng Kiều Kiều!"
Nghe thấy tiếng của Thẩm mẫu, thể Chiêu Chiêu bỗng co rúm trong lòng , miệng ngừng cầu xin:
"Tổ mẫu... con chép thơ của , là trộm sổ tay của con, những bài thơ đó là con cho mẫu đang ở biên quan... Xin đừng đánh nữa, roi mây đau lắm..."
"Tổ mẫu... lạnh quá... trong ao lạnh lắm, là băng vụn... Con đẩy xuống nước, là cố ý kéo con xuống cùng... Tổ mẫu, xin cho con lên bờ... Chiêu Chiêu sắp chịu nổi nữa ..."
"Tổ mẫu... Chiêu Chiêu hạ thuốc và Thái tử, là Chiêu Chiêu bắt gặp hai họ ban ngày ban mặt hành sự trong phòng của mẫu ... Tổ mẫu, con tình lang... là họ vu oan cho con..."
"Con nhận tội danh vô căn cứ... Các ép con... ép con... Mẫu , mẫu mau về cứu Chiêu Chiêu... Giường đinh đau quá, kẹp ngón tay đau quá, roi tẩm nước muối..."
Nghe từng tiếng cầu xin của Chiêu Chiêu, loạng choạng suýt ngã quỵ xuống đất. Bao nhiêu năm qua, Chiêu Chiêu của rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu ấm ức!
"Võ Thanh Thu, tao chúng mày c h í c!" Thẩm mẫu gào lên lao về phía , bà rút cây trâm vàng đầu đ.â.m tới.