ĐẠI TIỂU THƯ BÁ ĐẠO ĐẠP ĐỔ CỐT TRUYỆN NÃO TÀN - 5
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:50:05
Lâm Cảnh Hành chột , lúng túng gãi bộ tóc giả:
“Cái đó… Nguyễn Nguyễn nghèo thật. Anh sẽ đền cô .”
nhướn mày:
“Anh đền ? Vậy... cô là gì của ?”
Lý Nguyễn Nguyễn lập tức sang Cảnh Hành, nắm lấy ống quần , nước mắt lưng tròng:
“… chỉ là con gái của bảo mẫu… Tiểu thư đừng trách Cảnh Hành…”
Ngọt ngào, đúng lúc, đúng vai. Màn diễn đạt điểm A+.
Quả nhiên, Lâm Cảnh Hành mắc câu. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô , tuyên bố đanh thép:
“Nguyễn Nguyễn là phụ nữ của ! Là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lâm! xem ai dám bắt nạt cô ?!”
: …
mỉm : “Anh… tục từ khi nào ?”
“Mẹ nó! Tao từng tu!”
Anh tức giận tháo phăng bộ tóc giả, ném xuống sàn.
nhặt lên, nhẹ nhàng đội cho , thái độ chân thành:
“Anh là —dù chỉ là giấy khai sinh—nên vẫn nghĩa vụ nhắc nhở.”
“Chủ nhân của nhà họ Lâm, nữ chủ nhân, là .
Và chỉ thể là .
phá uyên ương. nếu là chị dâu tương lai của , thì ít nhất— thể là con gái của bảo mẫu.”
Lý Nguyễn Nguyễn tự ái, bật bỏ chạy.
Lâm Cảnh Hành như rút cạn sinh lực, bắt đầu… trút giận lên .
“Mày quản chuyện của tao gì?! Chẳng lẽ mày và con ch.ó giữ cửa là trong sạch chắc?!”
…À.
Bây giờ thì thật sự ghét đấy.
Không vì gu chọn yêu của kém.
Mà vì dám gọi A là chó giữ cửa.
Chỉ gọi như thế.
A lên tiếng. tiến đến, bắt lấy ngón tay Cảnh Hành, siết nhẹ.
“Lâm thiếu gia, đừng chỉ tay tiểu thư.”
Cảnh Hành đau đến tái mặt, rụt tay .
sang tủ ngăn kéo—nơi giấu bản di chúc ông ngoại để .
Ban đầu, còn định để mảnh đất thành phố A cho .
Giờ thì thôi.
Ngọn núi ở thành phố B vẻ hợp với hơn. Trên đó một ngôi chùa cổ, thuận tiện cho xuất gia nhầm như tu hành cả đời.
Không đánh A , chỉ còn nước… hất đổ đĩa nho bàn như một đứa trẻ hờn dỗi.
“Nếu vì Nguyễn Nguyễn, tao xử lý mày từ lâu !”
Anh hầm hầm bỏ , ngoái đầu.
A vẫn giữ dáng thẳng tắp, lạnh lùng mấy quả nho lăn đất như đang suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa cuộc đời.
Chó giữ cửa sỉ nhục là của chủ nhân.
ký một tấm séc, ném sang.
“Cầm . Lau tay.”
12.
Nhân lúc Cảnh Hành còn mải theo gái, tiếp quản bộ sản nghiệp của nhà họ Lâm.
Ông ngoại mấy chục năm sống ở nước ngoài, bề ngoài vẻ ẩn cư, nhưng kỳ thực vẫn luôn giữ quyền lực trong tay, bao giờ để bố quyền kiểm soát Tập đoàn Lâm thị.
Vì , việc — ông lựa chọn kế thừa—trở về nắm quyền, hầu như gặp trở ngại gì lớn.
Chuyển giao diễn trơn tru.
bố ký tên bản di chúc, động tác thành thạo, hề do dự.
Sau khi ký xong, ông đặt bút xuống, sang :
“Được , ký xong . Giờ con thể bỏ tay khỏi ống thở của bố ?”
mỉm , dịu dàng như bông tuyết đầu mùa:
“Tất nhiên , bố.”
Vừa rời bệnh viện, nhận tin nhắn từ A .
Rất ngắn gọn. Một câu.
[Hai họ Lý và Lâm bí mật đăng ký kết hôn. Đang đường đến bệnh viện.]
lập tức , trốn tấm rèm, chờ đợi.
Không lâu , Cảnh Hành ôm eo Nguyễn Nguyễn bước phòng bệnh.
Bệnh viện cách âm , rõ, chỉ lờ mờ thấy lời… "thú tội" của Lý Nguyễn Nguyễn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-tieu-thu-ba-dao-dap-do-cot-truyen-nao-tan/5.html.]
“Bố ơi, con gái nghèo …”
“Chúng con định du học về cùng quản lý sản nghiệp…”
“Dù thì bây giờ cũng đăng ký kết hôn …”
“Không cần hộ khẩu bố ạ…”
“Chia tay ư? Không …”
Sau đó là tiếng gào của Cảnh Hành:
“Chết tiệt! Bác sĩ! Bố ngất !!!”
thấy một nhóm bác sĩ, y tá vội vã lao .
Lâm Cảnh Hành vỗ vai Lý Nguyễn Nguyễn, còn đang đơ như tượng đá:
“Không bảo là xung hỉ ?! Sao xung bố tao luôn ?!”
tấm rèm, như trút gánh nặng.
là con trai hiếu.
13.
Về đến biệt thự, A đang nấu ăn.
Vẫn là chiếc sơ mi trắng kinh điển, bắp tay săn chắc lộ ống tay áo xắn lên.
Anh đang khuấy bột khoai mỡ cho món khoai xào tôm—từng động tác cẩn thận, chuẩn xác đến mức… lãng phí.
Người thể một tay hạ gục sát thủ Nga, hiện tại đang dùng đôi tay đó để… nấu bếp?
Thật sự phí của trời.
Mà nhắc đến “trời cho” thì…
“Tiểu thư?”
A đột ngột .
ho khan, vội phẩy tay:
“Không… gì.”
Anh .
Ối giời ơi, cái eo!
Eo thon quá.
Nhìn thêm cái nữa.
…Thôi chết, ngừng nghĩ!
xuống bàn, vẻ nghiêm túc:
“ định tăng lương cho .”
A đầu:
“Tại , thưa tiểu thư?”
chống cằm:
“Ông ngoại chỉ trả vệ sĩ.
Còn việc nấu ăn—là công việc ngoài hợp đồng.”
Anh , bước gần một bước.
Không xâm phạm, vượt giới hạn, nhưng cách rút ngắn đủ để tim loạn nhịp.
“Vậy nghĩ, tiểu thư nên trả thêm một khoản nữa.”
chớp mắt:
“Vì ?”
Anh lắc đầu, đáp nhỏ:
“Không gì.”
…Ơ?
Anh sống nhờ câu “ gì” chắc?
dậy, mở tủ, lấy một cái bát hình chó Doberman ngốc nghếch.
Hồi ở Ý thấy nên mua, ngờ hôm nay … hợp đến thế.
múc cho một bát cơm, đẩy qua.
A cái bát, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ.
Một lúc , lạnh giọng:
“Thưa tiểu thư, chuyện hợp quy tắc.”
nhếch môi:
“Hợp là mới tính.
Chó giữ cửa cũng ăn cơm chứ.”
Thấy vẫn yên, mỉm tinh quái:
“Sao, dám ăn ?
Sợ bỏ thuốc độc hả?”
A lặng lẽ nhận lấy bát, ngón tay cái lướt nhẹ qua lòng bàn tay .
…Ngứa quá.