Đại Tiểu Thư Trở Về
Chương 1
1.
Tôi đến chết cũng không ngờ tới, mỗi một lần tôi gửi tiền cho Tống Linh, nó đều trở thành công cụ để cô ta đánh cắp số mệnh của tôi.
Thì ra ngay từ đầu cô ta đã không đơn giản là vì đạt được sự giúp đỡ của tôi, cô ta muốn hoàn toàn trở thành tôi, thay thế tôi.
Giờ phút này nữ sinh đang đứng ở trước mặt tôi, đầu cúi xuống rất thấp, đôi mắt đen láy chớp chớp.
Cô ta hèn mọn nói:
“Ôn Nhiên tiểu thư, tôi có thể cầu xin cô giúp đỡ tôi không, sau khi tốt nghiệp tôi nhất định sẽ hoàn trả gấp mười lần cho cô, được không?”
Tôi không nói gì mà nhìn chăm chú vào bộ dáng này của cô ta, thật sự là thấy thế nào cũng đáng thương.
Nhưng tôi chết cũng sẽ không quên, kiếp trước, cô ta cướp đoạt tất cả của tôi, đứng trước giường bệnh nhìn tôi.
Bên cạnh có mấy cảnh sát đứng, cô ta khom lưng che chăn cho tôi, lại dùng âm lượng chỉ có hai người tôi có thể nghe được nói:
“Ôn Nhiên, mùi vị bị cưỡng hiếp rất khó chịu phải không?”
Tôi rõ ràng là muốn kéo cô ta từ trong bóng tối ra.
Nhưng không ngờ, cô ta lại tự tay kéo tôi vào vực sâu, từng bước giẫm lên hài cốt của tôi ôm lấy ánh mặt trời.
2.
“Tôi thật sự đã cùng đường rồi, giống như hôm trước cô cho tôi một miếng bánh mì, cô hãy giúp tôi một lần nữa đi, làm ơn!”
Mắt thấy xung quanh đi tới một ít bạn học, Tống Linh lớn tiếng nói, đột nhiên đầu gối khụyu xuống trực tiếp quỳ trên mặt đất!
“Bụp” một tiếng, làm mọi người xung quanh giật mình, mọi người nhao nhao tụ tập lại đây, hỏi tôi làm sao vậy.
Nhưng không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Tống Linh đã lớn tiếng nói:
“Không liên quan đến Ôn Nhiên tiểu thư, là tôi chủ động quỳ xuống, tôi tin cô ấy là người tốt như vậy sẽ thương hại tôi.”
Tôi cười nhạt nhìn cô ta biểu diễn.
Tống Linh, cô ta có lẽ đã nhầm rồi.
Trói buộc đạo đức có thể thành công đều chỉ có trong tiểu thuyết và phim truyền hình.
Trong ngôi trường quý tộc nơi mọi người đều thông minh này, nếu cô ta làm điều này, cô ta sẽ chỉ thu hút sự ghê tởm.
Quả nhiên, mấy nữ sinh bình thường không quá quen biết với tôi mở miệng trước:
“Ôn Nhiên, có phải cô ta bị bệnh không? Tên ăn mày nào cũng đến trường học ăn xin được sao?”
“Cha mẹ cô thật sự là xui xẻo, sinh ra một đứa con phá gia như vậy, cô đúng là cái loại động không đáy.”
“Bản tiểu thư trời sinh ghét nhất là trà xanh, Ôn Nhiên, cô rốt cuộc có đuổi cô ta đi hay không? Nếu không tôi sẽ tự ra tay!”…
Tống Linh nghe được những lời này run rẩy như trấu, cho tới nay cô ta đều dựa vào một thủ đoạn này kiếm sự đồng cảm của người khác, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thất bại ở đây.
Nhưng cô ta vẫn nắm chặt ống quần của tôi, muốn khơi dậy lòng thương hại của tôi.
“Tống Linh”
Tôi cúi người xuống, vỗ vỗ vào mặt cô ta
“Xin sự thương hại từ tôi, cô cũng xứng sao?”
3.
Kiếp trước, ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời tôi, tôi giống như một cục bùn bẩn thỉu trốn trong góc, nhìn Tống Linh hưởng thụ gia đình ấm áp của tôi, nằm ở trên giường lớn mềm mại của tôi, sờ con chó nhỏ tôi đón từ trong thùng rác ra.
Nhưng con chó nhỏ ngửi ra cô ta không phải tôi, đối với cô ta luôn vừa cắn vừa kêu.
Cô ta vì tránh cho sự tình bại lộ, đã tàn nhẫn đem chó con của tôi từ trên lầu mười tám ném xuống…
Đó là tầng mười tám đấy.
Sau khi mọi người dần dần giải tán, cô ta cũng cắn răng rời đi, tôi nặng nề mở miệng:
“Tống Linh, cô có biết cảm giác ngã từ tầng mười tám xuống là như thế nào không? ”
Tống Linh vốn tưởng rằng tôi gọi cô ta lại là tôi hồi tâm chuyển ý, nhưng cô ta không ngờ tôi lại nói một câu như vậy, sửng sốt một chút.
“Tống Linh, cô có biết cảm giác hận một người thấu xương rồi lại bất lực không thể làm được gì nó như thế nào không?”
“Ôn, Ôn Nhiên tiểu thư, cô… ”
Cô ta cau mày nhìn tôi, tôi đột nhiên cười rộ lên.
” Không sao, cô sẽ sớm biết.”
Tất cả mọi thứ, cô đều sẽ sớm cảm nhận được thôi.
“Tống Linh, cô vừa rồi nói cô muốn học ở cùng một trường học với tôi là thật sao?”
Ánh mắt Tống Linh sáng lên, đè xuống hưng phấn trong lòng, điên cuồng gật đầu:
“Đương nhiên là muốn, tôi muốn ở lại bên cạnh Ôn Nhiên tiểu thư để chăm sóc cho cô!”
Ý cười bên môi tôi càng sâu:
“Được, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô.”
Thứ không thuộc về cô, mạnh mẽ cướp lấy sẽ chỉ nhận được sự cắn trả.
Cô ta nghĩ rằng cô ta có thể tránh bị bắt nạt bằng cách chuyển trường, nhưng cô ta không biết rằng ngôi trường này sẽ trở thành cơn ác mộng thực sự của cô ta.
4.
Một tuần sau, Tống Linh đeo cặp sách vui vẻ đến trình diện.
Khi cô ta đến dưới lầu, anh trai tôi đang đeo kính râm ngồi trong chiếc xe thể thao mới mua, mặt không chút thay đổi hỏi tôi:
“Tại sao phải lấy tiền tiêu vặt một tháng của mình cho cô ta đóng học phí?”
Tống Linh nghe lén được có chút khủng hoảng, cô ta theo bản năng nắm chặt túi xách.
Rồi một giây sau khi nhìn thấy mặt anh trai tôi, trong mắt lại tràn ngập mê đắm và ngưỡng mộ.
Cô ta chủ động bước tới chào hỏi chúng tôi.
Nhưng mà anh trai tôi đột nhiên quay đầu lại và thậm chí không muốn nhìn cô ta.
“Nhiên Nhiên, người này là?” –
Cô ta bắt chước cách anh trai tôi gọi tôi, cố gắng để tôi giới thiệu họ với nhau.
Tôi cười thầm.
Anh trai tôi là một người chưa bao giờ đụng qua một mảng lá trong bụi hoa, bình thường bạn gái đều là Tiểu Hoa trong giới giải trí, làm sao có thể để ý đến cô ta.
Nhưng tôi vẫn cố ý nói:
“À, người này là anh trai tôi, Ôn Thịnh.”
“Ôn Thịnh?”
Ánh mắt Tống Linh chăm chú nhìn anh trai tôi, cũng không biết có phải cô ta xem nhiều truyện ngôn tình quá hay không, rất tự nhiên chủ động vươn tay ra:
” Xin chào, rất vui được biết anh.”
Anh trai tôi: “?”
Tôi đã có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang muốn chửi thề.
Tống Linh vẫn còn đang tiếp tục vươn tay:
“Xin chào, tôi là Tống Linh.”
“Ai con mẹ nó muốn được cô biết chứ? Cút ngay!”
Dứt lời anh tôi liền đạp chân ga, Tống Linh bị xe cọ xát thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Cô ta chật vật đỡ lấy cây ven đường mới không ngã ngồi xuống đất, tôi cố nén cười an ủi cô ta:
“Cô đừng để ý, tính tình anh trai tôi vẫn luôn như vậy, nhưng bạn học trong lớp chúng ta đều rất tốt.”
Tôi vừa dứt lời thì có vài thanh niên đẹp trai bước đến vẫy tay chào tôi.
“Xin chào Ôn Nhiên, hôm nay cậu vẫn đẹp như vậy.”
“Chào buổi sáng, người đẹp, ăn sáng chưa?”
“Buổi sáng tốt lành, đứng đó làm gì, cùng lên lầu đi.”
Tôi đáp lại bằng một nụ cười.
Tống Linh đứng ở bên cạnh tôi, tôi liếc nhìn qua khóe mắt thấy được sự ghen tị đáy mắt cô ta không đè nén được.
Những phú nhị đại đẹp trai lại có học thức tốt này, đều là bạn bè của tôi, mà không phải của cô ta.
Cô ta vốn tưởng rằng tôi sẽ xuất phát từ phép lịch sự mà giới thiệu cô ta với bạn bè, nhưng vẫn không đợi được tôi mở miệng, nên liền chủ động nghênh đón.
“Chào mọi người, tôi là bạn học mới của lớp chúng ta, tôi tên là Tống Linh, là bạn tốt của Nhiên Nhiên.”
Mấy nam sinh đưa mắt nhìn nhau, qua loa “Ừ” một tiếng, mặt Tống Linh lập tức đỏ lên.
Cô ấy cũng làm tương tự như vậy và dùng tôi để giới thiệu bản thân khi giới thiệu bản thân trên bục giảng.
Đồng thời, cô ta đưa ra tuyên bố tiêu chuẩn của các nữ chính trong phim thần tượng:
“Tuy rằng tôi không sinh ra ở Rome, nhưng tôi tin tưởng, bằng vào nỗ lực của mình, tôi nhất định sẽ không kém hơn những người sinh ra ở Rome!”
Cô ta nói năng hùng hồn và mạnh mẽ, vốn tưởng rằng sẽ chiếm được lòng mọi người trong lớp, không nghĩ tới toàn bộ đều yên tĩnh.
Các bạn học đều hơi nheo mắt lại.
Không kém hơn những người sinh ra ở Rome.
Cho nên cô ta là được lợi còn khoe khoang kêu gào với những người sinh ra ở Rome như chúng tôi sao?
Tống Linh cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ lại im lặng như vậy, cô ta còn không ý thức được mình nói sai.
Các bạn học nhìn nhau một hồi, rải rác vỗ tay.
Nhưng tôi biết, bắt đầu từ hôm nay, ngày xui xẻo của cô ta tới rồi.
Cùng với tiếng vỗ tay thưa thớt, cô ta đi về phía vị trí trống trong phòng học.
Bên cạnh cô ta là một tiểu mập mạp đang vùi đầu ngủ.
Cô ta không biết, cái tên tiểu mập mạp, Mạnh Siêu Nhiên, là trời sinh xấu xa.
5.
Trước ánh mắt hả hê của các bạn cùng lớp, Tống Linh ngồi xuống vị trí kia.
Cô ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, rón rén nhét cặp sách vào hộc bàn.
Nhưng khi cô ta kéo khóa kéo ra, vẫn không thể tránh khỏi phát ra động tĩnh, Tiểu Mập nằm trên bàn cũng cử động.
“Cô ta xong rồi.”
Có người nói nhỏ.
Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, Mạnh Siêu Nhiên chậm rãi quay về phía cô ta, trên khuôn mặt mập mạp hiện lên một nụ cười ngô nghê và thành thật.
“Bạn cùng bàn mới, xin chào, tôi tên là Mạnh Siêu Nhiên.”
Tống Linh có chút bất ngờ, vội nói:
“Tôi là Tống Linh, Linh bên cạnh chữ Vương.”
“Được rồi Linh Linh, tôi nhớ kỹ cậu rồi.”
Mạnh Siêu Nhiên nhẹ nhàng ân cần giúp cô ta mang hộp bút và sách đến bàn, đồng thời cũng lấy một miếng bánh mì trên bàn đưa cho cô ta.
Một buổi sáng sau đó, hai người thừa dịp thầy giáo không chú ý liền lén lút nói chuyện phiếm, tôi thỉnh thoảng nghe được Mạnh Siêu Nhiên nói:
“Aizz, kỳ thật trường học này cũng không tốt, mọi người đều đeo thành kiến, loại người như tôi ngốc lại thành thật, luôn bị người ta xa lánh.”
“Nhưng mà cũng không có việc gì, nếu cậu trở thành bạn cùng bàn của tôi thì cậu sẽ là của tôi, ai dám ức hiếp cậu sẽ là kẻ thù của tôi!”
“Nào, ăn bánh mì đi!”
……
Tôi nghe những lời này, lạnh lùng cười.
Chờ tiếng chuông tan học vang lên, tôi dẫn đầu cầm thẻ cơm đi đến nhà ăn, mà Tống Linh cũng đi theo sát phía sau.
“Có chuyện gì sao?” Tôi lịch sự dừng bước.
“Nhiên, Nhiên Nhiên, có phải cô đã quên một chuyện…”
Cô ta vuốt ve góc áo, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
“Chuyện gì vậy? ” Tôi vẻ mặt mờ mịt.
“Hình như cô quên… Cho tôi ít tiền nạp thẻ ăn.”
Quả nhiên, cô ta đang nóng lòng muốn xin tiền tôi.
Mỗi lần tôi cho cô ta một khoản tiền, cô ta liền có thể đạt được điểm tích lũy để tăng tốc cướp lấy hết cả của tôi.
Ngày hôm qua tôi giúp cô ta đóng học phí học kỳ này, đã không ít bạn học cảm thấy từ bóng lưng nhìn hai chúng tôi thập phần giống nhau.
Có lẽ cô ta đang bí mật vui mừng.
Nhưng cô ta không biết, khoản tiền ngày hôm qua, đang nằm trong tính toán của tôi, đó là tiền dùng để mua mạng cô ta.
“Đòi tiền tôi”
Tôi cúi đầu nhìn cô ta
“Tống Linh, cô là ăn mày sao?”
Phía sau dần dần có đại quân nhà ăn vọt tới.
Tôi liếc mắt một cái liền thấy được Mạnh Siêu Nhiên.
Nhìn bàn tay nắm chặt đến phát xanh đang giấu ở cổ tay áo của Tống Linh, tôi cố ý cười lớn tiếng nói:
“Đùa cô một chút thôi. Mạnh Siêu Nhiên! Ở đây! Phiền cậu dẫn bạn cùng bàn đi ăn cơm!”
“Để tôi mời, để tôi mời!”
Mạnh Siêu Nhiên lập tức chạy tới, Tống Linh đè nén oán hận trong đáy mắt, cố nặn ra hai chữ:
“Cảm ơn.”
Một thời gian sau đó, quan hệ của hai người vô cùng thân mật, Mạnh Siêu Nhiên đi đâu cũng phải mang theo Tống Linh.
Chẳng mấy chốc, không chỉ lớp chúng tôi, cả trường đều biết hai người có quan hệ tốt, còn có tin đồn nói bọn họ đang yêu đương.
Nhưng một buổi chiều nọ, tôi đang chậm rãi làm trực nhật, Tống Linh đột nhiên đỏ mắt chạy tới bắt lấy cánh tay tôi:
“Tiểu thư Ôn Nhiên, xin cô cứu tôi, giúp tôi đổi vị trí!”