Đám Cưới Máu
Chương 5
Quý Văn Giản vốn dĩ luôn là một người tao nhã kiêu ngạo, nhưng giờ đây biểu cảm của hắn lại vô cùng đặc sắc.
Rõ ràng là hắn đã sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra anh hùng.
Tôi gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, có tiền quả thực có thể làm bất cứ điều gì.”
Ít nhất, có thể dễ dàng xóa bỏ mọi dấu vết của họ trên thế giới này.
Nhìn thời gian đã không còn sớm, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tôi trực tiếp đưa ra điều kiện cho cặp nam nữ khốn nạn này.
“Tối nay, chỉ một trong hai người được sống, hai người có thể thương lượng xem ai chết, ai sống?”
Hãy cùng xem thử.
Cặp nam nữ si tình này, vốn dĩ muốn giẫm đạp lên thi thể của tôi để leo lên cao, rốt cuộc có thể yêu nhau đến mức nào.
Tôi thực sự rất… mong chờ đó!
15.
Khi lời tôi dứt, màn hình khổng lồ bỗng thay đổi, chuyển sang một đoạn phim khác.
Mỗi một khung hình đều vô cùng đơn giản và thô bạo.
Đó là những hình ảnh giết người.
Có người bị chặt đầu, có người bị bắn, có người bị vô số rắn độc cắn chết.
Mọi người đều có thể nhìn ra, những thứ đó đều là thật.
Nhìn thấy Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình vẫn còn do dự, tôi chỉ vào màn hình lớn, tốt bụng nhắc nhở.
“Nhìn thấy chưa? Nếu hai người không chọn, sẽ giống như họ, chết cùng nhau.
“Năm, bốn, ba, hai…”
“Tôi muốn sống!”
“Tôi chọn anh ta!”
Chữ “một” còn chưa nói hết, hai người họ đã đồng thanh nói.
Thật trùng hợp, nhưng cũng nằm trong dự đoán, họ chọn đối phương.
Tôi cười.
Nhìn kìa, đây chính là hai người tối qua còn yêu nhau đến chết đi sống lại.
Đây chính là những kẻ thanh mai trúc mã, tự cho mình là tình yêu đích thực, lại cảm thấy tôi cản đường họ.
Thật buồn cười.
Thật quá buồn cười.
Tổ tiên hộ tống Quý Văn Giản đến trung tâm sân khấu, đưa cho hắn và Diệp Đình Đình mỗi người một con dao găm sáng loáng.
Tôi nhẹ giọng nói: “Ra tay đi.”
“A Giản…”
Diệp Đình Đình nước mắt chảy dài, cầm con dao găm, run rẩy không dám cử động.
“Đình Đình, anh yêu em.”
Quý Văn Giản mỉm cười với Diệp Đình Đình.
Tiếp theo, hắn tiến lên một bước, ôm chặt lấy cô ta.
“A Giản, em… em không muốn chết.”
“Đừng sợ, có anh ở đây…”
Máu tươi lập tức phun ra.
Quý Văn Giản vừa dứt lời, đột nhiên không chút do dự đâm con dao găm trong tay vào trái tim Diệp Đình Đình.
Diệp Đình Đình trợn tròn mắt, nhanh chóng ngã xuống đất.
Giữa vũng máu, cô ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía Quý Văn Giản.
Có phẫn nộ, có kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả là sự uất hận không cam lòng.
Bố tôi tiến đến kiểm tra, sau khi xác nhận cô ta đã chết, ông ghê tởm nói: “Cô là cái thá gì? Dám bắt nạt con gái tôi!”
Còn Quý Văn Giản, sau khi làm xong mọi chuyện, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, cả người run rẩy không ngừng.
Mãi một lúc sau, cuối cùng hắn cũng bật khóc.
Hắn quỳ dưới chân tôi, nắm chặt lấy tà váy trắng tinh của tôi, khóc lóc cầu xin tôi: “Tây Tây, vợ ơi, đều là lỗi của anh, là anh nhất thời hồ đồ, là cô ta quyến rũ anh, em tha cho anh đi…”
“Anh hứa anh thề, sau này anh tuyệt đối sẽ không nhìn đến người phụ nữ nào khác, nếu anh vi phạm lời thề, anh sẽ tùy em muốn làm gì cũng được…”
Thiếu niên kiêu ngạo năm nào, giờ đây rốt cuộc cũng cúi cái đầu cao quý của mình xuống.
Tôi không kìm được mà cúi người xuống, nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Anh biết không? Quý Văn Giản, có lẽ anh không tin, nhưng mà, anh vốn dĩ có thể sở hữu vô số tài phú, còn có thể trường sinh bất lão.”
“Đáng tiếc thay, chính tay anh đã phá hủy nó.”
Nói xong, tôi quay sang tổ tiên đang vây quanh, nói: “Lễ thành, đưa vào động phòng thôi.”
Quý Văn Giản nghe vậy, trong đôi mắt ảm đạm lại lóe lên một tia sáng hy vọng.
“Động phòng? Tây Tây, em tha thứ cho anh rồi phải không?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, quy củ nhà tôi, tân lang chỉ cần ngủ cùng tất cả tổ tiên có mặt ở đây một đêm, là có thể được trường sinh bất tử.”
“Quý Văn Giản, anh đồng ý không?”
Trước đây, tôi từng nghĩ đây là sự sỉ nhục đối với hắn.
Hắn nhất định sẽ thà chết không đồng ý.
Nhưng hiện tại, hắn vội vàng gật đầu: “Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!”
16.
Rất nhanh, tổ tiên đưa Quý Văn Giản vào động phòng.
Vừa nãy còn náo nhiệt, giờ đây bãi cỏ chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Bỗng nhiên nhớ đến, từng có một thiếu niên, trong một đêm như thế này, đã mặt đỏ bừng nói “thích tôi”.
Mới hai năm trôi qua, nhưng lại như chuyện kiếp trước.
Tôi lặng lẽ bước về phòng.
Trước cửa phòng tân hôn, tôi gặp dì út.
Dì út kém mẹ mười tuổi, từ nhỏ tôi được dì út nuôi lớn, nên hai dì cháu rất thân thiết.
Tôi hỏi dì: “Sao dì không vào?”
Theo quy củ, dì cũng có thể vào hưởng dụng.
Nghe nói, những tổ tiên đã hưởng dụng tân lang đều sẽ có được sức mạnh kỳ diệu.
Dì lạnh mặt, lắc đầu bướng bỉnh: “Dì sẽ không bao giờ vào đó. Mọi thứ ở đây đều khiến dì ghê tởm.”
“Tây Tây, con là người đọc sách, học lễ nghĩa liêm sỉ, con có biết quy củ nhà ta là sai trái không?”
Im lặng một lúc, tôi nhẹ giọng đáp: “Con biết.”
“Vậy sao con không ngăn cản?”
Đột nhiên dì không nhịn được cao giọng chất vấn tôi.
“Tại sao con phải ngăn cản? Dì út, không phải ai cũng mù quáng vì tình yêu như dì. Đàn ông có ích gì? Tình yêu có thể làm cơm ăn được không? Rõ ràng chúng ta có cuộc sống bất tử và phú quý vô tận. Chúng ta cứ hưởng thụ những thứ này không tốt sao?”
Lúc này, dì nhìn tôi như nhìn một kẻ điên.
Mãi một lúc sau, dì mới lẩm bẩm: “Dì tưởng… con giống dì, không phải con yêu hắn sao? Giống như dì yêu Tùy Viễn vậy.”
Tôi gật đầu.
“Đúng vậy, con từng yêu anh ta, con nhìn dì vì Tùy Viễn mà vui vẻ, đau khổ, oán hận, con rất tò mò yêu một người là cảm giác gì, vừa hay anh ta xuất hiện, nên con muốn thử cảm giác yêu đương.”
“Nhưng thử rồi mới phát hiện, thật nhàm chán.”
“Tại sao chúng ta phải gửi gắm cảm xúc niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận và hạnh phúc Có nhiều chuyện vui vẻ như vậy.”
Sau khi tôi nói xong, dì im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, dì lại biến mất.
Giống như năm xưa, mang theo oán hận với gia đình này dứt khoát rời đi.
17.
Gặp lại Quý Văn Giản một lần nữa, hắn giống y với cảnh tượng trong mơ của tôi.
Hắn nằm trần truồng trên chiếc giường lớn, khắp người đầy vết bầm tím.
Nhìn thấy tôi, hắn tức giận đến đỏ cả mắt.
Mãi một lúc sau, hắn mới cố gắng thốt lên:
“Thời Tây, tôi hận cô! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”
“Ồ, biết rồi.”
Cười chết.
Sự hận thù của hắn là thứ quý giá gì sao?
Tôi hoàn toàn không quan tâm.
Ngược lại, tôi sẽ quên hắn.
Trong cuộc đời muôn màu muôn vẻ của tôi, hắn chỉ là một hạt cát trong sa mạc.
Không đáng để tôi ghi nhớ, càng không xứng đáng với sự oán hận của tôi.
Từ hôm nay, Thời Tây trưởng thành rồi.
Tôi sẽ không già không chết, không sinh không diệt.
Cùng chung sống với thế giới.
18.
Cuối cùng Quý Văn Giản vẫn chết vào đêm đó.
Tôi chôn cất anh ta và Diệp Đình Đình cùng nhau.
Sau đó, tôi đốt cháy giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi và bức ảnh chụp chung của tôi với họ thành tro bụi.
Có người nói, bất tử là sự tra tấn, là lời nguyền.
Nhưng tôi lại cảm thấy, đây là sự may mắn.
(Hết)