Đâm Đầu Vào Lửa
Chương 1
1
Bùi Chiêu là một tên nghèo rách mồng tơi.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh ấy mặc một chiếc áo khoác jean đã giặt đến bạc màu ngồi giữa một đám “thiếu gia” của câu lạc bộ. Có lẽ bà chủ đã làm tóc cho anh ấy. Mái tóc hất lên như gai nhím cực kỳ phù hợp với gương mặt quật cường đó, nhìn là biết anh ấy là một người không chịu thua.
*thiếu gia: ý chỉ mấy bạn host/nhân viên nam đó.
Tôi rất thích anh ấy.
Háo sắc là bản tính trời sinh của con người.
Bùi Chiêu có một gương mặt khiến người khác ghen tị. Cũng may khi ông trời mở ra cánh cửa này cho anh ấy, đồng thời cũng đã đóng một cánh cửa khác lại. Khi đó, Bùi Chiêu nghèo đến mức một ngày ba bữa chỉ ăn bánh bao chay kèm bát cháo loãng có thể mang làm gương soi. Anh ấy gầy đến độ gần như có thể bị gió thổi ngã, xương bả vai nhô lên tạo thành một đường cong gầy yếu, nhìn từ sau lưng trông rất cô đơn.
Tôi nói với bà chủ tôi muốn anh ấy, bà chủ vừa nịnh nọt tôi vừa liếc nhìn Bùi Chiêu đang chạy tới chạy lui giữa các phòng bao.
“Cậu nhóc ấy bướng bỉnh lắm đấy nhé.”
“Vậy thì đợt tới đừng để cậu ấy có mối nào nữa là được.”
Bùi Chiêu làm nhân viên phục vụ ở Dạ Sắc, vì đẹp trai nên luôn có người mua rượu từ anh ấy hòng muốn phát triển một cái gì đó. Bùi Chiêu nhận hết các đơn, sau đó lạnh lùng từ chối những chị gái có ý đồ bất ch//ính.
Dạ Sắc là câu lạc bộ lớn nhất thành phố A, lần nào tôi đến đây bàn chuyện làm ăn đều có thể nhìn thấy anh ấy.
Anh ấy luôn chỉ có một biểu cảm, đôi môi mím chặt, đôi mắt lỡ đãng cụp xuống, trong tay bưng khay đựng trái cây hoặc rượu, bận đến mức hai chân không chạm đất.
Từ trước đến nay, anh ấy chưa bao giờ chủ động trò chuyện với tôi. Có một lần, tôi bàn chuyện làm ăn nên uống nhiều đến mức nôn m//ửa trước cửa nhà vệ sinh. Tôi thuận tay tóm lấy anh ấy, nói: “Cho tôi một tờ giấy.”
Bùi Chiêu dùng khăn tay mang theo bên mình lau miệng cho tôi, ánh mắt có hơi xao động.
“Uống ít thôi, chị à.”
Tôi híp mắt, cảm thấy mình rất x//ấu xa.
Sau ngày hôm đó, tôi đã điều tra tất cả mọi thứ về Bùi Chiêu, anh ấy là trẻ mồ côi, và có một cô em gái bị bệnh tim bẩm sinh.
Bùi Chiêu đang dành dụm tiền cho cuộc phẫu thuật đắt đỏ đó, nhưng tôi lại chặt đứt con đường kiếm tiền của anh ấy.
Bà chủ dựa theo ý tôi không cho phép anh ấy bán rượu, đồng thời còn bảo đám nhân viên nam dưới quyền ra sức bắt nạt anh ấy.
Tôi bặt vô âm tín gần một tuần lễ, hôm đó, khi tôi bước vào Dạ Sắc, Bùi Chiêu đang bị một đám người vây đánh. Anh ấy nằm trên đất, cong người như một con tôm khô, và bảo vệ đầu của mình mặc đám người đó đánh mắng.
Tôi đẩy đám người đó ra, đi đến bên cạnh Bùi Chiêu rồi chìa tay về phía anh ấy.
Anh ấy loạng choạng vịn tường đứng dậy, đẩy tôi ra rồi bỏ đi.
Bà chủ cười hì hì nói: “Nhìn thấy chưa, có khí khái lắm đấy.”
Sau đó tôi lại tới tìm Bùi Chiêu, tôi xách một chiếc vali tiền đến rồi mở ra trước mặt anh ấy.
“Cuộc phẫu thuật của em gái cậu không thể kéo dài được nữa, tôi có thể giúp cậu mời những chuyên gia tốt nhất trong và ngoài nước.”
Bùi Chiêu nhìn chằm chằm tôi đầy cảnh giác.
“Điều kiện.”
Tôi cảm thấy thoải mái đến mức lỗ chân lông khắp người đều giãn ra, lồng ngực yên ắng đã lâu dường như bắt đầu nhảy nhót vào ngay giây phút này.
“Tôi muốn bao nuôi cậu.”
Tám năm trôi qua, bây giờ Bùi Chiêu đã là người nằm bên gối tôi, mặc dù anh ấy không hề tình nguyện.
Anh ấy vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó, luôn làm ngơ trước sự bày tỏ tình cảm của tôi. Anh ấy thường xuyên lấy cớ công việc bận rộn, phải tăng ca đến tận rạng sáng mới về nhà, giờ đó tôi đã say giấc từ lâu.
Tôi khuấy cháo trứng bách thảo thịt nạc, lồng ngực bỗng cảm giác gờn gợn buồn nôn. Rõ ràng rất đói bụng, đói tới mức đôi môi rung rung, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn thì lại không ăn nổi.
Chóp mũi ngưa ngứa, chất lỏng ấm áp chảy xuống, hoàn toàn làm bẩn món cháo thơm ngon.
Tôi lau mũi, không hề cảm thấy sợ hãi.
Bùi Chiêu từng nói: “Thích Dao Quang, có đôi lúc tôi cảm thấy cô không phải là con người.”
Hai chúng tôi đều không phải là kiểu người nhiệt tình sôi nổi, nhiều khi ở bên nhau nhưng ai lại giải quyết việc của người nấy. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, sự cô đơn ập đến, chúng tôi quấn lấy nhau trên chiếc giường rộng lớn ấy, dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh mình không hề lẻ loi.
Nhưng tôi rất rõ, lúc chúng tôi lên gi//ường với nhau, lúc tôi động tình, Bùi Chiêu không hề tập trung.
Nghĩ cũng phải, sao anh ấy có thể cam tâm làm trai b//ao khi đang độ hào hoa phong nhã như vậy chứ.
Anh ấy là người có tài, tự mình mở một công ty thương mại, hai năm nay cũng đang trên đà phát triển.
Có lẽ không bao lâu nữa, anh ấy sẽ rời xa tôi thôi.
Trước khi chúng tôi ở bên nhau, tôi đã đưa Bùi Nguyệt ra nước ngoài.
Cô em gái không cùng huyết thống này là điểm yếu duy nhất của anh ấy, cũng là sự tồn tại khiến tôi toát mồ hôi lạnh vào mỗi khi tỉnh mộng giữa đêm khuya.
Lạnh quá đi mất, rõ ràng đang là giữa hè mà.
Tôi quấn chăn gởi tin nhắn cho Bùi Chiêu.
“Tối nay về nhà ăn cơm đi, em có nấu món bánh trôi rượu nếp mà anh thích ăn nhất.”
Qua hồi lâu cũng chẳng thấy anh ấy trả lời, đến trưa anh ấy mới keo kiệt gởi qua vài chữ.
“Bận, không rảnh.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời gay gắt khiến hoa Nguyệt Quý héo úa.
“Bận cũng phải về, nếu không sẽ khấu trừ hàng của anh.”
Cuối cùng Bùi Chiêu cũng thỏa hiệp, đúng sáu giờ tối, anh ấy bước vào căn biệt thự.
Tôi cũng muốn dịu dàng nhu nhược hơn, nhưng lăn lộn trên thương trường bao lâu nay, tôi không biết nói những lời dỗ dành người khác từ lâu rồi.
“Sếp Bùi đúng là bận rộn thật đấy, muốn mời anh ăn bữa cơm thôi mà có lẽ phải lấy số đấy nhỉ.”
Tôi cong môi, màu sắc của son môi quá đậm. Bùi Chiêu cau mày, rút khăn giấy lau bớt đi.
“Chẳng phải anh đã đến rồi đây sao?”
Tôi bật cười, chọc chọc lồng ngực anh ấy.
“Anh đừng tưởng em không biết, là vì Bùi Nguyệt đã về rồi đúng không? Tám năm không gặp, hai anh em anh cũng nên ôn lại chuyện cũ rồi.”
Dường như Bùi Chiêu có hơi tức giận, nhưng trước nay tôi chưa từng nhìn sắc mặt của anh ấy để làm việc. Sự bực bội của anh ấy chẳng khác gì đấm vào bông vải ở chỗ tôi, không những không bật lại mà còn biến mất ngay.
Anh ấy đi vào phòng bếp bưng từng món ăn ra.
“Ăn cơm đi.”
Tôi thong thả ung dung nhai thịt cá, không dám chớp mắt, sợ mình sẽ rơi nước mắt.
Tôi nói: Bùi Chiêu, chúng ta chia tay đi.