Đám Tang Dành Cho Kẻ Sống - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Ra khỏi toà, bà Tần đi thăm đứa trẻ ngoài giá thú. Quả thật, nó giống Vân Huy như đúc.
Bà vốn áy náy vì tự tay giết con, nên lập tức nảy ra tính toán.
Bà đến tìm tôi, vẻ mặt thương tâm:
“Khả Hinh, lời của Lục Hiểu Uyển ở tòa...”
Tôi cắt ngang:
“Mẹ, con biết cô ta đang nói dối. Cô ta mới là kẻ hại chết Vân Huy, con không thể viết thư xin khoan hồng được.”
Bà Tần trừng mắt nhìn tôi, không rõ tôi thật lòng hay giả bộ, đành thở dài:
“Ta không nói chuyện đó. Ta sẽ không tha cho kẻ hại chết con trai mình.”
“Nhưng đứa bé vô tội. Nó là huyết mạch duy nhất của Vân Huy. Ta không thể để nó vào trại trẻ mồ côi.”
“Hơn nữa, cái chết của Vân Huy, một phần là do con không phát hiện ra anh ta giả chết sớm hơn.”
“Nên con phải nhận nuôi nó, nuôi dạy thành người và để lại tài sản cho nó.”
Tôi thẳng thắn từ chối:
“Con không thể làm vậy. Lục Hiểu Uyển chỉ muốn tìm người thay mình nuôi con trước khi chết.”
“Con tin Vân Huy yêu con, anh ấy không bao giờ lừa con cả.”
Bà Tần tức giận:
“Ta biết từ lâu đứa bé là của Vân Huy. Ta thấy hai đứa họ thường ở cùng nhau!”
“Lúc đó, ta nghĩ con trai ta không chịu thiệt, nên nhắm mắt làm ngơ. Sau khi Lục Hiểu Uyển mang thai, nó giấu tên cha đứa bé nên ta cũng không truy cứu.”
“Nhưng giờ... tất cả là tại con không sinh được con cho Vân Huy!”
“Dù con muốn hay không, con cũng phải nuôi đứa bé! Nếu không nghe lời, ta sẽ khiến con sống không yên!”
Tôi thở dài:
“Mẹ, chờ một chút.”
Tôi vào phòng, lấy ra tập hồ sơ xét nghiệm:
“Lúc cưới, con và Vân Huy đều làm kiểm tra sức khỏe sinh sản, kết quả là con hoàn toàn bình thường.”
Bà Tần xem xong:
“Vậy tại sao không có con?”
Tôi lặng lẽ lấy tiếp một tờ kết quả:
“Đây là kết quả của Vân Huy, mẹ xem đi.”
“Vô tinh trùng? Chuyện này... thật sao?” – bà gần như sụp đổ.
Tôi thầm nghĩ: Dĩ nhiên là giả, nhưng giờ anh ta đã bị thiêu, không ai kiểm tra được nữa.
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy. Anh ấy không muốn nói ra vì sĩ diện. Chính vì sợ Lục Hiểu Uyển tung tin, anh ấy mới nghe theo cô ta giả chết.”
“Con cũng không ngờ cô ta lại toan tính đến mức này, muốn dùng đứa con để chiếm lấy tài sản nhà họ Tần.”
Tôi lau nước mắt:
“Chỉ cần nghĩ tới việc Vân Huy bị thiêu sống, con đã đau đớn vô cùng. Huống hồ, mẹ lại là người đưa anh ấy vào lò thiêu.”
“Anh ấy yêu người phản bội, bị mẹ hại chết, chết rồi suýt nữa còn bị gán con người khác...”
Bà Tần nghe đến đây, sắc mặt tái nhợt, tim đau như dao cắt, gục ngã xuống sàn.
Dù mạnh mẽ, bà cũng chỉ là một người mẹ, tự tay giết con thì sao không sụp đổ?
Tôi không vội gọi cấp cứu, chờ qua thời gian vàng cứu chữa, rồi mới thong thả bấm 115.
Vì quá trễ nên bà Tần không qua khỏi. Bác sĩ nói:
“Nếu đến sớm có thể cứu được, nhưng giờ... dù sống lại cũng sẽ sống thực vật.”
Tôi vừa khóc vừa ký vào đơn từ chối cứu chữa:
“Mẹ tôi sống rất coi trọng thể diện, bà không thể chịu được cảnh sống như vậy.”
Và rồi, bà Tần cũng nằm trong lò thiêu mà Vân Huy từng nằm. Chỉ khác, bà chết rồi mới bị thiêu, còn Vân Huy là bị thiêu sống.
...
Hai tang lễ liên tiếp kết thúc. Ngày hành quyết Lục Hiểu Uyển cũng gần kề.
Cô ta liên tục gọi điện, xin gặp lần cuối. Sau khi thu xếp mọi chuyện, tôi quyết định đi.
Cô ta nhìn quanh:
“Cô Tần đâu?”
Tôi thở dài:
“Mẹ chết rồi. Bà biết con cô không phải con ruột Vân Huy, nên tức đến chết.”
Lục Hiểu Uyển phát điên:
“Không thể nào! Con tôi là của Vân Huy! Tôi chỉ có một người đàn ông là anh ấy! Chắc chắn là mày nói dối!”
Tôi chỉ cười mỉm, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Lục Hiểu Uyển tỉnh ngộ:
“Thì ra... thư tuyệt mệnh là giả. Người bệnh ở bãi xe là do mày sắp xếp. Mày cố ý đánh lạc hướng, cố tình bị tao đánh để trì hoãn thời gian, để Vân Huy bị thiêu sống!”
“Vân Huy, mẹ anh, tất cả đều chết dưới tay mày! ĐÚNG KHÔNG?!”
Lần này tôi không phủ nhận nữa, chỉ đắc ý gật đầu:
“Đó là lời của cô. Nếu có bằng chứng, hãy mang đến Diêm Vương mà kiện tôi.”
Bởi lẽ…
Tôi là người trọng sinh. Kiếp trước bị thiêu sống oan uổng, ông trời cho tôi sống lại – chẳng phải là để báo thù sao?
Nhìn thấy Lục Hiểu Uyển phát điên, tôi mỉm cười rời khỏi phòng thăm gặp.
Không lâu sau, án tử hình được thi hành. Kẻ đã hại tôi đã đền tội.
Còn tôi, sẽ sống hạnh phúc trọn đời, tiêu xài kếch xù từ tài sản nhà họ Tần.
[Hoàn]