Dẫn Ninh - 16
Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:38:38
Tống Ngôn vốn xuất từ Thái y viện, ba năm ở đó thì điều đến quân doanh quân y.
Trong Trường Tĩnh quân tổng cộng mười vị quân y, Tống Ngôn là đầu trong đó.
Từ khi dịch bệnh bùng phát, mấy họ đều bận đến mức đầu tắt mặt tối. Dù phòng , nhưng cuối cùng vẫn may nhiễm bệnh, đành gửi thư cầu cứu đến vị phó tướng đang ở tận Thiên Hàn Sơn.
Ta ở trong phòng thuốc, sắc thuốc bốc mùi, lòng thì thấp thỏm yên.
Nếu thành công, thì thể dựa theo triệu chứng của Tống Ngôn để điều chỉnh liều lượng, sẽ sớm khống chế dịch bệnh.
Còn nếu thất bại…
Ta cố kìm nghĩ tới kết quả nhất.
“Tiêu đại phu, ngươi cần gánh nặng trong lòng. Chữa bệnh cứu , cuối cùng cũng đến bước thôi.”
Tống Ngôn ngược còn lên tiếng an ủi. “Nghe tướng quân ngươi là môn hạ của Trần Bạch Quang, tuổi còn trẻ mà vững vàng điềm tĩnh thế , đúng là hậu sinh khả úy…”
Ta bê bát thuốc lên, nhưng thấy Tống Ngôn ngước về bầu trời xa xa ngoài quân doanh, trong mắt chút lưu luyến, đầy bi thương.
Có lẽ… cũng đang sợ điều sắp đến.
Ta đưa thuốc cho , nhưng Tống Ngôn đón lấy, chỉ lặng lẽ chằm chằm bát thuốc.
“Tiêu đại phu, mấy bệnh nhân hôm ho m/á/u nghiêm trọng, hôm nay định , thuốc cần giảm liều …”
Giọng Tạ Giản vang lên từ bên ngoài trướng.
Ánh mắt bình tĩnh của Tống Ngôn cuối cùng cũng d.a.o động, ngẩng đầu , ánh mắt sâu thẳm.
“Xin …”
Hắn bất ngờ lao đến, đánh đổ bát thuốc nóng hổi trong tay , bát sành vỡ nát, thuốc b.ắ.n tung tóe đầy đất.
Cổ tay truyền đến một cơn đau buốt, răng của Tống Ngôn cắm sâu da thịt !
Hắn nôn m/á/u từng ngụm lớn, hành động diễn trong tích tắc, để ai kịp phản ứng.
Đến khi định thần , Tạ Giản đè xuống đất.
Tống Ngôn vẫn đang nôn m/á/u.
Rõ ràng chỉ nhẹ, thế mà lúc phát bệnh nặng như sắp c/h/ế/t đến nơi.
“Tiêu Ninh Từ, mau rửa vết thương!”
Tạ Giản kéo dậy, vội vã dẫn tới bể nước để rửa sạch m/á/u cổ tay, đó là m/á/u của Tống Ngôn m/á/u của chính .
Bàn tay siết lấy cánh tay vẫn đang run lên từng chập.
Ta chằm chằm bể nước nhuộm đỏ, cuối cùng cũng hiểu, Tống Ngôn hạ độc như thế nào.
15.
Bệnh phát nhanh hơn tưởng.
Chỉ hai canh giờ , trán âm ấm nóng lên.
Tạ Giản hoảng hốt, đưa khỏi quân doanh, tìm một y quán bất kỳ để chữa trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dan-ninh-yclx/16.html.]
Ta giống những binh sĩ uống nước m/á/u trúng độc, vết thương của tiếp xúc trực tiếp với m/á/u. Hơn nữa, đó là m/á/u của Tống Ngôn, nuốt sống độc trùng khi lấy trộm nó.
Lục Cửu Quân ngăn cản hành động bốc đồng của Tạ Giản:
“Thái tử hạ lệnh , dù mưu tính bên trong, nhưng nếu chúng tự ý rời thì chẳng khác nào kháng chỉ.”
Ta cũng đồng tình với .
Rời khỏi vùng dịch mà sự cho phép, cho dù là vì lý do chính đáng, cũng khó tránh quy tội cố ý lan rộng dịch bệnh.
Sắc mặt Tạ Giản u ám, ngón tay nắm chặt thành quyền.
Tống Ngôn kịp thẩm vấn chết. Trước khi c/h/ế/t, câu duy nhất để chỉ là: “Xin .”
Không ai thể ngờ hung thủ đến từ khu tây, càng thể ngờ đó là một thái y của triều đình.
Ta an ủi Tạ Giản, nhưng chóng mặt đến mức nên lời.
Sau khi dặn dò xong chuyện, cũng rõ là vì bệnh tình vì mệt mỏi tích tụ bao ngày, mà dần chìm giấc ngủ nặng trĩu.
Trong mơ, dường như về ba năm .
Ta mơ thấy quê nhà ở Giang Nam, thấy cha mất từ lâu.
Ta còn mơ thấy cữu cữu luôn đối đãi với như con ruột, và cả những tỷ trong sân nhà.
Nghĩ thì năm mười sáu tuổi, với phận là Từ Dẫn Ninh, cuộc sống của cũng coi như khá yên .
Hình ảnh trong mơ như một cuộn đèn kéo quân xoay vòng.
Ta còn kịp rời khỏi ký ức đẽ thì thấy xuất hiện ở Tầm Dương Hầu.
Ta đó như một ngoài cuộc, chính sức lấy lòng Mặc Nghiêu, lấy lòng Mặc lão phu nhân.
Sau khi thành , Mặc Nghiêu trở nên ít kiên nhẫn hơn, sự dịu dàng cũng dần biến mất, thờ ơ với nỗ lực của .
Ta thấy ném bộ y phục màu nhạt của , thấy đốt sạch đống y thư mà vô cùng trân quý.
Ta còn thấy ôm khi mất đứa con trong bụng mà dỗ dành rằng “ sẽ thôi”…
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta thể đồng cảm với “” trong giấc mơ, đang đau khổ đến tan nát cõi lòng .
Giữa yêu và hận, chỉ cách một đường chỉ mỏng.
Nỗi oán hận trong cuối cùng cũng bùng phát ngày cữu cữu đày xa.
Ta cuối cùng nhớ : Điều thực sự hủy diệt tình yêu dành cho Mặc Nghiêu, là Tô Dạng Nguyệt luôn âm thầm thế , mà là cái ngày quỳ gối thư phòng suốt ba ngày ba đêm, chỉ để xin gặp cữu cữu một cuối, còn thì thậm chí thèm mở cửa.
Ngũ tạng của như xé nát, trở về với những ngày tháng “Hữu Hối” giày vò cả ngày lẫn đêm.
Ta vùng vẫy tỉnh dậy khỏi cơn mộng, trán ướt đẫm nhưng cảm giác mát lạnh.
Dưới ánh nến chập chờn, thấy gương mặt tiều tụy của Tạ Giản.
“Tạ tướng quân… ngài ở đây?” Ta dậy, nhưng tay chân rã rời, ngay cả sức để chống cũng .
“Ngươi thấy ?” Giọng của Tạ Giản khản đặc.
àu tím phất phơ bay nhẹ trong gió.