Dẫn Ninh - 18
Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:38:41
16.
Chỉ một đêm, bệnh tình của trở nên nghiêm trọng hơn.
Ta bắt đầu nôn m/á/u, bụng đau dữ dội.
Khi nôn từng ngụm m/á/u đen đặc, rơi trạng thái hôn mê.
Lờ mờ, cảm thấy cõng lên.
Tạ Giản đưa rời khỏi quân doanh, đến mức Lục Cửu Quân cũng ngăn nổi.
“Ta , giờ mà ngươi liều lĩnh xông ngoài thì chỉ khiến thêm nghi kỵ! Ngươi tin đồn rằng An Tĩnh Vương coi thường hoàng quyền ?!”
“Lục Cửu Quân, danh dự của vương phủ lẽ nào quan trọng hơn mạng ? Nàng mới chỉ mười bốn tuổi!”
Ta cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, chẳng thể gì .
“Là đưa nàng đây.” Tạ Giản , “Không bảo vệ nàng là của . Sau chuyện gì, sẽ chịu trách nhiệm. Tránh ——”
Sau đó họ còn gì nữa, rõ nữa.
Lúc mở mắt một nữa, vẫn còn ở trong quân doanh.
Chỉ là , thấy sư phụ.
Tóc sư phụ bạc trắng như sương tuyết, ông bên giường, thấy tỉnh liền nở nụ hiền hậu:
“Hài tử, ngươi . Vất vả cho ngươi .”
Ta nhịn òa , nhào lòng sư phụ mà nức nở.
Sư phụ bảo hôn mê suốt bảy ngày.
Dịch bệnh trong quân doanh hiện tại khống chế, nhờ bài thuốc để khi hôn mê.
Sư phụ điều chỉnh một chút về liều lượng, các binh sĩ khi uống thuốc vài ngày là hồi phục thấy rõ.
Lúc sư phụ đang kể chuyện, thấy một vị thái y đang sắp xếp hòm thuốc bên cạnh.
“Sư phụ, và thái y ? Cổng quân doanh phong tỏa ?”
Sư phụ thở dài, rằng ông và thái y cùng .
Bảy ngày , sư phụ đến kịp Vân Kinh khi cổng thành đóng .
Tối hôm đó, về Tế Thế Đường thì phát hiện ngoài mấy tạp vụ chẳng còn đại phu nào cả, đang định đến chi nhánh xem thì bất ngờ gặp Tạ Giản, cũng đang vội vã trở về.
Tạ Giản kể tình hình xong liền đưa sư phụ ngay đến quân doanh.
Cả hai tránh né đủ đường, theo quan lộ mà men theo đường vòng xa mới đến phía quân doanh, đó còn trèo tường mới bên trong.
“May mà Tạ tướng quân đưa đến kịp. Chỉ cần chậm thêm chút nữa là ngươi giữ mạng .”
Sư phụ thở dài, lúc mới nhận tay đang cắm đầy kim bạc.
“Tiểu Tiêu! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh —!”
Một giọng quen thuộc vang lên, Lục Cửu Quân còn vẻ tiều tụy như , sắc mặt rạng rỡ, hớn hở chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dan-ninh-yclx/18.html.]
Hắn chắp tay hành lễ với sư phụ, sang với :
“Ngươi , mấy hôm nay ngày nào ngươi cũng ho m/á/u, còn thắc mắc cái hình nhỏ bé của ngươi thể phun từng m/á/u…”
“Tại thái y ? Chẳng lẽ đường giải phong ?”
Lục Cửu Quân thần bí:
“Ngươi tưởng chức quân sư mà chuẩn gì ? Thật nghĩ dám tự nhốt trong ổ dịch nguy hiểm như thế mà đường lui chắc?”
Ta đoán mãi , thì Lục Cửu Quân bắt đầu giải thích.
Sau khi Thái tử từ chối lời cầu viện, Lục Cửu Quân liền trở về nhà, kể chuyện cho cha là Lục Thái phó.
Lúc trong kinh tin tức gì truyền đến, ngay cả Lục Thái phó cũng thể tùy tiện mang việc mặt Thánh thượng, huống hồ hoàng đế đang bệnh, nhiều ngày lâm triều.
chuyện đến tai Thái tử thì nhất định sẽ hành động. Dù quyết định thế nào, chỉ cần Lục Thái phó liên tục dồn ép chất vấn, sớm muộn gì cũng sẽ khiến triều thần cả kinh thành đều chuyện, lúc thể che giấu nữa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lục Cửu Quân đánh cược việc: Thái tử dám vì trừ bỏ An Tĩnh Vương mà hy sinh cả danh tiếng bản nơi triều đình .
Dù thì hành động quả thực vô nhân đạo.
Lúc đầu, Lục Thái phó liên tiếp khuyên nhủ mấy ngày liền mà Thái tử vẫn lay chuyển, thậm chí còn buồn báo cáo dịch bệnh cho Thái y viện.
Cho đến khi một khác xuất hiện.
“Ai ?” Ta nhịn mà tò mò hỏi.
Lục Cửu Quân nở một nụ láu lỉnh:
“Phụ ngươi, Tiêu Quốc Công.”
Vào đêm đến quân doanh, vợ chồng Tiêu Quốc Công phát hiện về nhà nên liền sai tìm đến Tế Thế Đường, kết quả chỉ nhận bức thư để , trong đó ghi rõ nơi đến.
Tiêu phu nhân lúc lo đến phát điên, nhưng sợ ép về sẽ khiến nghĩ rằng họ ủng hộ lý tưởng của , nên chỉ dám ở nhà chờ thêm vài hôm.
Về , Tiêu Quốc Công Thái tử phong tỏa quan đạo đến quân doanh thì nổi giận, lập tức xông thẳng Đông cung chất vấn Thái tử.
Lúc đó Thái tử mới , thì biểu cô của – Tiêu Ninh Từ – chỉ nhỏ hơn vài tuổi, cũng đang ở trong quân doanh.
Dưới áp lực từ Tiêu Quốc Công cùng nhiều vị đại thần khác, Thái tử còn cách nào khác đành mở đường, cho phép chi viện.
Chuyện khiến dở dở .
“Giờ dịch bệnh , thể về nhà ?”
Lúc đó quá vội, đến quân doanh bận rộn ngừng, thế mà quên báo một tiếng cho gia đình. Nghĩ đến cảnh trở về mắng một trận, chút thấp thỏm.
Sư phụ định thôi, gương mặt đang tươi của Lục Cửu Quân cũng dần thu .
Không khí bỗng chốc trở nên chút kỳ lạ.
“Từ Nhi,” sư phụ nhẹ giọng , “các binh sĩ trong vùng dịch tuy khỏi bệnh, nhưng chất độc trong ngươi… vẫn giải trừ…”
Ta sững .
Lục Cửu Quân lúc tiếp lời, sắc mặt nghiêm túc:
“Khi đó Tống Ngôn nôn vết thương của cô chỉ m/á/u…”
“…Mà còn cả độc trùng.”