Dẫn Ninh - 20
Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:38:43
18.
Phương pháp chữa trị về cơ bản cũng tương tự với việc trúng độc Hữu Hối, đều là lấy độc trị độc.
Chỉ điều trùng độc là vật sống, nó thường ký sinh trong mật rắn.
Loài rắn Thanh Sương mà Tạ Giản bắt chính là môi trường yêu thích nhất của loài trùng . Vì , sư phụ đặt mật rắn miệng vết thương khi rạch dẫn m/á/u, trùng độc sẽ ngửi thấy mùi và tự bò .
Ta ngủ liền ba ngày nữa mới tỉnh táo.
Sư phụ , thể giờ còn trở ngại lớn, còn mạng lớn, vì ngày thứ bảy là hạn chót ông thể ngăn trùng độc chui tâm mạch.
Mà Tạ Giản trở về kịp đúng ngày đó.
“Trong quân doanh giờ cũng còn gì cần chúng lo nữa. Đợi ngươi dưỡng sức thêm mấy ngày, chúng thể về Vân Kinh .”
Sư phụ , đắp chăn cho , thu dọn hòm thuốc.
“Sư phụ, các sư về kinh ạ?”
“Về , những đại phu phái nơi khác trong kinh đều trở .”
Tính những đó chữa bệnh bên ngoài cũng gần một tháng.
Ta đang nghĩ lúc về hỏi họ cho lẽ rốt cuộc xảy chuyện gì, thì Lục Cửu Quân đến đúng lúc, giải đáp luôn nghi ngờ của .
“Những đại phu cử đến mấy trấn hẻo lánh. Quả thực ở đó nhiều cùng lúc lên cơn sốt, nhưng tình trạng nghiêm trọng.”
Lục Cửu Quân hạ giọng :
“ quan tri phủ địa phương cho các đại phu đó về.”
“Tại chứ?”
“Có lẽ là chờ gió yên sóng lặng che giấu sự việc.”
Lục Cửu Quân tiếp:
“Tiêu tiểu thư , đúng là độc phản ứng với từng khác thật. Như ngươi, tiếp xúc trực tiếp với trùng độc nên chỉ mười hai canh giờ nguy kịch. các binh sĩ thì chỉ uống nước lẫn m/á/u trúng độc, triệu chứng nhẹ hơn nhiều.”
“Vì m/á/u pha loãng trong nước, nồng độ độc cũng giảm đáng kể.”
Ánh mắt Lục Cửu Quân lóe lên một tia sắc bén:
“Ngươi từng dân chúng ngoài cũng sốt cao đúng ? Quân doanh cũng .”
“Ừm… nhưng bệnh tình trong dân nhẹ hơn nhiều, thể so với đại dịch trong quân.”
“Vậy nếu nó pha loãng nhiều hơn nữa thì ?”
Ta sững :
“Ngươi định là… lấy họ để… thí nghiệm?”
Lục Cửu Quân vội ngắt lời:
“Ta thế! Chỉ là đoán bừa thôi.”
“Hơn nữa… chuyện diễn quá trùng hợp: dứt một đợt sốt cao quy mô lớn trong dân, thì quân doanh lập tức bùng dịch, đúng lúc đó Hoàng thượng bệnh nặng…”
Ta dám nghĩ sâu hơn nữa.
“Phải , Tạ tướng quân ?” Ta tỉnh mấy ngày nay nhưng từng thấy mặt Tạ Giản.
“Ngươi tìm chuyện gì ?”
Lục Cửu Quân đầy ẩn ý.
Ta gật đầu:
“Ta cảm ơn .”
Lục Cửu Quân càng rạng rỡ hơn:
“Khoan , đừng vội cảm ơn. Để kể cho ngươi chuyện mới xảy trong kinh thành .”
Tạ Giản khi từ Bắc Cương trở về, lập tức cưỡi ngựa gấp rút về Vân Kinh.
Lúc , Tạ Cẩn Thái tử thả khỏi phủ, bên ngoài tuyên bố là “trò chuyện ôn chuyện xưa”, hề thừa nhận chuyện giam lỏng.
Thực chẳng qua là ngầm cảnh cáo An Tĩnh Vương rằng hai đứa con ông đều trong tay mà thôi.
Tạ Giản mấy ngày liền dâng sớ lên triều, vì loại trùng độc nguồn gốc từ Bắc Cương, Tống Ngôn mang Trường Tĩnh quân.
Việc dễ khiến nghi ngờ kẻ cấu kết với địch.
Mà tội danh … là cái mũ lớn bằng trời.
Sau khi bệnh tình của Hoàng đế thuyên giảm, ông chuyện, liền nổi giận lôi đình, chất vấn Thái tử vì lập tức báo cáo sự việc, vì điều Thái y đến vùng dịch chi viện.
Thái tử đáp rằng bệnh của Hoàng đế đến quá đột ngột, các Thái y trong Thái y viện đều bận rộn ngày đêm chăm sóc Hoàng thượng, lúc thể phân tâm lo cho Trường Tĩnh quân, trong quân đại phu của Tế Thế Đường và quân y, nghĩ rằng cấp bách.
Lời chống chế của Thái tử thật quá vụng về, Hoàng đế há ?
Chuyện thông đồng với địch tuy xác định, nhưng nghi ngờ thì chắc chắn sẽ ngày điều tra đến cùng.
“Ngươi đoán xem, Thái tử đổ cái nồi lên đầu ai?”
Còn ai khác chứ, tất nhiên là tiểu Hầu gia Mặc Nghiêu, biến thành d.a.o để dùng vứt bỏ.
Vợ con của Tống Ngôn khi cứu , khẳng định chính của Mặc Nghiêu bắt họ để uy h.i.ế.p Tống Ngôn việc cho .
Hơn nữa trong thư phòng của Mặc Nghiêu còn tìm thấy thư tín bằng chữ biên tái.
Dịch thì thư từ qua với địch, mà là thư trao đổi với thương nhân buôn bán trùng độc phi pháp.
Hoàng đế giận dữ tột cùng, ngờ Mặc Nghiêu vì oán hận Tạ Giản mà dám liều lĩnh mưu hại cả quân doanh.
Nay chứng, vật chứng đều đủ, Mặc Nghiêu kết án tử, tống lao ngục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dan-ninh-yclx/20.html.]
Cả phủ Tầm Dương Hầu cũng liên lụy, đày biên cương.
“Thái tử thật nhẫn tâm.” Lục Cửu Quân cảm thán, “Dù thì Mặc Nghiêu cũng từng giúp ít. Hơn nữa, Tầm Dương Hầu là thích bên ngoại của Thái tử phi, thế mà chẳng thèm nể mặt…”
Hạt Dẻ Rang Đường
Sau một trận huyên náo, An Tĩnh Vương tổn thất nặng nề, Tầm Dương Hầu sụp đổ.
Thái tử, thủ đoạn xem … chẳng hề đơn giản.
“Ta đại khái hiểu . chuyện thì liên quan gì đến việc cảm ơn Tạ Giản?” Ta hỏi.
Lục Cửu Quân nhướng mày:
“Mặc Nghiêu vì thế mà c/h/ế/t. Ngươi hận ?”
“Hắn gieo gió gặt bão. Ta chịu khổ đến mức , đúng là hận thấu xương.”
Lục Cửu Quân càng tươi:
“Ừm, đúng là ánh mắt mới sự việc cũng khác. mà Tuấn An mấy ngày nữa mới quân doanh, vẫn kịp gặp ngươi khi rời .”
“Lục mỗ xin chính thức cảm ơn ngươi, Tiêu đại phu.”
Trước lúc rời , Lục Cửu Quân nghiêm túc chắp tay thi lễ với .
Cảm tạ cứu chữa binh lính nhiễm dịch.
Cảm tạ giúp Tạ Giản thoát khỏi dằn vặt trong lòng.
Hai ngày , thấy Tạ Giản ngoài trướng.
Không hiểu khi thấy , bỗng cảm thấy chút ngượng ngùng.
Ngược , Tạ Giản tự nhiên bước đến chào hỏi:
“Tiêu đại phu, sức khỏe ngươi chứ?”
“Ừ, khỏe hẳn !”
Ta ngập ngừng một chút, chân thành :
“Tạ tướng quân, cảm ơn ngài vì mà tìm thuốc dẫn. Nghe Lục quân sư ngài năm con ngựa đường, ngày đêm nghỉ, chạy gấp về trong vòng bảy ngày… Ta thực sự cảm ơn thế nào cho đủ.”
Tạ Giản mỉm :
“Đừng thế. Là đưa ngươi đến nơi nguy hiểm như , để ngươi kẻ khác liên lụy, thương suýt mất mạng, là điều nên .”
“Ngươi bình an, mới thể yên lòng.”
Mấy ngày gặp, Tạ Giản đối với bỗng trở nên khách sáo hơn một chút.
Lúc , quân y cầm theo hòm thuốc đến, sang Tạ Giản:
“Tướng quân, đến giờ thuốc .”
Hắn thương?
Tạ Giản gật đầu, định rời . Ta bèn với quân y:
“Ta còn mấy lời với Tạ tướng quân… để giúp ngài thuốc .”
Tạ Giản gì, quân y liền đưa hòm thuốc cho .
Trướng doanh của phó tướng lớn hơn những trướng bình thường một chút.
Tạ Giản cởi áo, tấm lưng rắn rỏi hiện chi chít những vết sẹo cũ khiến giật .
Vết thương mới cách xương quai xanh hai tấc, kéo chéo đến bả vai, dài chừng sáu tấc.
Vùng đất biên ải hiểm trở, gấp gáp như … Làm Tạ Giản thể trở về mà thương?
Ta gỡ băng gạc cũ, dùng đầu ngón tay chấm thuốc bột, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương khép.
Hơi thở ấm nóng của Tạ Giản phả lên đỉnh đầu , cách, phần quá gần .
“Tạ tướng quân… chiến trường ngài cũng liều mạng cần để ý sống c/h/ế/t như ?”
“Sao ngươi thế?”
“Ta từng , luyện võ khi giao đấu thì chuyện thương là khó tránh khỏi, nhưng thương chỗ nào, lệch bao nhiêu, thực là thể khống chế . Đặc biệt là từng chinh chiến sa trường như tướng quân, những kỹ xảo chắc chắn …”
Ta khựng giây lát tiếp:
“Thế nhưng vết thương của ngài đều ở chỗ hiểm. Chỉ cần lệch thêm chút nữa thôi… là mất mạng . Tướng quân, cớ liều đến ?”
Tạ Giản đáp lời, cúi mắt lâu.
“Ngươi từng thấy cầu Nại Hà ?”
Câu hỏi của chẳng đầu chẳng đuôi, nghĩ một lúc mới nhận , đang về chuyện từng kể với trong cung hôm .
“Chưa từng… Dù khi đó vẫn còn dứt thở cuối cùng mà.”
Tạ Giản khẽ :
“Ngươi sống cứ mãi nhớ nhung, sẽ khiến c/h/ế/t qua cầu. Thế nhưng từng bao cận kề cái c/h/ế/t, vẫn chẳng gặp nàng . Hay là do nhớ nàng đủ nhiều… Hoặc lẽ… nàng sớm đầu thai ?”
Chỉ là… đời còn nhớ nàng, chỉ một Tạ Giản mà thôi.
Tâm trí rối loạn.
Băng bó xong cũng vội rời .
“Cảm ơn ngài… vì cứu .” Ta .
Tạ Giản mặc áo, dường như để tâm:
“Tiêu tiểu thư, lời cảm ơn nữa? Ta , là …”
“Không, ý .” Ta ngắt lời .
“Tạ Giản, là… , ngài thật sự cứu mạng .”