Dẫn Ninh - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:38:28
8.
Hôm , khi ở Thuận Ninh cung khuyên nhủ Tạ Giản, lúc rời , vẫn mang gương mặt ngẩn ngơ mờ mịt.
Nay Tạ Giản tin theo thần Phật, những lời hẳn là ghi lòng.
“Người c/h/ế/t thể siêu sinh, là vì nỗi vương vấn của kẻ còn sống.”
Câu thực sự tàn nhẫn… nhưng trói buộc mãi trong quá khứ.
Ngày đêm khổ sở vì một khuất, thật đáng chút nào.
Từ Dẫn Ninh c/h/ế/t , đó là sự thật.
Ta tiếp tục theo sư phụ và các sư học y, nghiên cứu sâu hơn.
Sau rằm, bệnh trong y quán bắt đầu đông lên, phần lớn là cảm lạnh và sốt do thời tiết.
Ai nấy đều bận rộn xuể, các đại phu còn xuất chẩn từ sáng sớm đến tận tối.
Ta cũng bận túi bụi trong quán, bắt mạch, kê thuốc, bốc thuốc cho những đến khám.
Làm việc liên tục khiến cảm thấy như lột xác, cả kiệt sức.
Ban đêm ngủ yên, ban ngày dậy sớm, tới Tế Thế Đường còn sớm hơn khi.
Lúc đó, phố còn một bóng .
Từ xa, trông thấy cửa Tế Thế Đường một gục.
Ta vội vã chạy tới đỡ, thì là một nữ tử trẻ tuổi.
Nàng hôn mê, khi chạm liền phát tiếng rên đau đớn:
“Đừng… cầu xin ngươi…”
Đôi mày thanh tú nhíu chặt, giọng yếu ớt lớp khăn che mặt mờ .
Ta tốn khá nhiều sức mới đưa nàng bên trong.
Mạch đập yếu ớt, tay chân lạnh buốt, đang sốt cao… nàng ngoài gió tuyết bao lâu.
“Tiểu thư? Tiểu thư?”
Ta gọi mấy tiếng, nàng hề phản ứng, chỉ nhăn mày, thần sắc đau đớn đó.
Ta vén tay áo nàng lên để bắt mạch, nhưng chỉ một góc thôi cũng khiến sững .
Trên cổ tay nàng là những vết thương ghê rợn, chằng chịt dọc ngang.
Nghĩ đến tiếng van xin khi nãy, kéo tay áo bên lên xem thử…
Bầm tím, sẹo, vết thương lành.
Tất cả hiện rõ làn da trắng nhợt và gầy gò của nàng , trông vô cùng dữ tợn.
Chính những vết thương khiến nàng lên cơn sốt cao.
Ta dậy lấy thuốc, nhưng nhích bước thì nàng nắm lấy tay áo.
“Thứ cho … chuộc tội… Cầu xin tha thứ cho …”
Nàng nấc trong thở đứt quãng, nước mắt thấm ướt lớp khăn che mặt.
Ta đầu , thấy nàng mở mắt, ánh mắt ướt đẫm lấp lánh :
“Tha thứ cho … xin … Xin hãy tha thứ cho , Từ tiểu thư…”
Ba chữ khiến tim đập loạn nhịp.
Đến khi hồn thì nàng buông tay, ngất .
Có lẽ vì sốt cao mà nàng nhận nhầm .
Ta giơ tay gỡ lớp khăn mặt nàng xuống.
Khi chiếc khăn rơi xuống đất, khuôn mặt … dần dần hiện rõ trong ký ức như một bóng ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dan-ninh-yclx/8.html.]
Là Tô Dạng Nguyệt.
9.
Năm thứ tư khi thành hôn, cuối cùng cũng diện kiến “bạch nguyệt quang trong truyền thuyết” của Mặc Nghiêu.
Nàng rụt rè nép lưng Mặc Nghiêu, ánh mắt lo sợ bất an.
Mặc Nghiêu :
“Tô Dạng Nguyệt chẳng còn sống bao lâu. Tâm nguyện cuối cùng của nàng là ở bên thêm chút thời gian lúc lâm chung.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Lúc , cữu cữu của mới kết tội, cả nhà đày biên cương.
Ta đau đớn khôn cùng, sức khỏe càng ngày càng sa sút.
Bởi thế, ánh mắt khi Mặc Nghiêu cũng hung dữ hơn thường lệ:
“Ta còn c/h/ế/t, tiểu Hầu gia rước mới phủ ? Bây giờ chắc cũng chỉ thể thôi nhỉ?”
Sắc mặt Mặc Nghiêu sa sầm, lạnh giọng quát:
“Từ Dẫn Ninh, ngươi thể chuyện cho tử tế ?”
Nói chuyện tử tế ư?
Sao tử tế?
Ta vẫn còn bước qua nỗi đau mất con năm , giờ mất nốt duy nhất, mà ngay lúc còn trơ mắt phu quân của đưa nữ nhân khác về phủ…
Chẳng lẽ mỉm tiếp nhận?
“Từ tiểu thư, còn kịp cảm tạ ngươi vì năm đó cứu mạng A Nghiêu ca ca.”
Tô Dạng Nguyệt ngoan ngoãn cúi đầu, lễ độ lời cảm ơn với .
nàng đang ở vị trí gì mà lời “cảm ơn” ?
Ta Tô Dạng Nguyệt, mặc y phục màu nhạt, đầu chỉ cài vài chiếc trâm giản đơn, dáng vẻ thanh nhã thoát tục khiến khó rời mắt.
Ta nhớ đến chuyện Mặc Nghiêu bao giờ cho phép mặc đồ màu nhạt mặt .
Ta gắng gượng chống tay xuống giường, bước gần nàng.
Mặc Nghiêu theo bản năng giơ tay chắn mặt nàng.
Ta bật lạnh, vung tay tát mạnh một cái:
“Gọi là ‘phu nhân’.”
…
Khi , tinh thần Tô Dạng Nguyệt còn minh mẫn, vẻ mặt linh hoạt, liên tưởng với bộ dạng tàn tạ hôm nay.
Sao nàng thương nặng như ?
Có vết sâu đến mức thấy cả xương.
Sau khi cho nàng uống thuốc hạ sốt, xử lý vết thương xong, tam sư cũng tới.
Vừa trông thấy Tô Dạng Nguyệt, sư liền giật sửng sốt:
“Đây… đây chẳng là tiểu thư của Tô gia buôn vải ?”
“Chắc là … Sư , nàng ?”
Tam sư dám tin, bước tới gần quan sát kỹ hơn, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
“Nàng mất tích ba năm . Sao hôm nay xuất hiện ở Vân Kinh?”
Mất tích?
Tam sư cũng bước tới kiểm tra, nhưng dù là quen thấy thương tích, khi thấy vết thương cánh tay của Tô Dạng Nguyệt, vẫn khỏi hít sâu một lạnh.
“Ba năm , Tô lão gia đến kinh thành, dán đầy bố cáo tìm nữ nhi. Tìm suốt một năm trời tin tức, ai cũng tưởng Tô tiểu thư gặp nạn, ông mới rời khỏi Vân Kinh.”
Tam sư đánh giá tình trạng của Tô Dạng Nguyệt giường, :
“Lúc đó ngoài hái thuốc, còn cố tình để ý đường sá, nghĩ là thể giúp đỡ tìm kiếm… Không ngờ hôm nay gặp nàng ngay tại đây.”