Đánh Nát Hình Tượng Thâm Tình Của Tướng Quân
Chương 4
10
Những tên lính, là những người ta đã quan sát rất nhiều ngày trong doanh trại mới chọn ra.
Dù sao cáo trạng vẫn phải có người trong cuộc mới được.
Bọn họ lấy áo bông mùa đông của mình ra.
Xé toạc ra trước mặt mọi người, bên trong toàn là bông gòn.
Mà lời Thẩm Nhiên nói với những tên lính đó là, triều đình không phát quân lương cho bọn họ.
Công chúa vô cùng chấn động, dù sao nàng cũng sinh ra trong hoàng gia, chưa từng nghe nói đến người nào to gan lớn mật như vậy.
Huống hồ bản thân nàng vốn là người thấy chuyện bất bình chẳng tha.
Ngay lập tức hạ chỉ:
“Ta sẽ làm chủ cho các ngươi, các ngươi hòa ly, chuyện này sau ta sẽ nói với phụ hoàng. Việc khấu trừ quân lương, phụ hoàng sẽ tự định đoạt.”
Sau đó lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Nhiên, ngay tại chỗ viết tấu chương, ra lệnh cho Vũ Lâm vệ phi ngựa đưa đến hoàng cung.
Hoàng đế nổi trận lôi đình.
Sau khi sai người điều tra chuyện này.
Trong phủ Thẩm Nhiên phát hiện ra một kho hàng ngầm.
Trong đó vàng bạc vô số, quân khí vô số.
Hoàng đế hạ chỉ giáng Thẩm Nhiên làm thứ dân, tịch thu toàn bộ gia sản, đánh một trăm trượng, hành hình trước công chúng.
Thẩm Nhiên bị đánh trượng trước công chúng, công chúa đứng bên cạnh nhìn.
Cho đến khi thực sự đánh đủ số, nàng vẫn không giấu được sự tức giận.
“Năm đó phụ hoàng coi trọng ngươi, đề bạt ngươi đến vị trí như ngày hôm nay, thậm chí còn để nữ nhi của quận chúa gả cho ngươi.”
“Bây giờ xem đi, ngươi là thứ bẩn thỉu gì.”
“Người đâu, thiến hắn cho bổn công chúa!”
Vừa dứt lời, thị vệ đi theo liền tiến lên, vung đao chém xuống, Thẩm Nhiên kêu thảm một tiếng, hận không thể ngất đi cho xong.
Nhưng không được, thời gian này ta cách ba bữa lại cho hắn uống thuốc mê.
Hắn đã phản ứng rất chậm với đau đớn.
Cho nên dù đã bị thiến.
Hắn vẫn tỉnh táo.
Bên công chúa vừa đi.
Thẩm Nhiên liền bị những tên lính và bách tính vây quanh, trong mắt bọn họ đều mang theo sự bất mãn và tức giận.
Dù sao bọn họ đều là nạn nhân trực tiếp của việc tham ô của Thẩm Nhiên.
Vì sự tham lam của Thẩm Nhiên, sẽ có bao nhiêu binh lính vì thế mà chết cóng vào mùa đông.
Bao nhiêu bách tính mất đi chồng, con, cha.
Nước bọt và nắm đấm của bọn họ như mưa rơi xuống người hắn.
Chúng ta chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Vị tướng quân từng nói muội muội ta không xứng xách giày cho hắn, cuối cùng cũng sa sút đến mức này.
Cho đến khi thấy hắn từng chút một không còn động tĩnh, ta mới tiến lên giải tán mọi người.
Thẩm Nhiên cũng cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi.
Thẩm Nhiên lần nữa tỉnh lại đã là bảy ngày sau.
Hắn toàn thân đau đớn, không chỗ nào không đau.
Nhưng ta đã cho hắn uống thuốc.
Giữ lại cho hắn một mạng.
Dù sao, hắn vẫn chưa đến lúc phải chết.
Hắn nhìn thấy ta, vẻ mặt căng thẳng hỏi ta: “Uyển Nhi, là nàng cứu ta sao? Nàng thế nào rồi?”
Sau đó hắn bực bội dùng tay đập mạnh vào giường nhưng lại đau đến mức phải hít hà.
Nghỉ một lúc sau hắn giải thích với ta.
“Uyển Nhi, không phải ta không cứu nàng, mà là chưa kịp cứu nàng, công chúa đã đến, hơn nữa Sở Tú Thanh lại dám phản bội ta!”
“Nhưng nàng yên tâm, bây giờ tốt rồi, chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau, ta sẽ cưới nàng, để nàng làm thê tử của ta, chúng ta sống đến đầu bạc răng long.”
Hắn nhìn ta đầy tình cảm.
Dường như thực sự cho rằng chỉ cần hắn nói, ta nhất định sẽ cảm kích mà đồng ý.
“Uyển Nhi, nàng đã hai lần cứu ta khỏi nguy nan, ta đã quyết định rồi, sẽ quên đi quá khứ, mãi mãi ở bên nàng, chúng ta không nhìn quá khứ, chỉ nhìn tương lai.”
Nói rồi, hắn liền tiến đến nắm lấy tay ta.
Ta cười lạnh một tiếng, trực tiếp nghiêng người tránh đi.
“Nhưng mà Thẩm Nhiên, ta đã có người trong lòng.
Huống hồ, ngươi là cái thá gì, ngươi xách giày cho ta cũng không xứng.”
Ta đem lời hắn nói với muội muội trả lại nguyên vẹn cho hắn.
Hắn vẻ mặt đau khổ nhìn ta: “Lời này của nàng là có ý gì, chẳng lẽ chỉ vì ta không còn là tướng quân nữa sao? Uyển Nhi nàng yên tâm, ta tự giấu rất nhiều tiền, đủ cho chúng ta cả đời sau không lo ăn mặc.”
“Mặc dù không đủ để sống sung sướng như trước nhưng nhất định có thể đảm bảo nàng không kém gì trước kia, như vậy nàng còn chưa thỏa mãn sao?”
Hắn có chút không vui, dù sao thì thiết lập nhân vật trước kia của ta đã đi sâu vào lòng người.
Hắn nhất thời không phản ứng kịp.
Tô Tĩnh Hòa vẫn luôn lén lút nghe ngóng ở trong bóng tối đi vào.
Trực tiếp ôm lấy eo ta.
“Đương nhiên là không được, ta mới là người mà từ đầu đến cuối nàng ấy thích, ngươi chỉ là một… thái giám mà thôi.”
Chàng dùng ánh mắt chế giễu liếc qua hạ bộ của hắn.
Thẩm Nhiên đương nhiên không tin lời chàng nói.
Mặt đỏ bừng.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đây là tên sơn tặc đã bắt cóc ta hôm đó.
Như người vừa tỉnh mộng lẩm bẩm.
“Ta biết rồi, Uyển Nhi nàng nhất định là vì muốn bảo vệ ta, hoặc là bị hắn làm nhục, sợ ta chê bai.”
Hắn đột nhiên cảm thấy mình đã đoán ra sự thật, cười nói với ta:
“Nàng yên tâm, Uyển Nhi, ta sẽ đưa tiền cho hắn để đổi lấy sự bình an cho chúng ta. Nàng cứ yên tâm đi theo ta, bất kể nàng biến thành thế nào, ta cũng sẽ không chê bai. Dù sao thì nàng mới là người mà ta thực sự yêu.”
“Đợi đến khi ta dưỡng tốt thân thể, chúng ta sẽ đến Giang Nam mua một căn nhà nhỏ, đến lúc đó chúng ta sẽ sống những ngày bình yên an ổn.”
Sau đó hắn nhìn về phía Tô Tĩnh Hòa: “Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn bao nhiêu tiền mới chịu thả nàng ra.”
Ta nhìn bộ dạng tự tin lại điên khùng của hắn, trực tiếp đi xách một thùng nước, thêm muối vào, tạt lên người hắn.
11
“Thẩm Nhiên, tỉnh táo lại đi!”
Hắn lập tức đau đến nổi gân xanh nổi lên, lăn lộn trên giường.
Ta nhìn bộ dạng chật vật của hắn, cười lạnh một tiếng.
“Ta là người mà ngươi thực sự yêu, vậy thì bạch nguyệt quang của ngươi đâu? Cuối cùng ngươi cũng không lập bia trinh tiết nữa sao?”
“Bộ mặt vừa muốn làm vừa muốn giữ này của ngươi thật khiến người ta ghê tởm.”
“Ngươi không phải vẫn luôn nói muốn thủ tiết vì bạch nguyệt quang sao? Nếu có thể thủ tiết thì đừng lấy vợ sinh con, đằng này lại không thủ được, hại đại phu nhân, cũng hại chết muội muội ta.
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Cảm xúc tức giận từng chút một xâm chiếm lý trí của ta.
“Mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc ngươi không sợ hãi sao? Ngươi đã hại chết nhiều người như vậy, không sợ một ngày nào đó bọn họ biến thành lệ quỷ quay lại tìm ngươi đòi mạng sao?”
“Bây giờ ngươi đã nếm được cảm giác chân tình trao nhầm chỗ chưa?”
Ta cười lạnh một tiếng, lại dùng ánh mắt kén chọn và chế giễu nhìn hắn.
“Có lẽ ngươi căn bản không có tim, ngươi không yêu bất kỳ ai, ngươi chỉ yêu chính mình. Ngươi chính là một kẻ ích kỷ, tham lam. Một bên không kiềm chế được hạ thân của mình, một bên lại cho rằng mình si tình vô cùng.”
“Ngươi không thấy mình ghê tởm muốn chết sao?”
“Ngươi giống như con giòi trong cống rãnh, bản thân chẳng là gì, lại muốn kéo người khác xuống cùng. Có chút quyền lực liền muốn hái trộm mặt trời.”
“Ngươi là cái thá gì?”
Nghe đến đây, nếu hắn vẫn không biết mình bị ta và đại phu nhân liên thủ lừa gạt thì hắn đúng là đồ ngu.
Hắn lập tức trợn tròn mắt trên giường.
“Các ngươi ngấm ngầm tính kế ta?”
“Các ngươi là lũ nữ nhân rắn rết, dám liên thủ lừa gạt ta!”
Sự tức giận của Thẩm Nhiên như núi lửa phun trào, hắn chửi bới om sòm, nước bọt văng tung tóe.
Hắn nhìn ta, cánh tay run rẩy vì tức giận: “Ta đã cho các ngươi cuộc sống vinh hoa phú quý, các ngươi lại ngấm ngầm mưu hại ta! Ta đối xử với các ngươi không tốt sao?”
“Hai ả nữ nhân vô liêm sỉ các ngươi, ta yêu các ngươi như vậy, các ngươi lại ngấm ngầm mưu hại ta! Các ngươi còn có nhân tính không!”
“Ta đã cho Sở Tú Thanh địa vị, nàng ta còn có gì không thỏa mãn! Còn ngươi! Ta đã nói sau này sẽ yêu ngươi thật lòng, ngươi còn có gì không thỏa mãn.”
“Ả muội muội kia của ngươi đáng chết! Nó đã lừa ta! Nó dùng thuốc độc hại chết Tĩnh Tĩnh của ta! Ta ném nó ra đường đã là rất khoan dung rồi! Ai ngờ nó lại yếu đuối như vậy, chịu không nổi chút nhục nhã đã tự đập đầu vào tường chết!”
Hắn còn muốn chửi thêm những lời khó nghe hơn nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng.
Đao của Tô Tĩnh Hòa đã kề lên cổ Thẩm Nhiên.
“Ngươi mà nói thêm một câu nữa, ta sẽ giết ngươi.”
Thẩm Nhiên lập tức nhũn ra.
12
Hắn run rẩy: “Rốt cuộc ngươi là ai, sao lại biết nhiều chuyện như vậy.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Ta còn biết nhiều hơn nữa, ngươi có muốn nghe không?”?
“Thẩm Nhiên, bạch nguyệt quang mà ngươi thương nhớ hết mực bị đánh, không phải vì nhà nàng không cho nàng thành thân với ngươi.”
“Mà là vì bạch nguyệt quang của ngươi, nghe nói ngươi chỉ là một tên lính quèn không có tiền đồ nên đã cặp kè với một viên ngoại khác. Viên ngoại già đó, nghe nói đã hơn sáu mươi tuổi rồi! Ngủ với nàng đêm đó, mệt đến nỗi không dậy nổi, bệnh luôn.”
“Kết quả là đại phu nhân của viên ngoại đó rất tàn nhẫn, lột sạch nàng trước mặt mọi người, đánh nàng trọng thương. Cha mẹ nàng thấy nàng mất mặt, không nhận nàng nữa.”
“Nàng bất đắc dĩ mới đến tìm ngươi, còn bịa ra một lời nói dối đầy tình cảm. Còn ngươi, ngốc nghếch tin sái cổ.”
Lời ta nói đã đụng chạm đến lòng tự trọng nam nhân đáng thương của hắn.
Gân xanh trên mặt Thẩm Nhiên nổi lên, hai mắt đỏ ngầu, muốn nứt ra.
Như con cá sắp chết giãy đành đạch.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Thẩm Nhiên ta sao có thể yêu loại người như vậy!”
Ta mỉm cười.
“Đại phu nhân đã có thai.”
Ta nhìn hắn ngây người tại chỗ, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang nhen nhóm hy vọng.
Có lẽ hắn cho rằng, đại phu nhân có thể vì đứa trẻ mà hàn gắn lại với hắn!
Sau đó, ta buông nửa câu sau.
“Nhưng bây giờ nàng đã phá thai rồi, vì nàng nói sợ đứa trẻ giống cha, là một đứa súc sinh.”
“Thật đáng thương, cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có con của riêng mình nữa.”
“Dù sao thì gốc rễ của ngươi cũng đã không còn rồi~”
Ta từng câu từng chữ nói xong, thong thả ung dung nhìn ánh mắt hắn từng chút vỡ vụn.
Cuối cùng dần dần điên cuồng.
Thẩm Nhiên bị kích thích đến phát điên.
Trên giường lăn lộn không ngừng.
Muốn đập đầu chết, giống như lúc trước muội muội ta đập đầu chết vậy.
Nhưng lại bị ta ngăn cản.
Ta cười lạnh bóp cổ hắn nói: “Ngươi muốn chết còn sớm lắm.”
Năm nay tuyết rơi lần thứ hai, màu trắng bạc phủ trên mặt đất, dường như muốn chôn vùi mọi tội ác.
Ta dẫn Thẩm Nhiên đến trước mộ muội muội.
Lột sạch hắn rồi ném vào trong tuyết.
Để hắn sám hối với muội muội của ta.
Đây là cách chết mà ta chọn cho ngươi.
“Ồ, đúng rồi, ta đã tìm thấy thi cốt bạch nguyệt quang của ngươi rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
“Chôn các ngươi cùng nhau, viên ngoại già của bạch nguyệt quang của ngươi cũng đã chết rồi.”
“Đại phu nhân của ông ta để chúng ta hợp táng bọn họ, ta nghĩ một chút, ba người các ngươi sống tốt với nhau còn quan trọng hơn bất cứ điều gì, vậy thì hợp táng cùng nhau đi.”
“Một ả kỹ nữ, một viên ngoại già, một thái giám, sự kết hợp này cũng không tệ.”
“Dù sao thì các ngươi đều chơi rất hoang dã mà.”
Thẩm Nhiên lập tức bị ta chọc tức đến mức phun máu tại chỗ, ngửa mặt lên trời gào một tiếng, đập vào một tảng đá nhọn bên cạnh.
Ta lấy ra viên thuốc đã chuẩn bị từ trước, hòa với một nắm tuyết, nhét vào miệng hắn.
Dưới tác dụng của thuốc, máu trên đầu hắn chảy như suối, cho đến khi cơ thể bị đông cứng, mới miễn cưỡng tắt thở.
Cơn đau dữ dội khiến cơ thể co giật, thi thể co thành hình cung, không thể bẻ thẳng ra được.
Nhân quả luân hồi.
Báo ứng nhãn tiền.
Những gì hắn đã từng làm, cuối cùng cũng sẽ báo ứng lên người hắn.
Cho dù ta chỉ là một thường dân.
Ta nhìn những bông tuyết bay đầy trời.
Vẻ mặt đầy đau thương.
“Muội muội, tỷ đã báo thù cho muội rồi.”
Nhưng sẽ không còn ai cười tươi như hoa nói với ta một câu: “Tỷ tỷ, trời lạnh rồi, nhớ mặc ấm vào nhé.”
Hết.