Đậu Đỏ Và Cây Sơn Tra - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:42:29
13.
Ngày hòa sang Nam Chiếu, là một ngày mùa đông giá rét.
Mẫu hậu chống đỡ thể bệnh tật, tự dìu lên xe ngựa.
“Tương Tư, con nhất định bảo trọng.”
“Mẫu hậu cũng giữ gìn sức khỏe.”
Ta nghẹn ngào đáp , nước mắt ngừng tuôn rơi.
Gió lạnh thổi tung khăn che mặt, thoáng thấy Thẩm Hoài Cẩn đang lẩn trong hành lang xa xa, nhưng lập tức dời mắt .
Ta rõ…
Hạt Dẻ Rang Đường
Chỉ cần thêm một nữa thôi, sẽ kiềm mà đào hôn mất.
Từ Bắc Đường đến Nam Chiếu, mất ba tháng đường dài.
Ta trải qua hết mùa đông đến mùa xuân trong chiếc xe ngựa chật chội.
Đến khi đến kinh đô Nam Chiếu, lão hoàng đế Nam Chiếu thấy lập tức tuyên bố sắc phong hoàng hậu.
Gọi là “hoàng hậu”, nhưng kỳ thực chỉ là món đồ chơi giúp ông tiêu khiển.
Ông ép mặc nội y múa giữa đại điện, bắt cùng vài nữ nhân khác hầu hạ ông cả đêm.
Ta cứ thế sống mơ màng, chịu đựng suốt ba năm.
Về , lão hoàng đế c.h.ế.t bụng một nữ nhân, cứ ngỡ sắp trở về cố quốc.
từ nơi xa Bắc Đường, hoàng gửi thư tới, bảo hãy tái giá, gả cho Tứ hoàng tử Nam Chiếu trắc phi, giúp củng cố quyền lực tại Nam Chiếu.
Ta .
Ta thư về, cầu xin hoàng cho trở .
Ta về Bắc Đường, về Trường An.
hoàng hồi âm rằng:
“Phụ hoàng ý tước bỏ tước vị của phủ Trấn Bắc Hầu. Nếu cô đăng cơ, nhất định sẽ bảo vệ Hoài Cẩn.”
Vậy là một nữa… thỏa hiệp.
Thân xác chẳng còn nguyên vẹn, gả cho ai thì khác gì ?
Có lẽ … mệnh khắc phu.
Tứ hoàng tử lên ngôi đầy hai tháng, Bát hoàng tử mượn thế tạo phản, đoạt lấy ngôi vị.
Hắn lập tức gửi thư về Trường An, ép trở thành của .
Mà lúc , phát hiện mang thai.
Buồn … ngay cả đứa bé trong bụng là của ai, cũng chẳng .
Tại Trường An, phụ hoàng nhường ngôi cho hoàng .
Sau khi hoàng nhận thư ép gả của Bát hoàng tử, liền bảo tái giá thêm nữa, và cho mật thám bên cạnh truyền lời:
“Trẫm mới lên ngôi, mong hoàng giúp đỡ, đừng để mẫu hậu khó xử.”
Gả thì gả…
Dù … còn thể thế nào nữa?
Ta chấp nhận phận, gả cho Bát hoàng tử, đăng cơ tân đế.
Ta nhịn mà khổ nghĩ:
Một hầu hạ ba đời hoàng đế, từ xưa đến nay… e là chỉ mà thôi.
14.
Khi đang mang thai sáu tháng, đại quân Bắc Đường bất ngờ áp sát kinh đô Nam Chiếu.
Người dẫn quân ai khác, chính là Thẩm Hoài Cẩn.
Ta tường thành, cưỡi ngựa chân thành.
Ánh mắt từ xa, như thể cách cả một đời .
Hoàng đế Nam Chiếu cầm d.a.o găm kề lên cổ , ghé sát tai thì thầm giễu cợt:
“Trẫm … Thẩm Hoài Cẩn là thanh mai trúc mã của nàng? Không bằng để trẫm vì mà diễn một màn mỹ nhân tự vẫn, nàng thấy thế nào?”
Có con tin, Thẩm Hoài Cẩn thể đánh trực diện, chỉ đành nghĩ cách khác.
Hắn dẫn theo một đội quân nhỏ, đột kích Nam Chiếu từ hậu tuyến, cứu thoát khỏi hoàng cung, đó hội quân với đại quân Bắc Đường, đánh cho quân Nam Chiếu tan tác.
Nam Chiếu đế chịu nổi áp lực, buộc hạ chiếu, cho phép rời .
Khi trang phục, tấm gương đồng, bất giác thấy sợ hãi.
Ta… còn là Lý Tương Tư của năm xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dau-do-va-cay-son-tra/8.html.]
Một nữ tử từng gả cho ba vị hoàng đế, trong bụng còn đang mang một đứa trẻ mà bản rõ cha nó là ai.
Giữa và Thẩm Hoài Cẩn, chẳng thể nữa.
Thẩm Hoài Cẩn đến gặp .
Ta vẫn mặc cung trang Nam Chiếu.
Hắn khựng giây lát, nhưng gì.
Chỉ lặng lẽ ngoài điện, ánh mắt sâu lắng :
“Công chúa, thần đến đón … về nhà.”
Ta ngẩng đầu lên , bỗng phát hiện gương mặt thiếu niên trong ký ức còn, ngũ quan nay càng thêm tuấn tú sắc sảo.
Chỉ điều… ánh mắt , vẫn dịu dàng như xưa.
Ta bối rối, vội vàng né tránh ánh đó.
Thật lâu , nghẹn ngào lên tiếng:
“Lâu ngày gặp, Thẩm hầu vẫn khỏe chứ?”
“Thần khỏe.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt nóng bỏng, “Không công chúa…”
Ta đưa tay lên xoa bụng nhô cao, cắt lời :
“Bổn cung vẫn khỏe. Đứa trẻ trong bụng… cũng khỏe.”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Hoài Cẩn dần dần tắt lịm.
Ta dám , vì nơi khóe mắt nóng đến cay xè.
15.
Những năm tháng hòa nơi Nam Chiếu, nỗi uất ức vẫn luôn đè nặng trong lòng .
Lại thêm mang thai, tâm trí dễ suy nghĩ nhiều, thể vốn yếu ớt càng thêm suy sụp.
Chúng rời khỏi kinh đô Nam Chiếu bao lâu, bắt đầu ho máu.
Thẩm Hoài Cẩn lập tức sai y nữ theo bắt mạch cho .
Kết quả chẩn đoán là còn sống bao lâu nữa.
“Tương… Công chúa.”
Thẩm Hoài Cẩn định gì đó, ánh mắt đầy lo lắng.
Ta dửng dưng như chẳng bận tâm:
“Ta thành thế , sống … còn quan trọng gì nữa?”
“Vậy còn đứa bé trong bụng công chúa, cũng lo ư?”
Mi mắt khẽ run, nhẹ giọng :
“Ta sẽ cố gắng sống… chờ đứa bé đời.”
Thẩm Hoài Cẩn lâu.
Hắn , giọng như thề hẹn:
“Xin công chúa… nhất định sống thật lâu, chỉ vì thần… mà còn là vì… đứa trẻ trong bụng .”
Ta cắn môi, lấy hết can đảm hỏi:
“Thẩm Hoài Cẩn… chê ?”
Ta như thế , dơ bẩn, tàn tạ, ngay cả cha đứa trẻ cũng chẳng là ai.
Hắn khẽ vươn tay nắm lấy tay .
Ta định rụt theo phản xạ, nhưng cố nhẫn nhịn né tránh.
Ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Giọng dịu dàng, mang theo thương yêu khôn xiết:
“Trong lòng thần, công chúa… mãi mãi vẫn là công chúa.”
“Đứa trẻ trong bụng công chúa, chính là cốt nhục của thần.”
“Tấm chân tình của thần dành cho công chúa, vĩnh viễn đổi.”
Ta sững sờ.
Nhìn , nên lời.
Chỉ lặng lẽ đối diện ánh mắt lâu, lâu…
Hôm , lục tìm đáy hòm son phấn, lấy chuỗi vòng tay kết bằng đậu đỏ phủ đầy bụi năm nào.
Ta lặng lẽ đeo nó lên cổ tay, từ đó bao giờ tháo xuống nữa.