Đầu Tư Gấp Trăm Lần, Tiên Tử, Xin Cho Ta Góp Cổ Phần
Chương 15: C15: Bạch vũ viện rách nát
- Hôm nay ta phải điều đến Bạch Vũ viện, Bạch Vũ viện không có hồ sơ.
Từ Hằng không nhịn được cười rộ lên.
- Sư tôn ngươi..
Ngải Hàm Sương nặng nề thở dài một hơi.
Đem món ăn trong tay sắc hương vị đều tốt đặt tới trước mặt Từ Hằng.
Lại trở lại phòng bếp cầm đũa đi ra.
- Các ngươi đã bái vào danh nghĩa của ta, vậy vi sư sẽ bắt đầu quản chuyện tu luyện của các ngươi.
- Hôm nay có kế hoạch gì không?
Từ Hằng ngồi ở đầu bàn dài.
Ngải Hàm Sương và Ngải Hàm Tuyết lần lượt ngồi ở hai bên trái phải.
Có vẻ như có một cuộc họp buổi sáng.
- Sư tôn, hôm nay con muốn đi Tiên phường một chuyến.
Ngải Hàm Sương nói.
- Ồ?
Từ Hằng nhớ tới.
Ngải Hàm Sương giá trị đầu tư là muốn tiền mua một bản công pháp, xem ra hẳn là hai người tại khi lên núi ở Tiên phường đã coi trọng đồ vật.
- Là trên núi trước đó đã muốn, nghe nói đặc biệt thích hợp chúng ta loại này song sinh thai, có thể một người tu luyện hai người được lợi.
- Hai người chúng ta luân phiên tu luyện, có thể có hiệu quả một ngày mười hai canh giờ đều tu luyện.
Ngải Hàm Tuyết giải thích.
- Ừ ừ!
Ngải Hàm Sương gật đầu phụ họa.
- Tiên phường lại có công pháp như vậy..
Từ Hằng có dự cảm, hai đồ đệ ngốc này tám phần là gặp phải kẻ lừa đảo.
- Chờ ta đi với các ngươi, ta đi mua tiên tỳ.
Từ Hằng nói, tốc độ ăn trong tay nhanh hơn một chút.
Hắn hiện tại đã có thể không ăn không uống.
Ăn cái gì, thuần túy là để đỡ thèm.
- Sao hai ngày nay không thấy Mạnh sư tỷ?
Ngải Hàm Tuyết ăn, bỗng nhiên nhớ tới Mạnh Nhàn.
Tiên tỳ bình thường đều là con của tán tu Tiên phường.
Chỉ dính một ít linh khí, cũng không thể xưng là linh mạch, vào tông môn cũng không cách nào tu luyện.
Mạnh Nhàn lại là nữ tu Trúc Cơ Cảnh.
Trong Quy Nguyên viện, tất cả mọi người cho rằng nàng là đại đệ tử của Từ Hằng.
- Ta bảo nàng ra ngoài làm việc.
Từ Hằng không nói tỉ mỉ.
Sợ nói ra hù dọa các nàng.
- Sư tôn, mua tiên tỳ cần bao nhiêu tiền a?
- Không bằng ngài mua ta đi?
Ngải Hàm Sương tò mò tiến lên.
Tiền gì cũng muốn kiếm, chỉ hại hắn thôi.
- Tông môn mua tiên tỳ, phần lớn sẽ chọn gia thế trong sạch tướng mạo tốt, cả đời mua đứt ước chừng là một ngàn hạ phẩm linh thạch.
- Nếu yêu cầu cao hơn một chút, giá sẽ tăng tương ứng.
- Không mua đứt, chỉ là mua ba năm mươi năm, sẽ rẻ hơn một chút.
Từ Hằng tỉ mỉ giải thích.
- A, tiền vậy quên đi, bán mình mới ít tiền như vậy, ta còn không bằng bái sư nhiều một chút.
Ngải Hàm Sương khoát tay, mất đi hứng thú.
Từ Hằng nhất thời không biết nên châm chọc như thế nào cho phải.
Ngải Hàm Sương bị Từ Hằng nhìn có chút chột dạ, khoát tay cười nói:
- Nói đùa thôi, đạo lý một ngày làm thầy cả đời làm cha, đệ tử vẫn hiểu.
- Từ sư thúc!
Một thanh âm cung kính truyền đến.
Là Hà Ngọc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
- Đệ tử muốn dọn đi, đặc biệt đến chào tạm biệt sư thúc.
Hà Ngọc nói.
Từ Hằng dùng thần thức tra xét một chút.
Tu vi Hà Ngọc đã thuận lợi đột phá.
- Ừ, rất tốt.
- Ngươi bái danh ai?
Từ Hằng quan tâm hỏi.
Không chỉ là thủ tục, mà còn là tò mò.
Trong tông môn ai biết hàng như vậy, nhặt đi Thiên Tôn tương lai này.
- Là Nguyên trưởng lão Phù triện điện.
Hà Ngọc nói.
- Nguyên.. Điện chủ Phù triện điện Nguyên Nhất Xuyên?
- Vâng.
Hà Ngọc khẽ gật đầu, vẻ mặt gần như không gợn sóng.
Tuổi còn nhỏ, liền thể hiện ra tính chất không quan tâm hơn thua.
Hả?
Từ Hằng cười rộ lên.
Hắn nhận được khiếu nại về Hà Ngọc, nhiều nhất chính là đến từ Phù triện điện.
Không nghĩ tới lại thành cơ duyên của tiểu tử này.
- Cái gì? Điện chủ? Hà sư huynh, sư tôn của ngươi là điện chủ Phù triện điện?
Vậy Hà sư huynh chẳng phải là trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão sao?
Ngải Hàm Sương và Ngải Hàm Tuyết đồng thời kinh ngạc lên tiếng.
Trưởng lão thu đồ đệ nghiêm khắc biết bao.
Chín mươi chín phần trăm đệ tử mới, đều chỉ có thể bái thân truyền đệ tử hoặc đệ tử hạch tâm làm sư phụ, đạt được một cái nội môn đệ tử thân phận.
Có thể trực tiếp bị trưởng lão chọn trúng, đây là vận cứt chó gì?
Huống hồ Phù triện điện nổi danh có tiền, đãi ngộ đệ tử vượt xa các ngành khác.
- Rất tốt!
- Đến Phù triện điện hảo hảo học tập.
Từ Hằng hài lòng gật gật đầu.
Đây mới là khởi đầu cho một người có khí vận như Hà Ngọc.
- Đệ tử nhất định ghi nhớ sư thúc dạy bảo.
Hà Ngọc có ý ám chỉ.
- Ngươi bây giờ là đệ tử trưởng lão, theo quy củ gọi ta là sư huynh là được.
Từ Hằng sửa lại.
- Vâng, sư thúc.
Hà Ngọc kiên trì nói.
Đối với hắn mà nói, Từ Hằng vĩnh viễn là tiền bối hắn cần nhìn lên.
Không phải bái trưởng lão làm sư tôn là có thể nhìn thẳng.
Bối phận tự tại nhân tâm.
Tiễn Hà Ngọc đi, quản sự đệ tử mới tới Quy Nguyên viện đã tới.
Từ Hằng thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày của mình một chút, sai khiến hai con cá chép gấm đưa đồ đến Bạch Vũ viện.
Cùng quản sự Quy Nguyên viện mới tới giao tiếp tốt công tác, thoải mái nhàn nhã đi tới Bạch Vũ viện.
Bạch Vũ Viện.
Cứ ba năm lại chuyển tới một nhóm đệ tử mới không bái sư.
Trong những đệ tử này.
Một phần, sẽ rời đi trong vòng một năm.
Một phần, sẽ chuyển đi trong vòng ba năm.
Đại lãng đào cát còn lại, trên cơ bản chính là Tam Hòa đại thần phiên bản tu tiên.
Quét một ngày cống hiến ba ngày nhà.
Trăm ngàn năm cũng khó ra một đại tài vô sự tự thông.
Bởi vì không cần, trước khi Từ Hằng đến, Bạch Vũ viện vẫn không có quản sự đệ tử.
Cái mà Từ Hằng gọi là quản sự, cũng chỉ là đổi chỗ khác ở mà thôi.
Không, là đổi chỗ khác lấy tiền lương không làm việc.
Bạch Vũ viện viện môn quanh năm mở ra, linh khí cũng không cần phong tỏa.
Chỉ cần không gây ra tai nạn chết người, xảy ra chuyện gì tông môn cũng sẽ không hỏi đến.
Hạ Y Y nói đúng, Bạch Vũ viện quả thật thoải mái hơn Quy Nguyên viện.
- Sư tôn, chúng ta sẽ không ở lại đây chứ?
Ngải Hàm Sương cùng Ngải Hàm Tuyết sớm nửa canh giờ đã đến, đứng ở cửa viện chậm chạp không muốn tiến vào.
Thấy Từ Hằng tới, nhất tề quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt khổ sở.
- Ở chỗ nào không phải ở, vi sư cũng không chọn, các ngươi ngược lại chọn đi.
Từ Hằng nói chuyện nhanh hơn cước bộ, tại một khắc nhìn thấy Bạch Vũ viện cũng choáng váng.
Trong sân cỏ dại mọc thành bụi.
Cỏ dại mọc tốt thậm chí cao tới một mét.
Bên cạnh cửa viện, tòa nhà nhỏ dành riêng cho quản sự đệ tử cư trú và làm việc kia, nóc nhà bị sét đánh sập một góc, dưới mái hiên thậm chí mọc ra nấm.
Bốp!
Từ lầu các của đệ tử rơi xuống một khối đất, không thiên vị đập trúng hoa dại đang nở rộ trên mặt đất.
So với Quy Nguyên viện, Bạch Vũ viện thật sự là quá khó coi.
Đừng nói tông môn, cho dù là người trong Tiên Phường chú ý một chút, sân ở cũng không như vậy.
- Các ngươi đem đồ của ta, đưa đến tiểu lâu bên kia đi.
- Tầng ba, trên cột cửa treo bảng gỗ chữ Hằng là được.
Từ Hằng cũng cảm thấy, nơi này quả thật không có biện pháp ở.
Điều kiện sống cũng quá kém!
- Sư tôn, vậy chúng ta thì sao?
Ngải Hàm Tuyết trông mong nhìn Từ Hằng.
- Các ngươi đã bái sư, ở chung với sư tôn cũng coi như hợp lý, lầu ba có phòng trống, tự mình dọn dẹp hai người đi ra.
Nói như vậy, tỷ muội Ngải gia vui vẻ hẳn lên.
Khiêng bao lớn bao nhỏ hành lễ, vui vẻ đi đến tiểu lâu ở một mình của Từ Hằng.
Từ Hằng nhìn mà lắc đầu, quyết định đi Kiến Tông điện tìm người tu sửa Bạch Vũ viện một phen.
Làm việc trong hoàn cảnh kém như vậy, ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của người làm công.
- Xin hỏi, ngài là quản sự sư thúc của Bạch Vũ viện sao?
Một thanh âm ở phía sau hỏi.