Đệ Nhất Long Tế
Chương 12: Karaoke Mộng Huyễn
Tô Thanh Phong nhanh chóng đến một quán karaoke cao cấp gần trường, karaoke Mộng Huyễn.
Đến trước cửa phòng V9, anh mở cửa nhìn vào trong.
Trong phòng khói thuốc lượn lờ, có thể nhìn thấy lờ mờ mấy thanh thiếu niên mặt còn non nớt đang ngồi.
Ba nam hai nữ.
Họ ăn mặc vô cùng thời thượng, hoàn toàn không giống học sinh.
Tô Thanh Phong nhìn cô gái trang điểm đậm, tóc nhuộm màu đỏ rượu, mặc quần jean rách đang hát, bỗng dưng thấy hơi quen thuộc.
Nhìn kĩ lại, đây không phải em gái anh sao?
Sao con bé lại thay đổi đến mức này?
Phải biết rằng trước đây em gái anh là một người có phẩm hạnh và học hành đều xuất sắc!
Một ngọn lửa không tên chợt bùng lên trong lòng anh.
Anh bước nhanh tới trước mặt Tô Định Tây, tức giận quát: “Tô Định Tây! Sao em lại thành ra thế này hả?”
Tiếng hát im bặt, Tô Định Tây ngơ ngác nhìn Tô Thanh Phong.
Những người khác trong phòng đứng bật dậy bao vây Tô. Thanh Phong: “Thằng nhóc này, mày là ai? Muốn gây sự à?”
“Muốn gây sự với Định Tây, bố mày đánh cho mày bò ra ngoài luôn đấy, có tin không hả?”
Một người trong số đó đã giơ nắm đấm lên. Cậu ta tên là Đỗ Quân, thích Tô Định Tây.
Cậu ta là người có gia thế tốt nhất trong số mấy người ở đây.
“Anh ta là anh trai của tôi”. Tô Định Tây đứng dậy, nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Nghe vậy, mọi người đều thả lỏng cảnh giác, ngay lập tức tỏ ra khinh miệt.
Họ cũng biết chuyện Tô Thanh Phong đi tù.
“Tôi thay đổi ra sao thì liên quan gì tới anh? Bây giờ anh có tư cách gì quản tôi?”
Tô Định Tây lại nhìn vê phía Tô Thanh Phong, lạnh lùng nói.
Nghe nói vậy, Tô Thanh Phong lập tức cứng họng.
Chỉ cảm thấy em gái † thái độ quá xa lạ với mình.
Anh biết con bé đang ám chỉ về chuyện anh đi tù.
“Anh còn có mặt mũi chỉ trích Định Tây nữa à? Anh có biết những việc anh làm đã mang lại ảnh hưởng lớn cỡ nào cho cậu ấy không?”
Lúc này, Vương Tịch Nguyệt đứng bên cạnh Tô Định Tây nổi đoá nói: “Trước đây cậu ấy toả sáng nhường nào, nhưng vì anh mà giờ cậu ấy đã trở thành trò cười của cả trường, rất nhiều bạn học chế giễu khiêu khích cậu ấy, thậm chí còn có vài giáo viên có thành kiến với cậu ấy!”
“Với lại Định Tây hoàn toàn không thay đổi như anh nói! Tại tôi thấy cậu ấy áp lực quá, năng nặc đòi cậu ấy thả lỏng một lần, quần áo và lớp trang điểm của cậu ấy đều do tôi
chuẩn bị cho đấy!”
“Một tên tội phạm hiếp d@m đạo đức bại hoại như anh không xứng chỉ trích cậu ấy!”
Trong giọng nói tràn đầy khinh thường. Tô Thanh Phong đứng đực ra tại chỗ. Anh biết, có lẽ anh đã hiểu lầm em gái.
“Tịch Nguyệt, không cần giải thích với anh ta đâu”.
Tô Định Tây lạnh lùng bảo Tô Thanh Phong: “Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh”.
“Định Tây bảo anh đi rồi kìa, cút nhanh lên, đừng có làm phiền cuộc vui của chúng tôi!”
Đỗ Quân đuổi không chút khách sáo.
Nếu đã biết hai anh em nhà này bất hoà với nhau, cậu ta cũng không cần kiêng dè gì nữa.
Hơn nữa hôm nay cậu ta có kế hoạch khác, Tô Thanh Phong ở đây không chừng sẽ làm hỏng chuyện tốt của cậu ta.
Tô Thanh Phong chần chừ, không yên tâm để em gái đi chơi cùng đám người này, bèn nói: “Anh ở đây chờ em”.
“Tôi hỏi này, anh mặt dày không biết xấu hổ à?” Giọng điệu của Đỗ Quân càng lúc càng khó chịu. “Anh ta muốn chờ thì cứ để cho anh ta chờ đi”. Lúc này, Tô Định Tây lạnh giọng bảo.
Thấy thế, Đỗ Quân cũng không tiện nói thêm gì nữa, làm mặt lạnh ngồi lại xuống ghế sofa.
Tô Thanh Phong tìm một vị trí ở ngoài cùng ngồi xuống.
Cả nhóm lại bắt đầu chơi bời, dưới sự xúi giục của Đỗ Quân, mọi người lần lượt mời rượu Tô Định Tây.
Bình thường không có cơ hội, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi với Tô Định Tây, Đỗ Quân muốn nhân cơ hội này chuốc say cô ấy, biết đâu có thể xong việc thì sao!
Thấy vậy, Tô Thanh Phong nhíu mày, đang định nói gì đó đã nghe Vương Tịch Nguyệt lên tiếng: “Cậu Đỗ, Định Tây rất ít
khi uống rượu!”
“Tịch Nguyệt, tại cậu Đỗ nghĩ Định Tây đang áp lực, uống nhiều rượu có thể giảm bớt áp lực thôi”.
Một thanh niên khác cười nói.
“Đúng đấy, một cơn say giải ngàn nỗi sầu mài!” Đỗ Quân cũng nói hùa theo. “Tịch Nguyệt, không sao đâu”.
Tô Định Tây thản nhiên cầm một chai rượu trên bàn lên uống cạn.
Nhưng đã uống rất nhiều rượu, Tô Định Tây mặt không đỏ tim không đập, nhưng mấy người nhóm Đỗ Quân đã say chếnh choáng.
Lúc này Tô Thanh Phong mới yên tâm, nhớ ra tửu lượng của em gái mình không phải nhóm người này có thể so sánh.
Đỗ Quân cũng biết mình đã đụng phải kẻ khó chơi, chỉ còn cách tạm thời từ bỏ ý định chuốc say Tô Định Tây.
Trong lòng cậu ta rất bực bội, muốn tìm người trút giận, thế là bèn dời sự chú ý vào Tô Thanh Phong.
Cậu ta đi qua, cười tủm tỉm: “Này ông anh, anh mới ra tù chưa tìm được việc phải không! Hay anh tới công ty của bố tôi làm bảo vệ đi, nể mặt Định Tây, tôi sẽ trả anh lương một tháng mười nghìn”.
Hai nam sinh còn lại là Chu Uy và Lý Hoành cũng bắt đầu ồn ào.
“Một người từng có tiền án hiếp d@m sao có thể tìm được công việc?”
“Công ty của gia đình cậu Đỗ có tài sản hơn trăm triệu, cậu Đỗ có thể tốt bụng đề cử anh là phúc phận của anh đấy”.
“Còn không mau cảm ơn cậu Đỗ đi?” Vương Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh che miệng cười trộm.
Trong lòng họ biết rõ chäc chẳn không phải Đỗ Quân tốt bụng, mà đúng hơn là để sỉ nhục Tô Thanh Phong!
Sao Tô Thanh Phong có thể không biết suy nghĩ của họ, chẳng qua chỉ là một đám trẻ con thôi, anh hoàn toàn không muốn để ý.
“Ø, còn kén cá chọn canh nữa cơ? Tôi tốt bụng tìm việc làm cho anh mà anh có thái độ này đấy hả? Tôi nể mặt mà anh không chịu nhận đúng không?”
Đỗ Quân muốn lợi dụng cơ hội này nổi cáu rồi đánh Tô Thanh Phong một trận.
Khi thấy Đỗ Quân không biết dừng, Tô Thanh Phong ngẩng đầu lên để lộ ánh mắt lạnh như băng, đang định tiếp lời, Tô Định Tây đã không nhịn được hỏi: “Đỗ Quân, các cậu có còn hát nữa không?”
Thấy Tô Định Tây lên tiếng, Đỗ Quân không tiện nói gì nữa, bèn cười ngượng ngập một tiếng, quay lại ghế sofa.
“Cậu Đỗ, cái thăng đó chỉ là một tên tội phạm đang bị cải tạo thôi, so đo với anh ta làm gì?”
Chu Uy và Lý Hoành vội vàng an ủi. “Tôi là người có thân phận, sao có thể so đo với anh ta?”
Đỗ Quân nhân cơ hội này bước xuống bậc thang, lại nói: “Chu Uy, Lý Hoành, gia đình các cậu kinh doanh năng lượng mới đúng không? Vài ngày nữa tôi sẽ đi tìm bố tôi bàn bạc, nhờ ông ấy kêu gọi kéo thêm đơn đặt hàng giúp các cậu, việc này chẳng có gì to tát cả, chỉ cần bố tôi nói một câu là ổn thôi”.
“Cậu Đỗ hào phóng quái” “Cậu Đỗ quen biết rộng thật đấy, giỏi quá đi mất!”
“Chúng tôi chỉ cân ôm chặt đùi cậu Đỗ thôi là chắc chắn có thể một bước lên mây luôn!”
Cả hai người đều vui như mở cờ trong bụng, bèn nịnh nọt.
Lời nịnh nọt của hai người làm cho Đỗ Quân rất thoải mái, cậu ta nói tiếp: “Các cậu có biết chủ của quán karaoke này là ai không?”
“Đương nhiên là biết rồi, đó là Trương Mãnh, đại ca đường phốt Người đứng sau lưng ông ta là một ông trùm thần bí của Giang Thành đấy!”
Chu Uy trả lời ngay.
Mặc dù gia đình cậu ta cũng khá giả, nhưng đối mặt với nhân vật như Trương Mãnh, cậu ta không bao giờ dám đắc tội.
“Thì sao? Trương Mãnh gặp bố tôi còn phải cung kính kia kìal”
Đỗ Quân hất cằm, nét mặt đầy vẻ tự tin.
Để ra oai trước mặt mọi người, cậu ta cũng bắt đầu khoe khoang khoác lác.
Nói xong, cậu ta còn giả vờ vô tình nhìn thoáng qua Tô Định Tây.
“Cậu Đỗ, lợi hại!” Chu Uy và Lý Hoành tỏ vẻ sùng bái.
Bao gồm cả Vương Tịch Nguyệt, cô ta cũng không kìm được lộ ra ánh mắt hâm mộ, còn không quên cười nhạo Tô Thanh Phong một cât: lây mà lại có một số người chỉ giỏi c**ng bức. phụ nữ thôi, chẳng có tích sự gì cả, đã thế còn không chịu nể mặt cậu Đỗ nữa chứ!”
Nhưng vẻ mặt Tô Định Tây lại chẳng có chút cảm xúc nào, khiến Đỗ Quân hơi thất vọng.
“Tôi đi vệ sinh đây”. Đỗ Quân lạnh mặt đi ra ngoài phòng.
Vừa ra ngoài, cậu ta đã nhìn thấy một cô gái có dáng người rất đẹp, ăn mặc gợi cảm đi ngang qua.
Vốn dĩ tâm trạng của cậu ta đã khó chịu, cộng thêm uống nhiều rượu, cậu ta không nhịn được sờ mông cô gái kia một cái.
“Áp”
Cô gái gợi cảm hét toáng lên: “Ông xã, có người sàm sỡ eml”
“Chát!”
Một người đàn ông béo lập tức chạy tới tát cho cậu ta một bạt tai: “Thăng nhãi chết bầm, người phụ nữ của tao mà mày cũng dám chạm vào à?”
Sau đó anh ta lại tát thêm mấy bạt tai.
Mấy người trong phòng nghe thấy tiếng động đều đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh Đỗ Quân bị đánh.
Bị người khác đánh, Đỗ Quân chỉ cảm thấy bẽ mặt hết sức, tâm trạng càng tệ hơn nữa.
“Chu Uy, Lý Hoành, đánh nó cho tao!” Đỗ Quân hung tợn nói.
Chu Uy và Lý Hoành lập tức nhào tới trước mặt người đàn ông béo, tung quyền tung cước đánh anh ta.
Mới bị đánh hai ba phát, người đàn ông béo đã ngã khuyu xuống, không hề có sức đánh trả.
“Mẹ mày, ban nấy đánh bố mày sướng tay lắm chứ gì, con lợn béo chết tiệt này?”
Đỗ Quân cũng chêm thêm mấy cú đạp, đánh cho người đàn ông béo không ngừng kêu gào.
Lúc này cậu ta mới xả hết cơn tức trong lòng, cảm thấy tìm lại được thể diện, bèn bảo cả đám quay lại phòng.
“Ba thăng oät chết tiệt, chúng mày chờ đó cho tao!” Người đàn ông béo nghiến răng nói.
“Mẹ nó, chưa phục chứ gì? Bố mày ở phòng này chờ mày, có gan thì mày tới đây đi này!”
Tất nhiên Đỗ Quân sẽ không thể hiện ra răng mình sợ trước mặt người khác, để lại một câu rồi dẫn cả đám về phòng.
“Cậu Đỗ, chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?”
Trong phòng, Chu Uy và Lý Hoành bèn hỏi.
Lúc nãy hai người đánh rất hăng, nhưng bây giờ lại lờ mờ cảm thấy hơi lo lắng.
Ngộ nhỡ người đàn ông béo kia có thân phận gì lớn thì sao?
“Đâu phải các cậu không biết gia thế của cậu Đỗ, sợ cái gì chứ?”
Vương Tịch Nguyệt khit mũi.
“Đúng đấy! Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm hết, ở Giang Thành không có việc gì mà tôi không giải quyết được cả! Nếu anh ta dám quay lại, tôi sẽ đánh gấy một tay của anh tai”
Đỗ Quân thản nhiên nói.
Theo cậu ta nghĩ, người đàn ông béo kia để lại một câu cảnh cáo chỉ vì không muốn bị mất mặt quá thôi, đây không
phải trò mà mấy người hay thua thường dùng sao?
Cho dù đối phương có quay lại, với gia thế của cậu cũng chưa chắc sẽ sợ.
Có lời bảo đảm của Đỗ Quân, cả đám vứt bỏ nỗi lo lắng hoài nghỉ ra sau đầu, tiếp tục chơi bời.
Mười phút sau, cửa phòng đột nhiên bị đá tung. “Ba thằng nhãi chết bầm, bố mày quay lại rồi đây!”
Người đàn ông béo ban nãy dẫn đầu đi vào.
Đến trước cửa phòng V9, anh mở cửa nhìn vào trong.
Trong phòng khói thuốc lượn lờ, có thể nhìn thấy lờ mờ mấy thanh thiếu niên mặt còn non nớt đang ngồi.
Ba nam hai nữ.
Họ ăn mặc vô cùng thời thượng, hoàn toàn không giống học sinh.
Tô Thanh Phong nhìn cô gái trang điểm đậm, tóc nhuộm màu đỏ rượu, mặc quần jean rách đang hát, bỗng dưng thấy hơi quen thuộc.
Nhìn kĩ lại, đây không phải em gái anh sao?
Sao con bé lại thay đổi đến mức này?
Phải biết rằng trước đây em gái anh là một người có phẩm hạnh và học hành đều xuất sắc!
Một ngọn lửa không tên chợt bùng lên trong lòng anh.
Anh bước nhanh tới trước mặt Tô Định Tây, tức giận quát: “Tô Định Tây! Sao em lại thành ra thế này hả?”
Tiếng hát im bặt, Tô Định Tây ngơ ngác nhìn Tô Thanh Phong.
Những người khác trong phòng đứng bật dậy bao vây Tô. Thanh Phong: “Thằng nhóc này, mày là ai? Muốn gây sự à?”
“Muốn gây sự với Định Tây, bố mày đánh cho mày bò ra ngoài luôn đấy, có tin không hả?”
Một người trong số đó đã giơ nắm đấm lên. Cậu ta tên là Đỗ Quân, thích Tô Định Tây.
Cậu ta là người có gia thế tốt nhất trong số mấy người ở đây.
“Anh ta là anh trai của tôi”. Tô Định Tây đứng dậy, nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Nghe vậy, mọi người đều thả lỏng cảnh giác, ngay lập tức tỏ ra khinh miệt.
Họ cũng biết chuyện Tô Thanh Phong đi tù.
“Tôi thay đổi ra sao thì liên quan gì tới anh? Bây giờ anh có tư cách gì quản tôi?”
Tô Định Tây lại nhìn vê phía Tô Thanh Phong, lạnh lùng nói.
Nghe nói vậy, Tô Thanh Phong lập tức cứng họng.
Chỉ cảm thấy em gái † thái độ quá xa lạ với mình.
Anh biết con bé đang ám chỉ về chuyện anh đi tù.
“Anh còn có mặt mũi chỉ trích Định Tây nữa à? Anh có biết những việc anh làm đã mang lại ảnh hưởng lớn cỡ nào cho cậu ấy không?”
Lúc này, Vương Tịch Nguyệt đứng bên cạnh Tô Định Tây nổi đoá nói: “Trước đây cậu ấy toả sáng nhường nào, nhưng vì anh mà giờ cậu ấy đã trở thành trò cười của cả trường, rất nhiều bạn học chế giễu khiêu khích cậu ấy, thậm chí còn có vài giáo viên có thành kiến với cậu ấy!”
“Với lại Định Tây hoàn toàn không thay đổi như anh nói! Tại tôi thấy cậu ấy áp lực quá, năng nặc đòi cậu ấy thả lỏng một lần, quần áo và lớp trang điểm của cậu ấy đều do tôi
chuẩn bị cho đấy!”
“Một tên tội phạm hiếp d@m đạo đức bại hoại như anh không xứng chỉ trích cậu ấy!”
Trong giọng nói tràn đầy khinh thường. Tô Thanh Phong đứng đực ra tại chỗ. Anh biết, có lẽ anh đã hiểu lầm em gái.
“Tịch Nguyệt, không cần giải thích với anh ta đâu”.
Tô Định Tây lạnh lùng bảo Tô Thanh Phong: “Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh”.
“Định Tây bảo anh đi rồi kìa, cút nhanh lên, đừng có làm phiền cuộc vui của chúng tôi!”
Đỗ Quân đuổi không chút khách sáo.
Nếu đã biết hai anh em nhà này bất hoà với nhau, cậu ta cũng không cần kiêng dè gì nữa.
Hơn nữa hôm nay cậu ta có kế hoạch khác, Tô Thanh Phong ở đây không chừng sẽ làm hỏng chuyện tốt của cậu ta.
Tô Thanh Phong chần chừ, không yên tâm để em gái đi chơi cùng đám người này, bèn nói: “Anh ở đây chờ em”.
“Tôi hỏi này, anh mặt dày không biết xấu hổ à?” Giọng điệu của Đỗ Quân càng lúc càng khó chịu. “Anh ta muốn chờ thì cứ để cho anh ta chờ đi”. Lúc này, Tô Định Tây lạnh giọng bảo.
Thấy thế, Đỗ Quân cũng không tiện nói thêm gì nữa, làm mặt lạnh ngồi lại xuống ghế sofa.
Tô Thanh Phong tìm một vị trí ở ngoài cùng ngồi xuống.
Cả nhóm lại bắt đầu chơi bời, dưới sự xúi giục của Đỗ Quân, mọi người lần lượt mời rượu Tô Định Tây.
Bình thường không có cơ hội, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi với Tô Định Tây, Đỗ Quân muốn nhân cơ hội này chuốc say cô ấy, biết đâu có thể xong việc thì sao!
Thấy vậy, Tô Thanh Phong nhíu mày, đang định nói gì đó đã nghe Vương Tịch Nguyệt lên tiếng: “Cậu Đỗ, Định Tây rất ít
khi uống rượu!”
“Tịch Nguyệt, tại cậu Đỗ nghĩ Định Tây đang áp lực, uống nhiều rượu có thể giảm bớt áp lực thôi”.
Một thanh niên khác cười nói.
“Đúng đấy, một cơn say giải ngàn nỗi sầu mài!” Đỗ Quân cũng nói hùa theo. “Tịch Nguyệt, không sao đâu”.
Tô Định Tây thản nhiên cầm một chai rượu trên bàn lên uống cạn.
Nhưng đã uống rất nhiều rượu, Tô Định Tây mặt không đỏ tim không đập, nhưng mấy người nhóm Đỗ Quân đã say chếnh choáng.
Lúc này Tô Thanh Phong mới yên tâm, nhớ ra tửu lượng của em gái mình không phải nhóm người này có thể so sánh.
Đỗ Quân cũng biết mình đã đụng phải kẻ khó chơi, chỉ còn cách tạm thời từ bỏ ý định chuốc say Tô Định Tây.
Trong lòng cậu ta rất bực bội, muốn tìm người trút giận, thế là bèn dời sự chú ý vào Tô Thanh Phong.
Cậu ta đi qua, cười tủm tỉm: “Này ông anh, anh mới ra tù chưa tìm được việc phải không! Hay anh tới công ty của bố tôi làm bảo vệ đi, nể mặt Định Tây, tôi sẽ trả anh lương một tháng mười nghìn”.
Hai nam sinh còn lại là Chu Uy và Lý Hoành cũng bắt đầu ồn ào.
“Một người từng có tiền án hiếp d@m sao có thể tìm được công việc?”
“Công ty của gia đình cậu Đỗ có tài sản hơn trăm triệu, cậu Đỗ có thể tốt bụng đề cử anh là phúc phận của anh đấy”.
“Còn không mau cảm ơn cậu Đỗ đi?” Vương Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh che miệng cười trộm.
Trong lòng họ biết rõ chäc chẳn không phải Đỗ Quân tốt bụng, mà đúng hơn là để sỉ nhục Tô Thanh Phong!
Sao Tô Thanh Phong có thể không biết suy nghĩ của họ, chẳng qua chỉ là một đám trẻ con thôi, anh hoàn toàn không muốn để ý.
“Ø, còn kén cá chọn canh nữa cơ? Tôi tốt bụng tìm việc làm cho anh mà anh có thái độ này đấy hả? Tôi nể mặt mà anh không chịu nhận đúng không?”
Đỗ Quân muốn lợi dụng cơ hội này nổi cáu rồi đánh Tô Thanh Phong một trận.
Khi thấy Đỗ Quân không biết dừng, Tô Thanh Phong ngẩng đầu lên để lộ ánh mắt lạnh như băng, đang định tiếp lời, Tô Định Tây đã không nhịn được hỏi: “Đỗ Quân, các cậu có còn hát nữa không?”
Thấy Tô Định Tây lên tiếng, Đỗ Quân không tiện nói gì nữa, bèn cười ngượng ngập một tiếng, quay lại ghế sofa.
“Cậu Đỗ, cái thăng đó chỉ là một tên tội phạm đang bị cải tạo thôi, so đo với anh ta làm gì?”
Chu Uy và Lý Hoành vội vàng an ủi. “Tôi là người có thân phận, sao có thể so đo với anh ta?”
Đỗ Quân nhân cơ hội này bước xuống bậc thang, lại nói: “Chu Uy, Lý Hoành, gia đình các cậu kinh doanh năng lượng mới đúng không? Vài ngày nữa tôi sẽ đi tìm bố tôi bàn bạc, nhờ ông ấy kêu gọi kéo thêm đơn đặt hàng giúp các cậu, việc này chẳng có gì to tát cả, chỉ cần bố tôi nói một câu là ổn thôi”.
“Cậu Đỗ hào phóng quái” “Cậu Đỗ quen biết rộng thật đấy, giỏi quá đi mất!”
“Chúng tôi chỉ cân ôm chặt đùi cậu Đỗ thôi là chắc chắn có thể một bước lên mây luôn!”
Cả hai người đều vui như mở cờ trong bụng, bèn nịnh nọt.
Lời nịnh nọt của hai người làm cho Đỗ Quân rất thoải mái, cậu ta nói tiếp: “Các cậu có biết chủ của quán karaoke này là ai không?”
“Đương nhiên là biết rồi, đó là Trương Mãnh, đại ca đường phốt Người đứng sau lưng ông ta là một ông trùm thần bí của Giang Thành đấy!”
Chu Uy trả lời ngay.
Mặc dù gia đình cậu ta cũng khá giả, nhưng đối mặt với nhân vật như Trương Mãnh, cậu ta không bao giờ dám đắc tội.
“Thì sao? Trương Mãnh gặp bố tôi còn phải cung kính kia kìal”
Đỗ Quân hất cằm, nét mặt đầy vẻ tự tin.
Để ra oai trước mặt mọi người, cậu ta cũng bắt đầu khoe khoang khoác lác.
Nói xong, cậu ta còn giả vờ vô tình nhìn thoáng qua Tô Định Tây.
“Cậu Đỗ, lợi hại!” Chu Uy và Lý Hoành tỏ vẻ sùng bái.
Bao gồm cả Vương Tịch Nguyệt, cô ta cũng không kìm được lộ ra ánh mắt hâm mộ, còn không quên cười nhạo Tô Thanh Phong một cât: lây mà lại có một số người chỉ giỏi c**ng bức. phụ nữ thôi, chẳng có tích sự gì cả, đã thế còn không chịu nể mặt cậu Đỗ nữa chứ!”
Nhưng vẻ mặt Tô Định Tây lại chẳng có chút cảm xúc nào, khiến Đỗ Quân hơi thất vọng.
“Tôi đi vệ sinh đây”. Đỗ Quân lạnh mặt đi ra ngoài phòng.
Vừa ra ngoài, cậu ta đã nhìn thấy một cô gái có dáng người rất đẹp, ăn mặc gợi cảm đi ngang qua.
Vốn dĩ tâm trạng của cậu ta đã khó chịu, cộng thêm uống nhiều rượu, cậu ta không nhịn được sờ mông cô gái kia một cái.
“Áp”
Cô gái gợi cảm hét toáng lên: “Ông xã, có người sàm sỡ eml”
“Chát!”
Một người đàn ông béo lập tức chạy tới tát cho cậu ta một bạt tai: “Thăng nhãi chết bầm, người phụ nữ của tao mà mày cũng dám chạm vào à?”
Sau đó anh ta lại tát thêm mấy bạt tai.
Mấy người trong phòng nghe thấy tiếng động đều đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh Đỗ Quân bị đánh.
Bị người khác đánh, Đỗ Quân chỉ cảm thấy bẽ mặt hết sức, tâm trạng càng tệ hơn nữa.
“Chu Uy, Lý Hoành, đánh nó cho tao!” Đỗ Quân hung tợn nói.
Chu Uy và Lý Hoành lập tức nhào tới trước mặt người đàn ông béo, tung quyền tung cước đánh anh ta.
Mới bị đánh hai ba phát, người đàn ông béo đã ngã khuyu xuống, không hề có sức đánh trả.
“Mẹ mày, ban nấy đánh bố mày sướng tay lắm chứ gì, con lợn béo chết tiệt này?”
Đỗ Quân cũng chêm thêm mấy cú đạp, đánh cho người đàn ông béo không ngừng kêu gào.
Lúc này cậu ta mới xả hết cơn tức trong lòng, cảm thấy tìm lại được thể diện, bèn bảo cả đám quay lại phòng.
“Ba thăng oät chết tiệt, chúng mày chờ đó cho tao!” Người đàn ông béo nghiến răng nói.
“Mẹ nó, chưa phục chứ gì? Bố mày ở phòng này chờ mày, có gan thì mày tới đây đi này!”
Tất nhiên Đỗ Quân sẽ không thể hiện ra răng mình sợ trước mặt người khác, để lại một câu rồi dẫn cả đám về phòng.
“Cậu Đỗ, chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?”
Trong phòng, Chu Uy và Lý Hoành bèn hỏi.
Lúc nãy hai người đánh rất hăng, nhưng bây giờ lại lờ mờ cảm thấy hơi lo lắng.
Ngộ nhỡ người đàn ông béo kia có thân phận gì lớn thì sao?
“Đâu phải các cậu không biết gia thế của cậu Đỗ, sợ cái gì chứ?”
Vương Tịch Nguyệt khit mũi.
“Đúng đấy! Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm hết, ở Giang Thành không có việc gì mà tôi không giải quyết được cả! Nếu anh ta dám quay lại, tôi sẽ đánh gấy một tay của anh tai”
Đỗ Quân thản nhiên nói.
Theo cậu ta nghĩ, người đàn ông béo kia để lại một câu cảnh cáo chỉ vì không muốn bị mất mặt quá thôi, đây không
phải trò mà mấy người hay thua thường dùng sao?
Cho dù đối phương có quay lại, với gia thế của cậu cũng chưa chắc sẽ sợ.
Có lời bảo đảm của Đỗ Quân, cả đám vứt bỏ nỗi lo lắng hoài nghỉ ra sau đầu, tiếp tục chơi bời.
Mười phút sau, cửa phòng đột nhiên bị đá tung. “Ba thằng nhãi chết bầm, bố mày quay lại rồi đây!”
Người đàn ông béo ban nãy dẫn đầu đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương