Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Đế Vương Sủng Ái

Chương 22



"Các ngươi hoàn toàn không biết chuyện này ư?" Lâu Thất khó khăn lắm mới nuốt được miếng thịt xuống, mẹ nó, thiếu chút nữa là bị nghẹn chết rồi. "Các ngươi đều buồn vì chuyện này sao? À đúng rồi, ta còn nghe nói, lúc tâm trạng ngươi không tốt thì không thích có người khác ở bên, ta có cần phải né xa chút không?"

Trầm Sát ghét bỏ trừng nàng một cái, nói: "Ngươi đã ngồi đây bao lâu rồi? Ăn đến hơn nửa bàn đồ ăn của bổn Đế quân rồi còn gì?"

"Nếu như không có hoa này thì ngươi sẽ ra sao?"

"Độc phát thì chết."

Trầm Sát nói xong lại rót cho nàng một ly rượu, sau đó mình thì ngửa đầu uống một ngụm lớn. Người đàn ông như vậy, kiểu uống rượu khí phách như vậy khiến người ta cảm thấy rất có mị lực.

Nhưng khi nói về sự sống chết của bản thân, sao ngữ khí của hắn có thể bình tĩnh vậy chứ?

Mắt Lâu Thất lóe lên, nói: "Nếu như ta có thể rửa sạch phấn độc trên đóa hoa này, ngươi có thể đồng ý một yêu cầu của ta không?"

Động tác uống rượu của Trầm Sát ngưng lại, sau đó chậm rãi đặt bầu rượu xuống, chuyển mắt nhìn nàng, đôi môi bạc đẫm rượu chỉ chậm rãi phun ra một âm: "Ồ?"

"Ồ cái gì mà ồ, ngươi nói ngươi đồng ý đi." Lâu Thất đặt bộp đôi đũa xuống, nhướm mày đón lấy ánh mắt của hắn.

"Ngươi có yêu cầu gì?" Hắn chậm rãi hỏi.

"Để ta rời đi nha?"

"Không thể được." Sắc mặt hắn trầm hẳn xuống.

Lâu Thất bĩu môi, biết là điều này đã không thể thành được. Nàng có tác dụng lớn với hắn đến vậy, sao hắn có thể để nàng rời đi chứ? Vì vậy nàng cũng chỉ thăm dò thôi. Điều mà nàng thật sự muốn nói là: "Vậy đổi cái khác nhé, ta muốn tới Nhất Trùng điện, dù sao ngươi cũng chỉ phát độc vào mỗi mười lăm hàng tháng, chỉ cần ngày đó ta tới bên ngươi là được rồi, những lúc khác ta muốn ở Nhất Trùng điện, hơn nữa, nhất định phải để cho ta tự do, như là có thể ra vào Cửu Tiêu điện gì gì đó ấy."

Nàng rất tự giác đưa một điều kiện đơn giản, nhưng lại không ngờ rằng nàng vừa dứt lời, Trầm Sát lại nhếch khóe môi lên nói, "Nếu như người nguyện ý, bốn Đế quân có thể đáp ứng. Có điều, mỗi mười lăm khi độc phát tác ngươi phải về Tam Trùng điện, ngươi cảm thấy ngươi muốn có thân phận thế nào đây? Bổn Đế quân tuyên ngươi vào khoảng thời gian cố định thì sao? Đám thị nữ ở Nhất Trùng điện chắc chắn sẽ "ở chung" với ngươi rất tốt đấy."

Khi nàng nói có thể rửa sạch phấn độc, tâm trạng của hắn đã thả lỏng hơn nhiều, hắn tin rằng chỉ cần nàng đã nói ra những câu này, vậy thì nàng ắt đã có cách. Lại không hề nghĩ rằng, nàng đúng là phúc tinh của hắn, từ giờ trở đi, có thể nói rằng, nàng sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của hắn. nếu như nàng có thể cứu vãn được dược hiệu của Mê Hồn Hoa, đứng từ một phương diện khác để nói thì nàng đã cứu hắn rồi.

Cô gái này mang rất nhiều bí ẩn trên người, hơn nữa, lúc nào cũng có thể đem lại kinh hỷ cho hắn. Nàng như một kho báu, chỉ cần hắn đào bới thì sẽ phát hiện ra nhiều bảo bối hơn.

Sau khi nghe thấy lời này của hắn, gương mặt Lâu Thất liền xụ xuống, tên này nhất định là cố ý. Nếu như nàng lấy danh là mỗi tháng vào Tam Trùng điện ở lại một ngày một đêm, vậy không phải sẽ bị người khác cô lập rồi sao? Sao nàng còn có thể hợp làm một với họ, sao có thể nghe ngóng tin tức chứ? Dù là ở thời đại nào đi chăng nữa, lòng đố kỵ của nữ nhân đều vô cùng đáng sợ, nàng không muốn đối diện với ngọn lửa ghen tỵ của nhiều nữ nhân tới vậy đâu.

"Ta có thể lén vào, không cho người khác biết nữa."

"Bổn Đế quân ở chính cung điện của mình không phải làm chuyện lén lút như trộm gà trộm chó vậy."

"Vậy giờ ngươi không đồng ý chứ gì? Ta không muốn ở Nhị Trùng điện đâu." Bởi vì Tuyết Vệ cũng ở trong Nhị Trùng điện, nghe nói vốn là các Đế phi đều ở Nhị Trùng điện, vậy chẳng phải là nàng sẽ bị phiền chết sao.

"Không ai bắt ngươi ở Nhị Trùng điện cả." Tâm trạng phiền muộn bị quét đi sạch, cánh tay dài của Trầm Sát vươn ra, cầm lấy đôi đũa trước mặt nàng bắt đầu ăn, hắn cũng chẳng phải người sắt, cũng sẽ đói.

"Này, đôi đũa đó ta đã dùng rồi!" Lâu Thất cạn lời nhìn hắn, nhưng hắn không để tâm, nàng cũng chẳng quản hắn nữa, nàng chú ý tới một vấn đề khác: "Ngươi nói ta không cần ở Nhị Trùng điện, lại không cho ta ở Nhất Trùng điện, vậy thì để ta ở ngoài Cửu Tiêu điện sao?" Vậy thì càng tốt, nàng đang cầu còn chẳng được.

Trầm Sát không nhìn nàng, nho nhã ăn cơm, đồng thời chỉ vào cung điện cách đó không xa.

Đó là, Tam Trùng điện, là nơi hắn đang ở.

"Phụt! Khụ khụ khụ!" Lâu Thất nhảy phắt lên, "Ngươi nói chuyện đùa gì vậy? Nghe nói Tam Trùng điện của ngươi chẳng có lấy một thị nữ, nếu như ta ở đó thì ta thành cái gì chứ?"

"Ngươi muốn thành cái gì? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, ngươi ở đâu mà chả là thị nữ của bổn Đế quân." Ý là, ngươi còn muốn có thân phận gì khác sao? Rõ ràng là nghĩ quá nhiều rồi.

Đôi mắt hạnh của Lâu Thất trừng hắn. Nghe Nhị Linh nói, ban ngày cũng có thị nữ vào Tam Trùng điện làm việc, nhưng tới buổi tối bọn họ đều rời khỏi Tam Trùng điện, về lại Nhị Trùng điện, nói cách khác, vào buổi tối, Tam Trùng điện đều trống hơ trống hoác không một bóng người. Vị này không biết có gì quái gở hay không, lẽ nào thích yên tĩnh tới mức độ này sao?

Hay là sợ ngày mười lăm độc phát sẽ dọa người khác hoảng sợ?

Nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa, nếu như nàng vào ở, có lẽ Đế phi tương lai sẽ ghi hận nàng trước, đặc biệt là cái vị Tuyết Vệ đại nhân kia. Vừa nghĩ đã thấy cuộc sống kiểu vậy rất đáng sợ rồi, vả lại, nàng cũng chẳng muốn cùng cái vị Đế quân sắp có rất nhiều nữ nhân này phát triển tình cảm gì, ở đây nếu như vào ở, sau này muốn ra ngoài chỉ sợ là còn khó hơn.

"Không được, ta cương quyết không đồng ý." Nàng vội vã xua tay lắc đầu.

Trầm Sát lườm nàng một cái, nói: "Việc mà bổn Đế quân an bài, há đến phiên ngươi đòi hỏi?"

Lâu Thất nhất thời nảy ra một cảm giác vô lực, ôi chao, đây không phải là do nàng đã nhớ về thời hiện đại rồi sao. Nếu như là thời hiện đại, nàng nói một câu kiên quyết không đồng ý, chắc chắn không ai dám làm trái ý nàng.

Dù sao thì nàng cũng là nữ vương ở cái vòng lớn đó.

"Ngươi không sợ ta không rửa sạch hoa giúp ngươi sao?" Nàng tức giận lườm hắn.

"Nếu như ta chết, ngươi sẽ tuẫn táng theo." Trầm Sát lạnh nhạt nói.

Khốn kiếp!

Còn bắt nàng phải tuẫn táng nữa! Có phải nàng còn cần cảm ơn nữa không?

"Ta XXOO ngươi!"

"Là câu mắng người à?" Hắn khẽ cau mày nói: "Có ý gì?"

"Ý là mắng ngươi bá đạo ích kỷ ác độc máu lạnh đó." Nàng hừ một tiếng.

"Ừm, cảm ơn, quá khen rồi."

Ngất.

Có điều, dù cho có nghĩ về điểm nào đi chăng nữa, Lâu Thất vẫn cảm thấy mình phải giúp hắn rửa sạch đóa Mê Hồn hoa kia. Tạm thời nàng không cần phải ở đây một thời gian đúng không, còn có, Trầm Sát dù có thế nào đi chăng nữa cũng coi như là đã từng cứu nàng, từ trước đến nay Lâu Thất nàng là người có ân báo ân, có oán báo oán, ân oán phân minh.

Túi nước đó vốn là cầm về từ thiên điện mà Nhị Linh sắp xếp cho nàng ở, tiện thể ôm theo một bộ quần áo khác của nàng qua đây, lúc rời khỏi cũng không thấy Nhị Linh, nàng cũng không nói với nàng ấy. Thế nhưng giữa đường lại gặp một thị nữ khác, trước đây Nhị Linh đã từng giới thiệu qua với nàng, nói rằng tên là Nhị Anh.

Nhị Anh rất xinh đẹp, có một đôi mắt rất quyến rũ.

Nhìn thấy Lâu Thất ôm quần áo rời đi liền kinh ngạc hỏi nàng đi đâu, Lâu Thất chỉ cười đi ngang qua người nàng ta. Nhị Anh cắn môi, lén đi theo sau lưng nàng, nhìn thấy nàng vào Tam Trùng điện.

"Lẽ nào nàng ta sẽ ở lại Tam Trùng điện? Không, không phải, điều này sao có thể? Từ trước đến nay không nữ nhân nào có thể ở lại Tam Trùng điện, không được, ta phải đi báo cho Tuyết Vệ đại nhân!"

Nhị Anh lập tức xoay người về Nhị Trùng điện, thiếu chút nữa đụng ngã Nhị Linh vừa đi làm việc về.

"Người làm gì mà hoảng loạn quá vậy?" Nhị Linh níu nàng ta lại.

"Nhị Linh, ngươi có biết không, hôm nay Lâu Thất vừa chuyển tới đó đã vào Tam Trùng điện ở rồi!"

"Điều này sao có thể, không phải trước đây ta vừa đưa nàng ta vào ở sao? Nhìn xem, quần áo đồ đạc của nàng ta có lẽ vẫn để ở..." Nhị Linh quay về phía giường của Lâu Thất, lại phát hiện ở trên chẳng có gì, hoàn toàn trống rỗng.

"Nhìn xem, ta vừa tận mắt nhìn thấy cô ta ôm đồ vào Tam Trùng điện mà! Ngươi nói xem, sau này nàng ta sẽ đổi tên thành Tam Thất ư?"

Nhị Linh không nghe thấy lời của Nhị Anh, trong lòng nàng có chút không vui, Lâu Thấy muốn rời đi mà lại không nói với nàng, cứ vậy mà lén đi! Nếu như nàng ta thật sự vào ở Tam Trùng điện, vậy ý là không muốn nàng dính lấy nàng ta sao?"

Nhị Anh nhìn thấy nàng ngây người ra liền không có hứng nói chuyện tiếp nữa, lại chạy ra ngoài, nàng ta phải đi tìm Tuyết Vệ đại nhân, hiện giờ tuy Lâu Thất đã vào Tam Trùng điện, thế nhưng vẫn có sự đồng ý và an bài của Tuyết Vệ đại nhân, thế này là không hợp quy tắc! Gần đây Tuyết Vệ đại nhân rất bận, còn đang sắp xếp tẩm cung cho mấy vị Đại Đế phi và Tân hậu, nhưng trừ ngôi Hậu vẫn chưa được định, mấy vị Đại Đế phi đều được sắp xếp ở Nhị Trùng điện.

Ngay cả Đế phi còn ở Nhị Trùng điện, vậy thì Lâu Thất kia dựa vào cái gì mà vào Tam Trùng điện chứ?

Lúc này Nhị Anh vốn chẳng nghĩ tới, không có sự cho phép của Trầm Sát, ai dám tự động đi vào chứ?

Nàng đi tìm Tuyết Vệ, vừa nói chuyện này ra, Tuyết Vệ liền tức giận.

"Cái gì? Nàng ta vào Tam Trùng điện rồi sao? Nàng ta chỉ là một thị nữ nho nhỏ lại dám vào Tam Trùng điện? Phản rồi sao!" Tuyết Vệ nổi sùng lên xông tới Tam Trùng điện, ngoài cửa điện, vừa khéo gặp được đám Ưng, Nguyệt, và cả thần y đang đi qua.

Ba người họ đều mang vẻ mặt kích động, thần thái vội vã, dường như đang rất gấp gáp.

Tuyết vui mừng, nói: "Các ngươi có phải cũng đã nghe được chuyện đó rồi không?"

"Đúng vậy! Đây quả thực là điều khó mà tin nổi!" Thần y cướp lời nói trước.

"Khó mà tin nổi? Nên nói là không thể tha thứ mới đúng!" Tuyết hừ một tiếng, nói: "Đi, chúng ta cùng vào tìm con tiện nhân đó."

"Nói xong nàng liền dẫn đầu xông vào trước.

Trận pháp của Tam Trùng điện bọn họ đều biết các phá, biết con đường đi chính xác, vì vậy cũng không cần người vào báo. Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy hai người trong đình.

Đế quan của bọn họ đang ngồi đó, điều này rất bình thường, thế nhưng cô gái đang thản nhiên như thường đối diện hắn mới khiến bọn họ có chút kinh sợ. Khi hắn đang ngồi, sao cô gái kia có thể dám ngồi đối diện hắn, dám ngồi cùng ghế với hắn chứ?

Đây là người đầu tiên chăng!

"Lâu Thất! Ngươi lăn dậy cho ta!" Tuyết Vệ giận giữ trợn tròn mắt.

Lâu Thất quay đầu, quét mắt bắt đầu nhìn từ thần y qua, sau đó mới chuyển lên người Tuyết Vệ, tiếp theo híp mắt, trầm giọng nói, "Xem ra ta phải sửa lại trận pháp của Tam Trùng điện thôi."

"Tùy ngươi."

Trầm Sát nói.

Lâu Thất chuyển mắt về phía hắn, nheo mày nói: "Tùy ta?"

"Ngươi ở trong Tam Trùng điện, chuyện ở Tam Trùng điện ngươi quản, chỉ cần ngươi có cách sửa thì cứ sửa."

Ý là nàng ở đây làm quản gia sao? Lâu Thất xoa cằm cân nhắc môt chút, cảm thấy mình cũng chẳng lỗ liền gật đầu, "Vậy thì được."
Chương trước Chương tiếp
Loading...