Đế Vương Sủng Ái
Chương 27
Những chân dung mà nàng vẫn cho rằng chỉ là hư ảo lại đột nhiên sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng, sao nàng có thể không bị hù dọa chứ? Tuy lúc này trên mặt Lâu Thất vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm nổi lên sóng to gió lớn.
Nàng không nhịn được hỏi: “Ngươi là Hoa Vu Tồn?”
Dưới mỗi bức chân dung, lão đạo sĩ thối đều sẽ ghi rõ họ tên của người đó. Nếu như người này là thật thì sẽ mang cái tên này, còn nếu như hắn không phải, vậy thì chỉ là tướng mạo giống nhau mà thôi.
“Xem ra, Hoa mỗ vẫn còn có chút danh tiếng, Lâu cô nương vừa tới Phá Vực một ngày đã biết Hoa mỗ.”
Tên hắn thật sự là Hoa Vu Tồn!
Chẳng lẽ, những người mà lão đạo sĩ thối kia nhắc đến đều thật sự tồn tại ở thế giới này?
Lão đạo sĩ thối là người ở đây sao?
Vậy thì hẳn là ông ta đã xuyên không đến hiện đại.
Những suy đoán này khiến nàng khiếp sợ, làm nàng suýt nữa muốn lập tức chuyển kiếp, trở về hỏi lão đạo sĩ thối. Những bức họa hắn vẽ thoáng chạy qua trong đầu nàng, hắn làm ra quyển Kỳ Vật Chí kia, dạy nàng trận pháp, quyết chú, những thứ kia đều là những thứ mà ở thời hiện đại không có. Sắc mặt Lâu Thất càng lúc càng đen. Từ nhỏ nàng đã rất thông minh, học một hiểu mười, bây giờ điều nàng thắc mắc chính là tại sao lão đạo sĩ thối phải nhận nuôi nàng? Tại sao sao phải dạy nàng những thứ này? Là vô tình, hay bên trong còn có nội tình gì khác?
Nghĩ đến những thứ này, Lâu Thất không nhịn được. Lão đạo sĩ thối biết từ trước đến giờ nàng đều rất sợ phiền toái, hơn nữa bây giờ nàng đã rửa tay gác kiếm, trải qua cuộc sống bình thường ăn xong chờ chết, nếu thật sự có nội tình mà lại liên quan đến lão đạo sĩ thối kia thì đừng trách nàng nguyền rủa ông ta mấy đời không được ăn đồ ăn ưa thích.
“Chuyện khác thì tạm thời đừng nói nữa, ta muốn ăn cơm.” Nàng ngồi xuống ghế, duỗi dài chân ra, hai tay xoa xoa bụng, lắc lắc chân, bày ra bộ dạng đòi ăn vô lại.
Hoa Vu Tồn được lão đạo sĩ thối xếp vào loại những người sẽ giúp đỡ nàng, ở phương diện này, nàng vẫn tin tưởng lão đạo sĩ thối, cho nên, Hoa Vu Tồn không phải là kẻ thù, có thể tín nhiệm được.
Cảm giác này cũng không biết nên nói là tốt hay xấu. Lâu Thất thầm oán trong lòng, hắn tưởng rằng nàng bật hack sao?
“Lâu cô nương, không bằng cô nương nói cho ta biết trước đi, vì sao cô nương lại phát hiện ra con mắt giám thị kia vậy?”
“Nếu ta nói là trực giác của ta vô cùng chính xác, chỗ nào có ánh mắt nhìn chằm chằm ta thì ta có thể ngay lập tức cảm giác được, ngươi có tin không?” Lâu Thất lườm hắn.
Hoa Vu Tồn sững sờ một chút, sau đó cười lên: “Là nguyên nhân này sao?”
“Nếu không thì ngươi nghĩ là gì?” Lâu Thất nhún vai một cái: “Ngươi muốn hỏi gì cũng phải chờ ta ăn cơm trước đã, ta sắp chết đói rồi.”
Hoa Vu Tồn thật sự chưa từng thấy cô gái nào hễ mở miệng ra là đòi ăn cơm như vậy, hơn nữa còn không thèm để ý đến tư thế ngồi, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn gặp được một cô gái giống như nàng.
Nàng lại không sợ hắn chút nào, biểu hiện vô cùng tự nhiên, không biết tính cách này được hình thành như thế nào nữa.
“Người đâu, dọn cơm!”
Tâm trạng Lâu Thất nhất thời tốt lên: “Hoa Vu Tồn, vẫn là ngươi tốt bụng nhất.”
Khi Lâu Thất ngồi một mình ăn cơm trong tổ tư hình, Hoa thống lĩnh vội vã đến Tam Trùng điện
Trầm Sát ngồi trong phòng, chiếc bàn dài chiếc mặt để vài mảnh vụn. Sau khi hắn nghe báo cáo của Hoa thống lĩnh thì trầm -mặc một lúc lâu. Khi Hoa thống lĩnh cho rằng thỉnh cầu của mình sẽ bị gạt đi thì Trầm Sát lạnh lùng mở miệng.
“Mười ngày này nàng ta sẽ ở đó, ngươi muốn làm gì thì làm, bổn Đế Quân nhắc nhở ngươi một chuyện, người lần trước bắt được, có thể để nàng xem thử.”
Hoa thống lĩnh khẽ giật mình, sau đó nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lên, cúi đầu nói: “Thuộc hạ hiểu rồi.”
Trên đường về, hắn còn mơ hồ nghe được có thị nữ lặng lẽ nghị luận về Lâu cô nương, vốn là người được tất cả các thị nữ hâm mộ lại đột nhiên bị tống vào nhà lao, có người vui mừng, có người sợ, có người cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng có một điểm giống nhau, đó là bọn họ chắc chắn Lâu Thất đã làm phật lòng Đế Quân.
Hoa thống lĩnh âm thầm cười nhạt.
Mấy nha đầu đầu óc đơn giản này cả ngày chỉ muốn được vào Tam Trùng điện, lại không hiểu được tâm tư của Đế Quân.
Rõ ràng Đế Quân đã dự đoán được sau khi Lâu Thất bị đưa vào thủy lao nhất định sẽ hấp dẫn được sự chú ý của hắn, dự đoán được hắn sẽ tới cầu xin cho Lâu Thất. Nếu đã như vậy thì mục đích Đế Quân đem Lâu Thất nhốt vào trong nhà lao chắc chắn không đơn giản.
Lần này hắn đề cập đến việc người lần trước đã bắt được kia, thần y và hắn cũng không có cách nào, chẳng lẽ Lâu Thất có biện pháp?
Sau khi Hoa thống lĩnh rời đi, ánh mắt Trầm Sát rơi vào trên những mảnh vụn kia. Vốn dĩ tâm trang của hắn đã sa sút cực độ, đồ vật hắn giữ cẩn thận nhiều năm như vậy lại đột nhiên vỡ tan tành, nỗi niềm của hắn dường như không tìm được nơi nào để dựa vào.
Nhưng sau khi Hoa Vu Tồn nói đến biểu hiện ở nhà lao của Lâu Thất, tâm trạng u buồn đó của hắn đã được tạm thời gác sang một bên.
Suy đoán của Hoa Vu Tồn đối với hắn thật ra đã có chút đánh giá cao hắn rồi. Hắn đem Lâu Thất nhốt vào thủy lao kia thật sự là muốn nhìn thử xem ở trong hoàn cảnh như vậy thì nàng sẽ có biểu hiện gì, nhưng hắn không ngờ tới nàng vừa mới đi vào hơn một giờ lại có thể khiến Hoa Vu Tồn nổi lên hứng thú. Hắn chưa từng vì ai mà cầu xin chuyện gì, nhưng hắn lại vì nàng mà vội vã chạy tới Tam Trùng điện. Đương nhiên, Hoa Vu Tồn cũng không cầu xin gì, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Giác quan của Lâu cô nương rất nhạy bén, khi bị giam, thuộc hạ có thể dẫn nàng đi đến các khu giam giữ được không? Có lẽ nàng có thể giúp thuộc hạ phát hiện ra chỗ sơ hở của mình.”
Hoa Vu Tồn từ trước đến nay rất tự tin, mỗi ngày đều chuyên tâm nghiên cứu mấy thứ này, tự nhận không ai có thể so được với hắn. Nhưng vừa mới tiếp xúc Lâu Thất một lúc mà trong lời lẽ của hắn đã vô tình mang theo sự khâm phục đối với nàng.
Chuyện này đã chứng minh, những thứ nữ nhân kia che giấu còn rất nhiều...
Lâu Thất cũng không biết khi nàng đang ăn cơm thì hắn lại đi tìm Trầm Sát. Chờ nàng ăn uống no say, chủ động đòi về phòng giam thì hắn lại quay lại, nói rằng không cho nàng trở về phòng giam, hắn muốn dẫn nàng đi khắp nơi tiêu cơm một chút.
Tiêu cơm? Ngồi tù mà cũng được như vậy sao?
Nhưng không cần trở về thủy lao đầy rắn kia thì Lâu Thất rất vui mừng, chỉ là nàng đi dạo cho tiêu cơm, Hoa thống lĩnh lại đi theo là chuyện gì vậy?
Hơn nữa, nơi đi dạo cho tiêu cơm lại là lượn quanh các phòng giam.
Lâu Thất không nói gì, nhìn Hoa Vu Tồn đang dẫn đường ở phía trước. Người này chắc chắn không chỉ có thân phận là một thống lĩnh tổ tư hình của Phá Vực, nếu không tại sao lão đạo sĩ thối kia lại vẽ hình hắn? Hắn và lão đạo sĩ thối kia có quan hệ gì?
“Hoa thống lĩnh, cha mẹ ngươi có khỏe không?”
“Chết rồi.”
“Sư phụ ngươi thì sao?”
“Chết rồi.”
“Còn huynh đệ tỷ muội thì sao?”
“Đều chết cả rồi.”
Sau khi Lâu Thất hỏi mấy câu, nàng không nhịn được, xem thường nhìn hắn. Hừ, ngươi là mệnh thiên sát cô tinh sao? Người có quan hệ với ngươi đều chết sạch, chỉ còn lại một mình ngươi.
Nhưng Hoa thống lĩnh trả lời rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Lâu Thất vốn muốn trực tiếp nói ra tên lão đạo sĩ thối, hỏi xem hắn có quen ông ta không? Nhưng suy nghĩ một chút, Lâu Thất cũng đành thôi. Nếu lão đạo sĩ thối kia quả thật là người đến từ thế giới này thì nàng hoàn toàn không biết thân phận của ông ta, không biết ông ta có kẻ thù nào hay không, chẳng may xảy ra chuyện gì thì chẳng phải nàng sẽ bị phiền chết sao?
Dù người này có quan hệ với lão đạo sĩ thối hay không thì cũng không liên quan đến nàng.
“Lâu cô nương, nơi này là nơi thích hợp cho ngươi tiêu cơm nhất, ngươi vào trong đi dạo một chút.” Hoa thống lĩnh đứng lại.
Lâu Thất bắt đầu phục hồi lại tinh thần, không biết từ lúc nào bọn họ đã đi tới bên ngoài điện. Trước mắt là một ngọn núi trồng trà, những cây trà kia từng tầng, từng tầng xanh tươi mơn mởn...
Từ trên nhìn xuống, thế núi cực cao, không thể nhìn thấy dân cư ở dưới núi.
“Nơi này chính là một trong những nơi trọng yếu nhất của Cửu Tiêu điện.”
“Nói chính xác hơn, đây chính là con đường gần nhất khi có người muốn cướp ngục.” Bởi vì từ bên này đi lên chính là địa phận của tổ tư hình, nhà lao ở ngay chỗ này.
Vì vậy, phòng ngự ở đây đều giao cho hắn.
“Ngươi muốn ta đi tản bộ trong vườn trà này sao?” Lâu Thất nhíu mày nhìn hắn. Hiện giờ là hơn hai giờ chiều: “Nếu ta bị cháy nắng đi thì ngươi có bồi thường được không hả?”
Hoa thống tĩnh không ngờ nàng sẽ nói như vậy, hắn im lặng, nhìn nàng, không biết nói gì.
“Hoa thống lĩnh, có chuyện gì thì nói rõ ràng đi, có phải ngươi muốn ta đi nhìn thử xem chỗ này có sơ hở nào dễ dàng bị phá hay không?”
Ánh mắt Hoa thống lĩnh sáng lên.
Cô nương tốt, lại là cao thủ trận pháp. Người thường chỉ nhìn thấy đây là một núi trà, nàng liếc một cái đã có thể nhận ra đây là trận pháp.
“Lâu cô nương, trận này đã bị Đế Quân phá một lần, Đế Quân rất nhanh đã phá được, nhưng đó là dựa vào năng lực của Đế Quân. Ta không chắc chắn được trận pháp này liệu có kín kẽ không có sở hở hay không?”
“Vậy ngươi cảm thấy thế nào?”
“Hoa mỗ không phải tự khen, nhưng người có thể vượt qua trận pháp này thì trong thiên hạ không có nhiều, không thể vượt qua con số này được.” Vừa nói hắn vừa giơ tay lên.
Lâu Thất thờ ơ nhìn hắn, dù sao Trầm Sát cũng biết nàng hiểu trận pháp, bại lộ thêm một chút cũng không có vấn đề gì, nàng lập tức nhặt mấy hòn đá từ dưới đất lên, nói với Hoa thống lĩnh: “Hoa thống lĩnh quá lâu không ra ngoài tìm người chơi cùng hả?”
Hoa thống lĩnh còn đang nhíu mày suy nghĩ xem lời nói này của nàng có ý gì, thì chỉ thấy Lâu Thất giơ tay lên một cái, hòn đá rơi vào một chỗ trong núi trà, “Ầm” một tiếng, một luồng khói đen xuất hiện, sau đó nhanh chóng tiêu tán trong không khí.
Hắn sững sờ, ôi mẹ ơi, đó là chỗ hắn đặt cơ quan khói độc mà...
Còn chưa kịp phản ứng, Lâu Thất lại ném ra một hòn đá, “Ầm” một tiếng, sau đó không có bất cứ động tĩnh gì.
Nơi đó là cơ quan mũi tên, nhưng lại vì một tảng đá nhỏ rơi trúng mà bị phá.
Lâu Thất không nhìn hắn, đi mấy bước, thay đổi góc độ, sau đó lại thờ ơ ném ra một hòn đá, tiếng “Chít chít” vang lên, vài con chuột độc ở bên trong kinh hãi chạy trốn tứ phía, sau đó lại gặp phải cơ quan, bị a xít mạnh ăn mòn, chết hết.
Vù! Vù! Vù!
Liên tục bắn ra mấy hòn đá, có vài khóm trà bất ngờ chuyển động, sau đó con đường thông tới bên này lập tức lộ ra.
Trận pháp đã hoàn toàn bị phá.
Hoa thống lĩnh há to mồm, ngơ ngác nhìn. Hắn không ý thức được, suốt bao nhiêu năm qua, hắn chưa bao giờ có biểu hiện ngu xuẩn như vậy.
Lâu Thất vỗ tay, quay người sang chỗ khác: “Ngươi từ từ xem, ta đi chỗ khác tiêu cơm, yên tâm, đợi lát nữa ta sẽ tự quay về phòng giam.”
Hoa thống lĩnh căn bản không biết được Lâu Thất rời đi lúc nào, bởi vì hắn không nghe được nàng nói gì, hắn chỉ không dám tin nhìn nàng. Nàng chỉ nhẹ nhàng ném mấy cục đá mà đã phá vỡ hoàn toàn trận pháp hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, phá vỡ hoàn toàn...
Nàng không nhịn được hỏi: “Ngươi là Hoa Vu Tồn?”
Dưới mỗi bức chân dung, lão đạo sĩ thối đều sẽ ghi rõ họ tên của người đó. Nếu như người này là thật thì sẽ mang cái tên này, còn nếu như hắn không phải, vậy thì chỉ là tướng mạo giống nhau mà thôi.
“Xem ra, Hoa mỗ vẫn còn có chút danh tiếng, Lâu cô nương vừa tới Phá Vực một ngày đã biết Hoa mỗ.”
Tên hắn thật sự là Hoa Vu Tồn!
Chẳng lẽ, những người mà lão đạo sĩ thối kia nhắc đến đều thật sự tồn tại ở thế giới này?
Lão đạo sĩ thối là người ở đây sao?
Vậy thì hẳn là ông ta đã xuyên không đến hiện đại.
Những suy đoán này khiến nàng khiếp sợ, làm nàng suýt nữa muốn lập tức chuyển kiếp, trở về hỏi lão đạo sĩ thối. Những bức họa hắn vẽ thoáng chạy qua trong đầu nàng, hắn làm ra quyển Kỳ Vật Chí kia, dạy nàng trận pháp, quyết chú, những thứ kia đều là những thứ mà ở thời hiện đại không có. Sắc mặt Lâu Thất càng lúc càng đen. Từ nhỏ nàng đã rất thông minh, học một hiểu mười, bây giờ điều nàng thắc mắc chính là tại sao lão đạo sĩ thối phải nhận nuôi nàng? Tại sao sao phải dạy nàng những thứ này? Là vô tình, hay bên trong còn có nội tình gì khác?
Nghĩ đến những thứ này, Lâu Thất không nhịn được. Lão đạo sĩ thối biết từ trước đến giờ nàng đều rất sợ phiền toái, hơn nữa bây giờ nàng đã rửa tay gác kiếm, trải qua cuộc sống bình thường ăn xong chờ chết, nếu thật sự có nội tình mà lại liên quan đến lão đạo sĩ thối kia thì đừng trách nàng nguyền rủa ông ta mấy đời không được ăn đồ ăn ưa thích.
“Chuyện khác thì tạm thời đừng nói nữa, ta muốn ăn cơm.” Nàng ngồi xuống ghế, duỗi dài chân ra, hai tay xoa xoa bụng, lắc lắc chân, bày ra bộ dạng đòi ăn vô lại.
Hoa Vu Tồn được lão đạo sĩ thối xếp vào loại những người sẽ giúp đỡ nàng, ở phương diện này, nàng vẫn tin tưởng lão đạo sĩ thối, cho nên, Hoa Vu Tồn không phải là kẻ thù, có thể tín nhiệm được.
Cảm giác này cũng không biết nên nói là tốt hay xấu. Lâu Thất thầm oán trong lòng, hắn tưởng rằng nàng bật hack sao?
“Lâu cô nương, không bằng cô nương nói cho ta biết trước đi, vì sao cô nương lại phát hiện ra con mắt giám thị kia vậy?”
“Nếu ta nói là trực giác của ta vô cùng chính xác, chỗ nào có ánh mắt nhìn chằm chằm ta thì ta có thể ngay lập tức cảm giác được, ngươi có tin không?” Lâu Thất lườm hắn.
Hoa Vu Tồn sững sờ một chút, sau đó cười lên: “Là nguyên nhân này sao?”
“Nếu không thì ngươi nghĩ là gì?” Lâu Thất nhún vai một cái: “Ngươi muốn hỏi gì cũng phải chờ ta ăn cơm trước đã, ta sắp chết đói rồi.”
Hoa Vu Tồn thật sự chưa từng thấy cô gái nào hễ mở miệng ra là đòi ăn cơm như vậy, hơn nữa còn không thèm để ý đến tư thế ngồi, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn gặp được một cô gái giống như nàng.
Nàng lại không sợ hắn chút nào, biểu hiện vô cùng tự nhiên, không biết tính cách này được hình thành như thế nào nữa.
“Người đâu, dọn cơm!”
Tâm trạng Lâu Thất nhất thời tốt lên: “Hoa Vu Tồn, vẫn là ngươi tốt bụng nhất.”
Khi Lâu Thất ngồi một mình ăn cơm trong tổ tư hình, Hoa thống lĩnh vội vã đến Tam Trùng điện
Trầm Sát ngồi trong phòng, chiếc bàn dài chiếc mặt để vài mảnh vụn. Sau khi hắn nghe báo cáo của Hoa thống lĩnh thì trầm -mặc một lúc lâu. Khi Hoa thống lĩnh cho rằng thỉnh cầu của mình sẽ bị gạt đi thì Trầm Sát lạnh lùng mở miệng.
“Mười ngày này nàng ta sẽ ở đó, ngươi muốn làm gì thì làm, bổn Đế Quân nhắc nhở ngươi một chuyện, người lần trước bắt được, có thể để nàng xem thử.”
Hoa thống lĩnh khẽ giật mình, sau đó nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lên, cúi đầu nói: “Thuộc hạ hiểu rồi.”
Trên đường về, hắn còn mơ hồ nghe được có thị nữ lặng lẽ nghị luận về Lâu cô nương, vốn là người được tất cả các thị nữ hâm mộ lại đột nhiên bị tống vào nhà lao, có người vui mừng, có người sợ, có người cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng có một điểm giống nhau, đó là bọn họ chắc chắn Lâu Thất đã làm phật lòng Đế Quân.
Hoa thống lĩnh âm thầm cười nhạt.
Mấy nha đầu đầu óc đơn giản này cả ngày chỉ muốn được vào Tam Trùng điện, lại không hiểu được tâm tư của Đế Quân.
Rõ ràng Đế Quân đã dự đoán được sau khi Lâu Thất bị đưa vào thủy lao nhất định sẽ hấp dẫn được sự chú ý của hắn, dự đoán được hắn sẽ tới cầu xin cho Lâu Thất. Nếu đã như vậy thì mục đích Đế Quân đem Lâu Thất nhốt vào trong nhà lao chắc chắn không đơn giản.
Lần này hắn đề cập đến việc người lần trước đã bắt được kia, thần y và hắn cũng không có cách nào, chẳng lẽ Lâu Thất có biện pháp?
Sau khi Hoa thống lĩnh rời đi, ánh mắt Trầm Sát rơi vào trên những mảnh vụn kia. Vốn dĩ tâm trang của hắn đã sa sút cực độ, đồ vật hắn giữ cẩn thận nhiều năm như vậy lại đột nhiên vỡ tan tành, nỗi niềm của hắn dường như không tìm được nơi nào để dựa vào.
Nhưng sau khi Hoa Vu Tồn nói đến biểu hiện ở nhà lao của Lâu Thất, tâm trạng u buồn đó của hắn đã được tạm thời gác sang một bên.
Suy đoán của Hoa Vu Tồn đối với hắn thật ra đã có chút đánh giá cao hắn rồi. Hắn đem Lâu Thất nhốt vào thủy lao kia thật sự là muốn nhìn thử xem ở trong hoàn cảnh như vậy thì nàng sẽ có biểu hiện gì, nhưng hắn không ngờ tới nàng vừa mới đi vào hơn một giờ lại có thể khiến Hoa Vu Tồn nổi lên hứng thú. Hắn chưa từng vì ai mà cầu xin chuyện gì, nhưng hắn lại vì nàng mà vội vã chạy tới Tam Trùng điện. Đương nhiên, Hoa Vu Tồn cũng không cầu xin gì, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Giác quan của Lâu cô nương rất nhạy bén, khi bị giam, thuộc hạ có thể dẫn nàng đi đến các khu giam giữ được không? Có lẽ nàng có thể giúp thuộc hạ phát hiện ra chỗ sơ hở của mình.”
Hoa Vu Tồn từ trước đến nay rất tự tin, mỗi ngày đều chuyên tâm nghiên cứu mấy thứ này, tự nhận không ai có thể so được với hắn. Nhưng vừa mới tiếp xúc Lâu Thất một lúc mà trong lời lẽ của hắn đã vô tình mang theo sự khâm phục đối với nàng.
Chuyện này đã chứng minh, những thứ nữ nhân kia che giấu còn rất nhiều...
Lâu Thất cũng không biết khi nàng đang ăn cơm thì hắn lại đi tìm Trầm Sát. Chờ nàng ăn uống no say, chủ động đòi về phòng giam thì hắn lại quay lại, nói rằng không cho nàng trở về phòng giam, hắn muốn dẫn nàng đi khắp nơi tiêu cơm một chút.
Tiêu cơm? Ngồi tù mà cũng được như vậy sao?
Nhưng không cần trở về thủy lao đầy rắn kia thì Lâu Thất rất vui mừng, chỉ là nàng đi dạo cho tiêu cơm, Hoa thống lĩnh lại đi theo là chuyện gì vậy?
Hơn nữa, nơi đi dạo cho tiêu cơm lại là lượn quanh các phòng giam.
Lâu Thất không nói gì, nhìn Hoa Vu Tồn đang dẫn đường ở phía trước. Người này chắc chắn không chỉ có thân phận là một thống lĩnh tổ tư hình của Phá Vực, nếu không tại sao lão đạo sĩ thối kia lại vẽ hình hắn? Hắn và lão đạo sĩ thối kia có quan hệ gì?
“Hoa thống lĩnh, cha mẹ ngươi có khỏe không?”
“Chết rồi.”
“Sư phụ ngươi thì sao?”
“Chết rồi.”
“Còn huynh đệ tỷ muội thì sao?”
“Đều chết cả rồi.”
Sau khi Lâu Thất hỏi mấy câu, nàng không nhịn được, xem thường nhìn hắn. Hừ, ngươi là mệnh thiên sát cô tinh sao? Người có quan hệ với ngươi đều chết sạch, chỉ còn lại một mình ngươi.
Nhưng Hoa thống lĩnh trả lời rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Lâu Thất vốn muốn trực tiếp nói ra tên lão đạo sĩ thối, hỏi xem hắn có quen ông ta không? Nhưng suy nghĩ một chút, Lâu Thất cũng đành thôi. Nếu lão đạo sĩ thối kia quả thật là người đến từ thế giới này thì nàng hoàn toàn không biết thân phận của ông ta, không biết ông ta có kẻ thù nào hay không, chẳng may xảy ra chuyện gì thì chẳng phải nàng sẽ bị phiền chết sao?
Dù người này có quan hệ với lão đạo sĩ thối hay không thì cũng không liên quan đến nàng.
“Lâu cô nương, nơi này là nơi thích hợp cho ngươi tiêu cơm nhất, ngươi vào trong đi dạo một chút.” Hoa thống lĩnh đứng lại.
Lâu Thất bắt đầu phục hồi lại tinh thần, không biết từ lúc nào bọn họ đã đi tới bên ngoài điện. Trước mắt là một ngọn núi trồng trà, những cây trà kia từng tầng, từng tầng xanh tươi mơn mởn...
Từ trên nhìn xuống, thế núi cực cao, không thể nhìn thấy dân cư ở dưới núi.
“Nơi này chính là một trong những nơi trọng yếu nhất của Cửu Tiêu điện.”
“Nói chính xác hơn, đây chính là con đường gần nhất khi có người muốn cướp ngục.” Bởi vì từ bên này đi lên chính là địa phận của tổ tư hình, nhà lao ở ngay chỗ này.
Vì vậy, phòng ngự ở đây đều giao cho hắn.
“Ngươi muốn ta đi tản bộ trong vườn trà này sao?” Lâu Thất nhíu mày nhìn hắn. Hiện giờ là hơn hai giờ chiều: “Nếu ta bị cháy nắng đi thì ngươi có bồi thường được không hả?”
Hoa thống tĩnh không ngờ nàng sẽ nói như vậy, hắn im lặng, nhìn nàng, không biết nói gì.
“Hoa thống lĩnh, có chuyện gì thì nói rõ ràng đi, có phải ngươi muốn ta đi nhìn thử xem chỗ này có sơ hở nào dễ dàng bị phá hay không?”
Ánh mắt Hoa thống lĩnh sáng lên.
Cô nương tốt, lại là cao thủ trận pháp. Người thường chỉ nhìn thấy đây là một núi trà, nàng liếc một cái đã có thể nhận ra đây là trận pháp.
“Lâu cô nương, trận này đã bị Đế Quân phá một lần, Đế Quân rất nhanh đã phá được, nhưng đó là dựa vào năng lực của Đế Quân. Ta không chắc chắn được trận pháp này liệu có kín kẽ không có sở hở hay không?”
“Vậy ngươi cảm thấy thế nào?”
“Hoa mỗ không phải tự khen, nhưng người có thể vượt qua trận pháp này thì trong thiên hạ không có nhiều, không thể vượt qua con số này được.” Vừa nói hắn vừa giơ tay lên.
Lâu Thất thờ ơ nhìn hắn, dù sao Trầm Sát cũng biết nàng hiểu trận pháp, bại lộ thêm một chút cũng không có vấn đề gì, nàng lập tức nhặt mấy hòn đá từ dưới đất lên, nói với Hoa thống lĩnh: “Hoa thống lĩnh quá lâu không ra ngoài tìm người chơi cùng hả?”
Hoa thống lĩnh còn đang nhíu mày suy nghĩ xem lời nói này của nàng có ý gì, thì chỉ thấy Lâu Thất giơ tay lên một cái, hòn đá rơi vào một chỗ trong núi trà, “Ầm” một tiếng, một luồng khói đen xuất hiện, sau đó nhanh chóng tiêu tán trong không khí.
Hắn sững sờ, ôi mẹ ơi, đó là chỗ hắn đặt cơ quan khói độc mà...
Còn chưa kịp phản ứng, Lâu Thất lại ném ra một hòn đá, “Ầm” một tiếng, sau đó không có bất cứ động tĩnh gì.
Nơi đó là cơ quan mũi tên, nhưng lại vì một tảng đá nhỏ rơi trúng mà bị phá.
Lâu Thất không nhìn hắn, đi mấy bước, thay đổi góc độ, sau đó lại thờ ơ ném ra một hòn đá, tiếng “Chít chít” vang lên, vài con chuột độc ở bên trong kinh hãi chạy trốn tứ phía, sau đó lại gặp phải cơ quan, bị a xít mạnh ăn mòn, chết hết.
Vù! Vù! Vù!
Liên tục bắn ra mấy hòn đá, có vài khóm trà bất ngờ chuyển động, sau đó con đường thông tới bên này lập tức lộ ra.
Trận pháp đã hoàn toàn bị phá.
Hoa thống lĩnh há to mồm, ngơ ngác nhìn. Hắn không ý thức được, suốt bao nhiêu năm qua, hắn chưa bao giờ có biểu hiện ngu xuẩn như vậy.
Lâu Thất vỗ tay, quay người sang chỗ khác: “Ngươi từ từ xem, ta đi chỗ khác tiêu cơm, yên tâm, đợi lát nữa ta sẽ tự quay về phòng giam.”
Hoa thống lĩnh căn bản không biết được Lâu Thất rời đi lúc nào, bởi vì hắn không nghe được nàng nói gì, hắn chỉ không dám tin nhìn nàng. Nàng chỉ nhẹ nhàng ném mấy cục đá mà đã phá vỡ hoàn toàn trận pháp hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, phá vỡ hoàn toàn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương