ĐÊM KINH DỊ NGUỴ NHÂN - CHƯƠNG 1: BÌNH LUẬN KÌ QUÁI
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:31:27
Tiếng s.ú.n.g nổ chát chúa vẫn vang lên trong tai , nhưng game thì đơ cứng ngắc. giật tháo tai , ngơ ngác dòng bình luận quái quỷ đang trôi màn hình. Cái gì mà “ghê quá”, “sắp đến ”, “giá mà cô cùng gia đình thì mấy”...
“Mấy cái thứ vớ vẩn gì thế !”
“Bình luận ở nhảy kênh sang đây , hệ thống chắc?”
Nhà đến nông thôn nghỉ dưỡng, cái máy tính là khu du lịch nông thôn trang cho khách, cấu hình lởm, hệ thống cũ rích. Nhìn mấy dòng bình luận thấy gai gai , tắt cho khuất mắt, bèn lia chuột bấm liên hồi.
màn hình cứ trơ , chẳng buồn nhúc nhích.
Ấn nút Esc cũng thoát .
Hàng loạt dòng “phía nguy hiểm” bỗng dưng ào ạt hiện lên, chi chít kín cả màn hình, thi thoảng lọt mấy chữ “bình luận hộ ”.
Chữ đỏ chữ vàng dày đặc, nhức mắt đến kinh hoàng.
Da đầu tê rần!
Vừa định với tay tắt nguồn máy tính, thì đúng lúc , lầu vọng lên tiếng mở cửa.
Âm thanh trục cửa xoay khẽ, cứ như gió thổi nhẹ nhàng mở .
“Két…”
Nếu mới tháo tai , lẽ chẳng thấy gì.
Tay khựng .
Tim cũng theo tiếng cửa mà hẫng một nhịp.
bất giác nín thở, căng như dây đàn, dựng tai lên cố gắng dò la âm thanh lầu.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Một giây, hai giây… mười mấy giây trôi qua.
Dưới lầu im bặt.
bình luận máy tính thì vẫn ngừng trôi.
“Con nhỏ nhảy cửa sổ trốn còn chờ cái gì nữa, ngu ngốc hết phần thiên hạ”
“Ông bạn già ơi, ông lag , lên là nhảy lầu luôn hả? Óc bã đậu!”
“Chả nó thấy tiếng động lầu đấy , chạy mà chờ c.h.ế.t ”
nhíu chặt mày.
Máy tính đơ?
Mấy dòng bình luận hiểu từ chui , cứ như đang ?
lúc , lầu bỗng vang lên tiếng bước chân.
Lập tức, sự chú ý của đều đổ dồn xuống .
Sàn nhà gỗ tạp, hễ là kêu “cọt kẹt” inh ỏi.
Tiếng bước chân lầu nhẹ, thể hình dung đó đang bước vô cùng cẩn trọng.
Mồ hôi lạnh toát tức thì.
Thật tình mà , thể xác định phương hướng của âm thanh, nhưng trực giác mách bảo nó đang tiến về phía cầu thang.
Không bố và em trai, bọn họ về nhà bao giờ lén lút như .
Là trộm?
Hay kẻ g.i.ế.c ?
chẳng còn sức mà bận tâm đến đám bình luận nữa.
Cửa phòng vẫn khóa, rón rén bước tới.
Sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng lọt xuống tai kẻ lầu, ngón tay cầm chìa khóa run lẩy bẩy.
Ngay khi cứng đờ cả vặn khóa cửa, một tiếng gọi vọng lên từ nhà.
“Giang Tịch, xuống đây , em mua đồ ăn ngon cho chị nè!”
sững , cả thể như mất hết sức lực, tựa hẳn cánh cửa.
Là giọng của Giang Triều, em trai .
Hóa là tự dọa .
mà đám bình luận quỷ quái hù cho sợ xanh mặt, đúng là thần kinh vấn đề!
Chuyện mà để Giang Triều thì thể nào nó cũng cho thúi mũi.
mở cửa, vọng xuống lầu: “Ừ, chị xuống ngay đây!”
“Cái máy tính dở đơ , để chị khởi động cái .”
“Em mua gì ngon thế, ở đây còn chỗ bán đồ ăn cơ , nãy giờ đường thấy cửa hàng nào .”
trở .
Dưới lầu im lặng trong giây lát, giọng Giang Triều vang lên: “Giang Tịch, xuống đây , em mua đồ ăn ngon cho chị nè!”
: “Ừ ừ ừ, xuống liền đây.”
Máy tính vẫn đơ như cây cơ, bình luận vẫn ngừng hiện .
liếc qua loa một lượt, định với tay ấn nút nguồn thì khựng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-kinh-di-nguy-nhan/chuong-1-binh-luan-ki-quai.html.]
“Nữ chính ngàn vạn đừng xuống lầu”
“Con nhỏ thiểu năng , nhận gì đó sai sai , bệnh ghét ngu của tái phát ”
“Bình luận ác ý dữ , tưởng là em trai thôi mà, thánh mà nguy hiểm”
“Đừng xuống lầu, đừng xuống lầu, đừng xuống lầu”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Người lầu em trai ?
Khoan … đám bình luận … thật sự đang về !
bán tín bán nghi cửa phòng.
Một tay vịn khung cửa, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, ở đầu cầu thang trong tư thế thủ thế, sẵn sàng đóng sập cửa bất cứ lúc nào.
Lúc bố và Giang Triều , tắt đèn tầng một.
Bây giờ đó vẫn tối đen như mực.
Một bầu khí bất an từ bóng tối , theo cầu thang lan tỏa lên .
“Giang Triều, em bật đèn lên hả?”
cố gắng giữ cho giọng run rẩy.
cổ họng khô khốc, giọng trở nên yếu ớt và nghẹn ngào.
“Giang Tịch, xuống đây , em mua đồ ăn ngon cho chị nè!”
Giọng Giang Triều vọng lên từ bóng tối, đang ở .
Nó xong, tất cả chìm tĩnh mịch.
Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
chợt nhận , Giang Triều từ nãy đến giờ cứ lặp lặp câu , hình như hề đổi một chữ nào.
Sự lặp một cách máy móc, quái dị khiến vô cùng khó chịu.
“Giang Triều, em ở , bật đèn lên mau!”
Không tiếng đáp lời.
nín thở, trong bóng tối chỉ còn thấy tiếng tim đập thình thịch.
Đêm trong núi tối tăm quá, ngoài cửa sổ một tia sáng.
Chỉ căn phòng lưng là vẫn sáng đèn.
nuốt khan một ngụm nước bọt, gắng gượng trấn tĩnh, lớn tiếng gọi xuống .
“Bố , họ về cùng em ?”
“Không xem đốt lửa trại , em về?”
Im lặng.
Tĩnh lặng đến rợn .
“Giang Triều…”
thể thêm gì nữa, giọng run rẩy mang theo vẻ gấp gáp và cầu khẩn.
hy vọng đây chỉ là trò đùa tinh quái của em trai.
Bỗng nhiên, Giang Triều chậm rãi bước từ chỗ ngoặt cầu thang.
Nó ở chân cầu thang, cả chìm trong bóng tối, ngước mắt .
Nó gì, chỉ nở một nụ toe toét.
Nụ quá mức khoa trương, khóe miệng dường như kéo dài đến tận mang tai, hàm răng trắng nhởn trắng sáng bất thường.
“Giang Tịch, xuống đây , em mua đồ ăn ngon cho chị nè!”
Lại là câu đó!
lập tức đóng sầm cửa phòng .
Vì dùng lực quá mạnh, cánh cửa phát một tiếng “rầm” vang dội.
thật sự dọa sợ mất , mặc kệ Giang Triều đang giỡn , tuyệt đối sẽ mở cửa cho nó nữa!
Vừa đầu , màn hình máy tính hiện lên thêm bình luận.
“Vậy mà xuống lầu, xem nữ chính cũng đến nỗi quá ngu”
“Con nhỏ rốt cuộc là nữ chính pháo hôi , tập c.h.ế.t đây”
“Á á á, lên , chạy mau !”
“ dám xem nữa, bản che đây”
Cùng lúc đó, cầu thang vang lên tiếng bước chân “thình thịch thình thịch”.
Có thứ gì đó đang xông lên lầu.
Nó hùng hục lao thẳng lên, hết đ.â.m sầm vách tường đập mạnh tay vịn.
Đi kèm với đó là tiếng “cọt kẹt” và “ầm ầm” mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một lớn.
kinh hoàng hét lên thất thanh.