Đêm Mưa Bão Bị Người Yêu Cũ Nhặt Về Nhà - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-22 00:36:22
06
Tôi tức giận giáng cho một cú đấm.
Anh , đưa tay xoa xoa chỗ đánh:
“Dĩ nhiên , ban ngày cũng .”
Tôi gầm lên:
“Tần Cạnh, vô liêm sỉ!”
Anh giả vờ ấm ức:
“Em ăn của , uống của , ở nhà , còn vô liêm sỉ.”
“Tôi ăn ở .” Tôi nghiêm túc . “Những thứ tiền trả, sẽ làm việc để bù .”
Anh khẽ hừ một tiếng:
“Xin , chuyên ngành của em, công ty vị trí phù hợp.”
Tôi chịu bỏ cuộc:
“Chắc chắn việc yêu cầu chuyên ngành chứ?”
“Trừ dọn dẹp , tạm thời .”
“Được, thì làm dọn dẹp.” Tôi dứt khoát. “Thứ hai thể bắt đầu làm.”
Anh sững , lông mày cau chặt:
“Minh Oánh, em định thật đấy chứ?”
Dọn dẹp thì gì ?
Thời gian làm việc cố định, nghỉ cuối tuần, lương định.
Không ganh đua tranh đoạt, cũng cần xã giao.
Tạm thời tìm công việc nào phù hợp hơn.
Bây giờ hạ thấp thể diện để kiếm tiền, sẽ dùng tiền lấy thể diện của .
“Tôi sẽ làm việc nghiêm túc, phiền sắp xếp cho một phòng ký túc xá nhân viên.”
Ở nhà chi phí quá cao, cũng quá mức phiền phức.
Anh dứt khoát từ chối.
“Công ty gia tộc lớn như , chẳng lẽ ký túc xá ?”
“Không may, mới tuyển một loạt sinh viên mới trường, căn hộ đã phân hết .” Giọng trở nên mấy thân thiện, “Hoặc là ở đây, hoặc là ngủ ngoài đường.”
07
Đêm đó, giường, trằn trọc mãi ngủ .
Chỉ còn một tháng nữa, đợi nhận lương, sẽ tiền thuê nhà.
Sáng sớm thức dậy, lập tức lao đến công ty, bắt đầu công việc lau chùi dọn dẹp.
Khi đang lau gạch trong nhà vệ sinh, vô tình thấy cuộc trò chuyện của hai nữ đồng nghiệp:
“Cô biết ? Giám đốc Tần sắp kết hôn đấy.”
“Tôi là với Giám đốc Đường Cẩu!”
“Đừng , hôm nay hai họ mặc đồ thực sự giống đồ đôi…”
Tay khựng , chiếc giẻ lau suýt nữa rơi khỏi tường.
Là cô gái đã theo đuổi Tần Cạnh suốt hai năm thời đại học ?
Hai gia đình vốn là chỗ quen biết lâu năm, quan hệ thân thiết, còn thường xuyên hợp tác làm ăn.
Tôi cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập dồn dập.
Vậy là, khi chúng chia tay, cô cuối cùng cũng đã theo đuổi Tần Cạnh.
Hàng chữ ào ạt hiện :
【Em gái đừng tin, chắc chắn hiểu lầm gì đó!】
【 , còn bộ vest đen của hợp với đồng phục dọn dẹp trắng của em hơn kìa!】
【Hơn nữa, nhà ai để tin kết hôn lan truyền một cách tùy tiện như ? Không chi tiết, cũng chẳng nguồn chính thống!】
Hai họ bước đến bồn rửa, cách càng gần hơn.
“Tiệc cưới ở khách sạn Loz, bàn tiệc 188 đúng là xa hoa.”
“Còn đặc biệt chọn hoa hồng Ecuador khổng lồ, thuê cả nghệ nhân cắm hoa với giá bạc triệu.”
“Thậm chí mời cả dàn nhạc giao hưởng quốc tế nổi tiếng…”
Tôi khẽ thở dài, gắng sức lau sạch vết nước bắn quanh bồn rửa, nhưng trong đầu vẫn ngừng vang lên những lời .
Minh Oánh, mày đang thất thần gì ?
Chính mày là đã chủ động chia tay, chẳng lẽ còn cho phép tìm hạnh phúc mới ?
Bước khỏi nhà vệ sinh, liền đụng Tần Cạnh từ phòng bên cạnh .
Tôi lập tức ngoắt .
Trùm kín thế , chắc nhận .
“Minh Oánh!”
Giọng vang lên rõ ràng lưng.
“Có một buổi tiệc, mời em tham gia.”
08
Bước chân như đóng đinh, dính chặt tại chỗ, thể nhúc nhích.
“Tiệc cưới ?” Tôi cất tiếng hỏi, giọng phần cứng nhắc.
“Em biết ?” Anh lộ vẻ ngạc nhiên.
“Không , tiền mừng.” Tôi thẳng thắn .
Nói thật, quả thực tiền.
“Người đến là , những thứ khác quan trọng.”
Tôi còn đang biết nên đáp thế nào, thì gọi dọn dẹp phòng họp.
Vừa lau bàn, kìm mà mất tập trung.
【Tiệc cưới thì ? Chắc chắn chỉ là hôn nhân sắp đặt, tình cảm!】
Tôi khẽ chua chát.
Mấy hàng chữ đó chắc đã thấu tất cả, so với chúng, tin trải nghiệm của chính hơn.
【Anh cũng là cưới với Đường Cẩu, còn tưởng là cưới nữa .】
【Người câu đó tự đề cao quá … Cô mà cưới nam chính ?】
【Cô biết khách sạn đó là đích thân bao trọn ? Cô bản lĩnh nhân mạch lớn cỡ nào mà khiến đầu? Hả?】
【……】
Các dòng chữ cứ nối tiếp cãi vã ầm ĩ, trượt qua mắt nhanh đến mức hoa cả mắt.
Cảnh tượng mắt chồng lấp với những con chữ, khiến choáng váng.
Một giây lơ đễnh, chiếc khăn trong tay đã vô tình hất đổ cốc nước ở góc bàn.
Chiếc cốc rơi xuống đất, phát tiếng vang lớn ngoài dự kiến, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía .
Đường Cẩu bước , gót giày cao gõ lộc cộc, vội vã cúi xuống nhặt chiếc cốc.
Cốc vỡ, nhưng đã nứt một đường rõ rệt.
Mấy xung quanh thì thầm bàn tán:
“Người mới hả? Chắc cô còn biết, đó là chiếc cốc mà Giám đốc Tần thích nhất.”
“Ừ, e là sẽ trừ lương.”
“Trừ gì mà trừ?” Đường Cẩu siết chặt chiếc cốc, giọng điệu hờ hững:
“Trực tiếp đuổi việc .”
“Tôi xem ai dám—”
09
Khi Tần Cạnh chắn mặt , cả như đông cứng .
“Người đưa đến, cô đuổi là đuổi?”
Giọng của mang theo uy hiếp, lạnh lẽo, cần tức giận cũng đủ áp lực.
Hóa chuyện với ai cũng kiểu thái độ ?
“Chiếc cốc đó là đặt ở mép bàn, một nửa lơ lửng.
“Vốn dĩ đã vững, cô còn đụng thì nó đã tự rơi.”
Anh thản nhiên giải thích, bộ dạng ung dung như thể mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.
Khi ánh mắt quét qua gương mặt đầy nghi hoặc của , khẽ liếc cảnh cáo.
“Cậu Cạnh, rõ ràng là—” Đường Cẩu chu môi, định tiếp.
“Cô đang nghi ngờ trí nhớ của , chất vấn đôi mắt của ?”
Cả công ty ai mà biết, Tần Cạnh đầu óc tinh như cáo, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
đàn ông , vì che chở cho ?
Tôi tiếp tục lau dọn sàn nhà cho đến khi hết giờ làm, rời khỏi tòa nhà văn phòng.
“Minh Oánh, lên xe.”
Anh theo , bấm còi vài lần.
Tôi cất tiếng, giọng chút gượng gạo:
“Tần Cạnh, chuyện ở phòng họp hôm nay…”
Anh mỉm nhạt:
“Muốn gán cho cái tội ‘va chạm giả’ thành công, đúng ?”
Tôi sững sờ.
Anh đang gì ?
Từ đầu đến cuối, cả hai chúng đều hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
“Em cũng thật ghi hận, chỉ em một lần ‘va chạm giả’, mà em trả ngay.”
“Tôi lúc nào thì ghi hận?” Tôi nhịn mà phản bác.
“Vậy tại em biến mất suốt 3 năm, liên lạc, cũng đến gặp ?”
10
Anh gần như buột miệng , như trút cơn giận đã kìm nén trong lòng từ lâu.
Những từ cuối cùng thậm chí mang theo chút run rẩy.
“Tôi nhằm .” Một lúc , nhẹ giọng mở lời.
“Nhà họ Minh phá sản .
“Tôi chỉ đang trốn tránh tất cả những thứ từng lưu luyến cũng tan biến.”
Bao gồm cả .
Người mà trong vô số đêm đen ở nước ngoài, đã ngừng nhặt lên buông xuống.
Thời gian như ngưng đọng, ánh mắt cũng dần dịu .
“Nếu em còn lên xe, sẽ tiếng còi của mấy chiếc dìm chết đấy.”
“Tôi tự về —”
Lời còn dứt, đã kéo mạnh, nhét trong xe.
Anh thờ ơ :
“Con mèo hoang nhặt về thì trách nhiệm.”
Nếu đêm mưa đó nhặt về, lẽ lúc cũng chẳng khác gì mèo hoang ngoài đường.
việc làm hôm nay, ít nhiều đã khiến Đường Cẩu mất mặt.
Như suy nghĩ của , liếc qua, giọng nhàn nhạt:
“Đuổi việc em thì công ty còn trả N+1, là thương nhân, em nghĩ chịu thiệt ?”
Xe dừng ở đèn đỏ, cầm điện thoại bắt đầu nhắn tin.
Là gửi cho Đường Cẩu ?
“Anh sẽ vì chuyện mà cãi với cô chứ…”
Tôi sợ nợ thêm ân tình của .
“Em soi gương .”
Anh cau mày, giọng mang chút bực bội:
“Mặt vàng vọt, mắt thâm quầng.
“Với thể trạng , ai thể bảo em làm việc cho hồn?”
Tôi sững :
“À?”
“Tôi dặn Trợ lý Lâm, từ giờ khẩu phần ăn của em sẽ tăng thêm.
“Cốc rơi thì rơi, nếu em va đập coi như tai nạn lao động, công ty còn bồi thường.”