Đêm Nay Không Được - Phần 1
Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:42:00
1.
Đêm khuya, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
“Cái gì? Anh là chúng kết hôn năm năm á?” vắt chân sofa, cảm thấy chuyện quá hoang đường.
Lục Minh Dã rót cho một cốc nước, còn dùng tay thử nhiệt độ mới đưa cho . Anh bình thản lôi một quyển sổ đỏ, gật đầu: “Ninh Ninh, xin trời cao chứng giám, phân rõ trung gian.”
bức ảnh giấy đăng ký kết hôn, chính toe toét lộ cả hàm răng trắng, lập tức cảm thấy choáng váng.
“Thế… thì…” run rẩy chỉ cục bột nhỏ đang dựa sát bên cạnh: “Nó là… con á?”
Cục bột nhỏ lập tức rưng rưng đôi mắt, tội nghiệp : “Mẹ ơi, nhận Dương Dương nữa ?”
: “…”
Các vị ơi, hiểu ? Lúc đó c.h.ế.t luôn !
2.
Nói thì dài dòng, thôi kể ngắn gọn.
, Trần Dự Ninh, từ nhỏ với Lục Minh Dã đội trời chung.
giành đồ chơi của , lập tức lóc mách ba ; nhận thư tình, lập tức chen phá hỏng chuyện tình cảm của .
Cho đến tận đại học, mỗi gặp mặt chúng vẫn giữ kiểu hừ lạnh một tiếng coi như chào hỏi.
Ấy thế mà bây giờ những từ một sinh viên đại học biến thành phụ nữ chồng, mà chồng chính là kẻ thù đội trời chung ?
Theo lối mòn của tiểu thuyết ngôn tình thì, hoặc là mất trí nhớ, hoặc là xuyên .
bất kể là mất trí nhớ xuyên , cũng chỉ quá khứ tặng cho bản một cái búng trán: “Này, chẳng thề sống độc để bình an suốt đời ?”
3.
Ngay lập tức quyết định bỏ chồng bỏ con, cục bột nhỏ nhận nó, lập tức đến mức nức nở, thở . đành tay chân lóng ngóng ôm nó lòng dỗ dành.
Đến khi nó ngủ say giường, tay nó vẫn nắm chặt lấy vạt áo , nước mắt nước mũi lem nhem cả …
Lục Minh Dã đẩy cửa bước , lén lút lên giường.
trừng mắt hiệu: Đứng .
Lục Minh Dã vô tội : Sao thế?
hung dữ trừng : Không lên đây.
Lục Minh Dã càng vô tội hơn: Anh là chồng em mà.
Trao đổi bằng ánh mắt vốn là thói quen ăn sâu từ nhỏ của chúng . Có lúc chẳng cần mở miệng, chỉ cần lia mắt lườm cũng đủ cãi đến sảng khoái.
Cuối cùng, tiện tay cầm cái gối ném .
Anh bĩu môi, đành ngậm ngùi ôm gối phòng khách.
4.
Ngày hôm , và Lục Minh Dã đưa Trần Dương đến nhà trẻ.
Cục bột nhỏ “chụt chụt” hôn mỗi chúng một cái lên má, đó vẫy tay: “Ba , tối gặp nhé.”
sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó gọi tên.
Đợi đến khi bóng dáng nhỏ bé khuất hẳn, lập tức kéo Lục Minh Dã lên xe, nghiêm túc đối diện , dáng một cuộc chuyện thẳng thắn.
Lục Minh Dã , khóe môi cong lên nhàn nhạt.
nhịn mãi, cuối cùng vẫn kìm hỏi câu đầu tiên: “Rốt cuộc là ai theo đuổi ai ?”
Lục Minh Dã “” một tiếng, vẻ ngạc nhiên: “Ninh Ninh, em thật nhớ ? Lúc đó là em c.h.ế.t sống bám lấy , bây giờ định lửa xong bỏ chạy ?”
Giọng kéo dài, quanh co, còn lộ vẻ cực kỳ oan ức.
trừng mắt: “Sao thể chứ! Lục Minh Dã, đang lừa đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-nay-khong-duoc/phan-1.html.]
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Rồi nghiêm giọng: “Dù thế nào, chắc chắn là theo đuổi !”
Lục Minh Dã nhướng mày: “Anh theo đuổi em, em đồng ý?”
trừng mắt : “Nhất định lúc tỏ tình là buổi tối, rõ nên mới lừa!”
5.
Đi khám xong, bệnh viện chẳng phát hiện vấn đề gì, chỉ thể tạm thời phán định là mất trí nhớ.
Buổi chiều, chúng đón cục bột nhỏ tan học về nhà. Tối đến, lúc chuẩn ngủ, Lục Minh Dã lén lút lên giường.
lập tức dựng lông nhím: “Không ! Anh lên đây.”
Lục Minh Dã cụp mắt, giọng mềm nhũn: “Ninh Ninh, ngủ sofa nữa…”
: “…”
Trời ạ, đây thật sự là Lục Minh Dã ? Anh học cách nũng nịu từ khi nào thế ?
Điều đáng c.h.ế.t nhất là… thấy chút hưởng thụ.
ho khan hai tiếng, nhưng vẫn thể chấp nhận việc cùng giường chăn gối với , càng thể… chuyện đó.
nghiêm túc : “Không , hiện tại tâm lý vẫn sẵn sàng cho chuyện đó…”
Lục Minh Dã chớp mắt, đó phản ứng kịp…
“Ha ha ha ha ha ha…”
trợn mắt: “Anh cái gì?”
Lục Minh Dã chẳng thèm để ý, trực tiếp leo lên giường, ôm lòng: “Yên tâm, gì , ngủ .”
Giọng dán sát tai , âm trầm dịu dàng, tai tê rần một nửa.
Trong lòng vẫn phản kháng: Trần Dự Ninh, tỉnh táo , đây là Lục Minh Dã đấy!
cơ thể … chẳng hề nhúc nhích.
thể cảm nhận thở của phả lên đỉnh đầu , cằm tì nhẹ xoáy tóc . Mùi sữa tắm thật dễ chịu…
Nghe tiếng hít thở đều đặn của Lục Minh Dã, hít mùi hương dễ chịu đó từng chút một, mí mắt dần nặng trĩu.
Trong cơn mơ màng, dường như thấy một tiếng thở dài khẽ, khẽ đến mức gần như cho rằng nhầm.
6.
“Anh công tác?” mặc đồ ngủ, quỳ giường hỏi.
Lục Minh Dã chỉnh xong cà vạt, cúi đầu sát : “Anh chỉ ba ngày thôi, ?”
nhíu mày: “Thế và con ?”
Vừa thốt câu , liền nghẹn họng… trời ạ, nhập vai quá nhanh ? Một luồng oán khí kiểu thâm cung oán phụ cứ thế bộc lộ hết ngoài.
Lục Minh Dã chớp chớp mắt, đó khẽ hôn lên má .
: “…Đi, nhanh lên, ở nhà càng yên tĩnh.”
Nói thì , nhưng đến lúc thực sự chỉ với cục bột nhỏ ở nhà, luống cuống tay chân.
Cục bột nhỏ mếu máo: “Mẹ ơi, nếu con 60 điểm thì sẽ đưa con công viên giải trí mà.”
: “Hả?”
Cục bột nhỏ mím môi, mắt đỏ hoe, trông sắp đến nơi.
vội vàng dỗ: “Đi, , giờ đưa con luôn.”
Haiz… đúng là cha con nhà , cùng một kiểu y chang !