Đến Chết Cũng Không Thể Chia Lìa
Chương 2
6
Hơi thở của tôi đông cứng lại.
Tôi cố gắng giấu đi sự run rẩy, xoay người lại.
Tôi thấy Phương Sảnh Văn đang nhìn tôi với gương mặt lạnh lùng.
Trên người cô ấy vẫn mặc chiếc váy liền thân màu trắng, trên cổ vẫn là chiếc khăn lụa màu đỏ như máu đó.
Điểm khác biệt duy nhất là có thêm một họa tiết hình bông hoa màu đỏ trên ngực váy.
Đó chính là vị trí tôi đã đâm một dao vào cách đây không lâu.
“Ngơ ra đó làm gì thế.”
Cô ấy vẫn nói với gương mặt lạnh lùng đó.
Lần này tôi thực sự đã đâm chết cô ấy, không còn gì để nghi ngờ nữa.
Đó tuyệt đối không phải là ảo giác.
Nhưng bây giờ cô ấy thực sự đang đứng trước mặt tôi.
Đoá hoa màu đỏ trước ngực cô ấy rõ ràng là đang che đậy vết thương mà tôi đã đâm.
Cũng giống như chiếc khăn lụa đỏ để che đi dấu vết khi bị tôi bóp chết lần đầu.
Cũng có nghĩa là, bóp cổ và đâm đều không thể hoàn toàn giết chết cô ấy.
Tôi có thể nhìn thấy và chạm vào cô ấy.
Cô ấy tất nhiên không phải là ma.
Vậy cách giải thích hợp lý nhất là cô ấy không phải một loại sinh vật có thể dễ dàng bị giết chết.
Dù sao cô ấy cũng không phải là con người.
Vậy rốt cuộc cô ấy là gì, tôi thực sự không thể lý giải được.
“Chuẩn bị ăn cơm nhanh đi.”
Mẹ tôi cũng bước tới.
Tôi như tê dại, rửa tay xong rồi đến bên bàn ăn.
Mẹ tôi đang trách vợ tôi nấu ăn quá nhiều dầu.
“Như vậy vừa không tốt cho sức khoẻ, lại lãng phí tiền bạc.”
Mẹ tôi trước giờ vẫn luôn rất không hài lòng với con dâu.
Cha tôi mất sớm, một mình bà ấy nuôi tôi khôn lớn, rất mực nuông chiều tôi.
Trước đây còn kiêng dè bên gia đình Phương Sảnh Văn, từ sau khi nhà cô ấy thất thế, cha mẹ cũng mất hết thì mẹ tôi cũng dần lộ ra khuôn mặt thật của mình.
Không chỉ thế, mẹ tôi cũng rất không hài lòng với việc cô ấy không thể mang thai.
“Một người phụ nữ không thể sinh con thì có khác gì với một phế vật cơ chứ.”
“Không biết sinh con, lại không biết nấu ăn, con trai tôi cho cô ở lại trong cái nhà này đã là một ân huệ rất lớn rồi.”
“Còn chiếc váy của cô, một khối đỏ như thế để ngay trước ngực, đó là thứ gì thế, nhìn thôi đã thấy xui xẻo.”
“Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, cút sớm một chút đi.”
Mẹ tôi vừa ăn cơm vừa lải nhải không thôi.
Như thường ngày, những gì bà ấy muốn nói thì cũng đã nói rồi.
Nhưng giờ tôi thực sự không biết Phương Sảnh Văn đang ngồi trên bàn ăn rốt cuộc là người như thế nào.
Tôi muốn khuyên bà nhưng lại không biết nên mở lời ra sao.
Không thể trực tiếp nói Phương Sảnh Văn không phải con người.
Tôi chỉ cảm thấy không khí trên bàn ăn như đang dần đông cứng lại.
Tôi cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn bà ấy, cũng không dám nhìn cô ấy.
Phương Sảnh Văn cúi đầu càng thấp, trông như thể đang vô cùng buồn tủi.
“Cô đừng làm chậm trễ con trai tôi…”
Lúc này, giọng nói luyên thuyên của mẹ tôi bỗng dưng im bặt.
Tôi ngẩng đầu lên, không biết Phương Sảnh Văn đã đứng dậy từ lúc nào.
Cô ấy cầm lấy con dao gọt trái cây, đâm vào cổ mẹ tôi, sau đó rút con dao ra.
Một dòng máu phun ra.
Cô ấy lập tức đâm thêm lần nữa, rồi lại rút dao ra.
Cánh tay cô ấy lặp đi lặp lại như một cỗ máy, khiến một bên cổ mẹ tôi biến thành một cái lỗ thịt máu lẫn lộn không thể nhìn rõ nữa.
Cô ấy đứng ngay đó, tay đâm vào cổ mẹ tôi, mắt lại nhìn thẳng về phía tôi.
Một nhát, rồi lại một nhát nữa.
7
Tôi lao tới như điên, giật lấy con dao trong tay cô ấy, đâm chết cô ấy thêm một lần nữa.
Nhưng mẹ tôi đã chết tại chỗ.
Là cô ấy, cô ấy đã giết chết mẹ tôi.
Tôi xông vào bếp lấy con dao chặt xương ra.
Sau đó lôi thi thể cô ấy vào nhà vệ sinh và dùng dao chặt cô ấy thành nhiều khúc.
Tôi cũng không quan tâm đến máu đang bắn tung toé trên mặt mình.
Tôi muốn xem xem bị tôi chặt thành ra như thế này rồi thì cô ấy có thể sống lại nữa được không.
Tôi phân xác cô ấy vào bảy cái túi to, sau đó lái xe vứt vào bảy thùng rác ở bảy ngõ ngách khác nhau trong thành phố.
Tôi không tin đã thế này rồi mà còn có thể trở về được nữa.
Xử lý xong tất cả, tôi quay về nhà đối mặt với thi thể của mẹ mình, thẫn thờ hồi lâu.
Giờ này tôi không biết làm gì với thi thể của mẹ.
Nếu tôi báo cảnh sát, tôi sẽ phải trả lời rằng ai là người giết bà ấy.
Nếu tôi nói thật rằng bị Phương Sảnh Văn giết, tất nhiên họ sẽ hỏi vậy cô ấy đã đi đâu.
Như vậy sẽ lộ hết tất cả những chuyện mà tôi đã làm.
Vậy thì tôi cũng xong đời rồi.
“Mẹ, con xin lỗi.”
Tôi dùng màng bọc thực phẩm quấn thi thể bà ấy thật nhiều lớp, như vậy sẽ kéo dài thời gian mọi người phát hiện ra thi thể.
Tôi có thể lợi dụng khoảng thời gian này để quy đổi tài sản thành tiền mặt, sau đó dẫn theo Tề Lâm, người phụ nữ mà tôi yêu nhất để cao chạy xa bay.
“Mẹ, mẹ không phải muốn con sống thật tốt sao? Không phải muốn được bế cháu sao? Mẹ sẽ thấy vui cho con, đúng không mẹ?”
Tôi đem thi thể mẹ đặt vào phòng ngủ, đóng thật kỹ cửa sổ.
Sau đó tôi gọi điện thoại cho Tề Lâm.
Tề Lâm mang thai đã được bảy tháng, chúng tôi đã tìm cách kiểm tra giới tính, là con trai.
Chúng tôi không thể kéo dài hơn được nữa.
“Thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi thôi.”
“Đi đâu?” Cô ta không hiểu nên hỏi lại.
“Em không cần quan tâm là đi đâu, đi cùng anh là được rồi. Em không phải vẫn luôn muốn cùng anh sống những ngày tháng tự do tự tại à, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Tề Lâm vừa nghe như vậy liền rất vui, chắc hẳn nghĩ rằng rốt cuộc tôi cũng đã nghĩ thông suốt.
Cô ấy không hỏi thêm nữa, tắt máy rồi đi thu dọn hành lý.
Tôi cũng thu dọn một ít đồ đạc, chuẩn bị ra khỏi cửa.
Lúc này, điện thoại tôi đột nhiên reo lên.
Là số của Tề Lâm.
Tôi nhấc máy ngay nhưng không có ai lên tiếng.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết từ đầu dây bên kia.
Lát sau, cuộc gọi bị cúp.
8
Tề Lâm đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này tôi chợt nghĩ đến một chuyện khiến tôi khiếp sợ.
Đó là, lần này Phương Sảnh Văn thực sự đã không quay lại.
Nhưng có khi nào cô ấy chỉ không quay lại ngôi nhà này thôi?
Có khi nào cô ấy đã đến nhà của Tề Lâm chăng?
Khả năng này khiến tôi như thể không mặc đồ đứng trong băng tuyết nhiều ngày liền.
Toàn thân tôi, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều lạnh buốt.
Tôi không dám nán lại, lập tức đến nhà Tề Lâm.
Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Tề Lâm và đứa con trai đã bảy tháng tuổi của tôi, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Mười lăm phút sau, tôi đã đến trước cửa căn hộ nhỏ mà tôi mua cho Tề Lâm.
Cửa căn hộ chỉ khép hờ, tôi đẩy nhẹ liền mở ra.
Mùi máu tanh xộc vào mũi.
Nhưng toàn căn hộ lặng ngắt như tờ, khiến mùi máu tanh càng nồng nặc và quỷ dị.
Tôi lần theo mùi máu đi vào phòng tắm.
Tôi nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng phát ra từ bên trong.
Đó là một bài hát ru dịu dàng.
“Con yêu ơi, ngủ ngon nào, để ngày mai dậy sớm.”
“Dậy thật sớm, đi học mau, tương lai đẹp biết bao.”
Giọng hát ấy nhẹ nhàng, giai điệu ấm áp, vang lên thật chậm rãi, khiến tôi sởn cả gai ốc.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, suýt ngất đi vì cảnh tượng hiện ra trước mắt.
Tôi thấy Tề Lâm đang nằm trong bồn tắm máu me đầy người, sớm đã tắt thở từ lâu.
Bụng cô ấy bị xẻ ra, nội tạng lòi ra bên ngoài, ngổn ngang trong bồn tắm.
Phương Sảnh Văn thì ngồi bên cạnh bồn tắm, trên tay đang bế đứa con bảy tháng tuổi của tôi bị moi ra từ trong bụng Tề Lâm.
Nó đã không còn dấu hiệu gì của sự sống, như một con búp bê đầy máu tươi, bị Phương Sảnh Văn bế ngoan ngoãn nằm trong lòng cô ấy.
Còn Phương Sảnh Văn, trên người và đồ cô ấy đang mặc đầy dấu vết bị tôi chặt thành từng mảnh ghép lại với nhau, những khúc quanh uốn lượn, như thể đường ranh giới giữa các bộ phận.
Phương Sảnh Văn thấy tôi bước vào, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Trên mặt cô ấy dính đầy máu của Tề Lâm, tóc tai rối bời trên mặt.
“Chồng à, anh đến rồi ư, chẳng phải anh muốn có con sao, chúng ta có con rồi.”
Cô ấy nói với tôi với vẻ mặt cứng đờ.
Cuối cùng tôi đã sụp đổ hoàn toàn.
9
Người có thể tiếp tục quay lại, chỉ có thể là Phương Sảnh Văn.
Lần trước, Phương Sảnh Văn đã giết mẹ tôi.
Phương Sảnh Văn quay lại rồi nhưng mẹ tôi thì không thể.
Như vậy, nói cách khác, Tề Lâm và con trai tôi cũng sẽ không trở lại.
Phương Sảnh Văn đã giết họ, họ thật sự đã chết rồi.
Tại sao chứ?
Tại sao tên quái vật như Phương Sảnh Văn lại có thể quay lại hết lần này đến lần khác.
Còn những người tôi thật sự thương yêu lại không thể quay trở lại.
Tại sao chứ?
Như vậy thật không công bằng!
Như vậy thật không công bằng!
Lúc này tôi đã không còn có thể suy nghĩ bất kỳ điều gì nữa.
Tôi không quan tâm Phương Sảnh Văn có thể quay lại hay không, tôi chỉ muốn giết chết cô ấy.
Tôi muốn cô ấy chết không có chỗ chôn, muốn cô ấy phải đền mạng cho mẹ của tôi, cho người yêu của tôi, cho con của tôi.
Tôi tiến tới trước mặt cô ấy, cô ấy nở một nụ cười bi thảm, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi tới gần nhìn thấy quần áo của cô ấy, cơ thể của cô ấy sau khi bị phân xác đã được ghép lại với nhau.
Tôi phân xác cô ấy và đem đi vứt ở khắp nơi trong thành phố, vậy mà cô ấy vẫn có thể tự ghép lại thành một cơ thể hoàn chỉnh và quay trở lại.
Nếu đây không phải là quái vật, thì còn có thể là cái gì nữa?
Tôi giơ tay lên đâm chết cô ấy, cô ấy cũng không chống trả.
Cô ấy lại chết thêm một lần nữa.
Lần này, cô ấy chết trong căn chung cư tôi mua cho Tề Lâm.
Tôi đã mua một con dao và một cái máy xay thịt.
Tôi chặt xác cô ấy, xay nhỏ thịt và vứt xuống cống.
Những phần xương, thịt và cơ bắp không thể xay nhỏ, tôi đem chúng ra ngoại thành.
Một ngọn lửa thiêu trụi chúng thành tro bụi bay theo gió.