Đều Là Người Một Nhà - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:42:47
2
Quả nhiên, là con trai cả của lão Lý gọi đến.
Cậu mở đầu bằng một tiếng , hỏi lão Lý ngủ .
Sau đó mới xin vì chuyện bọn trẻ thương hôm nay.
Cuối cùng, dịu giọng thêm:
“Con bé sai , về nhà cứ tự trách mãi, hoài nín, nó dỗ thế nào cũng .”
Giọng con dâu cả lập tức xen cuộc gọi.
“ đó, đến giờ vẫn còn đang đây .”
Con dâu cả lẽ đang xa điện thoại một chút.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Giọng phần mơ hồ, nhưng sự lạnh nhạt và trách móc trong đó thì rõ.
mà tim chùng xuống.
Biết ngay là con dâu cả vẫn còn giận.
Cô cố ý bảo chồng gọi điện cho bố chồng, chính là để thể hiện sự bất mãn của .
khẽ vo vo góc chăn trong tay, lắng con trai cả dặn dò lão Lý vài câu bảo trọng sức khỏe.
Rồi vội vàng cúp máy.
khẽ thở dài.
Lão Lý dịu dàng , mỉm an ủi.
suy nghĩ khẽ :
“Hay là ngày mai em gọi cho con dâu cả một cuộc, giải thích rõ ràng với nó.
“Đừng để vợ chồng tụi nó vì chuyện mà giận .”
Lão Lý nhướng mày:
“Thế nào mà chứ? Anh là ba của tụi nó, chẳng lẽ còn đỡ cho mấy thằng nhóc ?
“Huống hồ, gì con bé , chỉ là hai đứa nhỏ đó nuông chiều đến hư thôi.”
thấy khuyên , nghĩ ban ngày cũng trách tụi nhỏ thật sự, đành thôi .
May mà bình thường bọn trẻ cũng chẳng qua đây.
Vài hôm nữa, chắc chuyện cũng qua thôi.
Mãi đến lúc trời tờ mờ sáng, mới chợp mắt .
Tỉnh dậy nữa, lão Lý bộ về khi mua xong bánh bao và cháo kê.
“Văn Anh, mau ăn sáng nào.”
một tiếng , thấy ông bày sẵn bát đũa.
Trong lòng bỗng ngọt ngào ấm áp.
Chồng của gia trưởng, cả đời chỉ để hầu hạ.
Giờ đến tuổi già, bạn đời thứ hai là chu đáo chăm sóc.
Tình yêu tuổi xế chiều, chẳng chính là vì điều ?
chậm rãi ăn cháo, cùng lão Lý bàn kế hoạch du lịch tuần .
Chúng đều nghỉ hưu, tiền thời gian.
Trước bận rộn vì con cái, chẳng dịp chơi.
Giờ thì chúng hẹn , cứ ba tháng sẽ tự lái xe du lịch một chuyến.
Tranh thủ lúc còn khỏe mạnh, ngắm núi sông gấm vóc của tổ quốc.
Chỉ ngờ, hành lý chuẩn xong xuôi.
Vừa mở cửa , thì đụng ngay gia đình đứa con trai thứ hai cửa.
Cậu con trai của con thứ ngạc nhiên:
“Ba, ba với dì Văn Anh sắp chơi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/deu-la-nguoi-mot-nha/2.html.]
03
Lão Lý cũng ngạc nhiên họ:
“Sao các con tới đây?”
Ba đứa con của lão Lý bình thường chẳng mấy khi về nhà.
Dù về, đa phần cũng chỉ một con trai hoặc con gái.
Mấy ngày chẳng lễ Tết gì, mà lượt kéo đến.
Hơn nữa, còn xách theo bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ.
Con trai thứ hai gượng:
“Ba, dì Văn Anh, tuần con với Dục Đình tỉnh ngoài xem hàng, nên đành phiền hai trông giúp Nhân Nhân một tuần ạ.”
khựng .
Ngẩng đầu về phía lão Lý.
Chúng cũng chuẩn du lịch , chắc chắn thể trông trẻ .
dù cũng ruột của con trai thứ hai, tiện mở miệng từ chối.
Chỉ đành để lão Lý .
Lão Lý khẽ ho một tiếng, ánh mắt về phía mấy chiếc vali lưng chúng .
Con trai thứ hai cũng theo ánh mắt .
Cậu khựng , một lúc mới nở nụ :
“Ba, hai cũng định chơi ?”
Lão Lý gật đầu, giải thích về kế hoạch tự lái xe du lịch của chúng .
Con trai thứ hai đến mức nếp nhăn hằn sâu thêm:
“Du lịch mà, lúc nào chẳng . Hay là... hai trễ một tuần ?”
Thấy lão Lý lên tiếng, con trai thứ hai sang , híp mắt:
“Dì Văn Anh, dì thấy ạ? Xem như giúp vợ chồng con với Dục Đình ?
“Đợi bọn con xem hàng xong về, sẽ lập tức đến đón Nhân Nhân, lúc đó hai chơi cũng muộn mà.”
Ánh mắt chăm chăm, đầy mong đợi.
sang lão Lý, nhưng ông tránh ánh mắt của .
Trong lòng bỗng thấy khó chịu.
Rõ ràng là đẩy đây mà.
từ chối thì sẽ thành kẻ vô tình vô lý.
đồng ý thì tiếng cũng chẳng đến lượt hưởng.
Trong khoảnh khắc , kẹt cứng ở giữa.
Nghĩ đến việc chúng cũng mới ở bên bao lâu, đến mức thẳng thừng mất mặt ông và con trai ông.
Một tuần cũng quá dài.
Có lẽ vợ chồng họ cũng thật sự còn cách nào khác.
Bất đắc dĩ, đành gượng đồng ý.
Còn cố tỏ vẻ rộng rãi thoải mái:
“Hai đứa cứ yên tâm công chuyện.”
Con trai thứ hai lập tức rạng rỡ mặt mày, liên tục khen ngợi :
“Ba , ba thấy , con mà, dì Văn Anh là hiền lành nhân hậu, đến nhà đúng là phúc khí của cả nhà .”
“Dì Văn Anh, vợ chồng con Thâm Quyến.”
“Dì đòi hỏi gì khi sống với ba con cả, tụi con , sẽ mang về tặng dì một bộ trang sức vàng Thủy Bắc.”
Vừa con trai thứ hai , chút khó chịu trong lòng lập tức tan biến sạch sẽ.
Thậm chí còn phần tự trách quá hẹp hòi.