Đều Là Người Một Nhà - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:42:55
Vừa bước chân nhà, lão Lý liền nhịn , bực bội chất vấn :
“Hôm nay em nhắc đến chuyện cho tiền con bé nhà con thứ ba gì?”
giả vờ áy náy giải thích:
“Em ngờ phân biệt đối xử với lũ nhỏ như , em cứ tưởng là mấy đứa cháu nội cháu ngoại gì cũng đối xử như chứ.”
“Sao mà thể như !”
Lão Lý quát lên, nhíu mày, khác hẳn với vẻ hiền hòa ngày thường.
“Con của con gái, là mang họ . Nhà thằng hai thì chỉ mỗi con gái, thể cho giống nhà thằng cả, một đứa mà cho bốn ngàn !”
Ông càng càng giận:
“Giờ thì , em lôi chuyện đó ngay bàn tiệc, ai nấy đều mất vui.”
ngoài mặt vẫn dịu dàng trấn an ông, nhận lỡ lời.
trong lòng cảm thấy buồn .
Mọi vui, thật sự chỉ vì mấy lời ?
Chẳng là vì chính ông phân biệt giới tính, chia cháu ba sáu chín hạng ?
Đang nghĩ thì chợt vang lên tiếng gõ cửa.
thầm nhủ, đến thật đúng lúc!
Vừa mở cửa, quả nhiên là con gái út đang bế con đến.
11
“Con đến gì ? Chồng con ?”
Lão Lý còn ngoài tìm.
thầm ông ngốc.
Chuyện lên mặt xin tiền như thế , đàn ông sĩ diện như thể mặt chứ?
Quả nhiên, con gái út chỉ một lúc, liền rõ mục đích:
“Ba, bé An An cũng hai tuổi , năm nay cũng sắp sinh nhật.
“Con giống chị dâu hai mà đòi mỗi năm bốn ngàn, ba chỉ cần bù cho con hai năm , mỗi năm hai ngàn là .”
Lông mày lão Lý nhíu chặt, giọng lộ rõ vẻ bực bội:
“Chẳng sinh nhật An An còn tới ? Đợi đến sinh nhật năm nay tính.”
“Ba!”
Con gái út hét lên một tiếng:
“Chẳng lẽ con là con gái ruột của ba ? Sao những gì các , con ?
“Anh cả hai kết hôn mua nhà, ba với đều giúp trả tiền đặt cọc, còn đồ cưới của con chỉ năm vạn, ba còn giữ ba vạn tiền sính lễ!”
Cô sụt sịt nước mũi nước mắt.
bên , thầm mắng Lý Chí Thượng .
Thấy cha vẫn chịu đồng ý, con gái út lập tức quỳ sụp xuống đất:
“Ba, thể đợi đến sinh nhật An An nữa, vợ chồng con thật sự sống nổi .
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hôm nay nếu ba cho con tiền , con thể về nhà nữa.”
vội đưa tay đỡ cô dậy.
bé An An ghế sofa hoảng sợ, òa lên to.
vội vàng bế con bé lên:
“Ông con cứ chuyện , đưa bé ngoài một lúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/deu-la-nguoi-mot-nha/8.html.]
Dù thì đứa nhỏ là vô tội.
Tiện thể, cũng chẳng ở tiếp màn kịch tranh cãi giữa cha và con gái .
Châm lửa thì chỉ cần đúng lúc là đủ .
Lúc , giữa buổi tiệc sinh nhật, gặp con gái út trong nhà vệ sinh.
Nhìn cô phờ phạc, mệt mỏi đến còn sức sống.
giả vờ lơ đãng mà :
“Con gái út , con đừng cứ mãi lo nghĩ cho ba con.
“Lương hưu mỗi tháng của ông đến tám ngàn, của dì cũng năm ngàn. Chi phí sinh hoạt hằng tháng của bọn dì cũng chỉ ba, bốn ngàn, tiêu thoải mái thiếu .
“Ngược là con đó, chăm con thì chăm, cũng nhớ chăm sóc bản nữa.
“Con mắt thâm quầng cả , chắc lâu lắm ngủ ngon ?”
Nói xong, nhẹ nhàng kéo tay cô trở về.
Còn về việc mỗi tháng ông tiêu hết tiền thì gì, cứ để con bé tự suy nghĩ .
Nếu nó thật sự thể lóc mà moi ít tiền từ tay lão Lý, thì coi như cũng giúp nó một trận .
điều quan trọng nhất là — chuyện sẽ khiến lão Lý đau đầu một phen.
Còn cuối cùng con thứ ba lấy tiền , cũng rõ.
Dù thì lúc rời , nó vẫn bỏ .
Qua cánh cửa, thấy tiếng hét đầy đau đớn của con gái út:
“Đã như , thì coi như ba đứa con gái !”
Con bé giận dữ đẩy cửa , giật lấy con từ tay rời .
đuổi theo, lặng lẽ nhét tay nó một ngàn đồng.
Dặn nó đừng với ai.
“Con gái, tiền là của dì, con lấy mà mua vài bộ quần áo mới mặc.”
Con bé tay run rẩy cầm lấy tiền, giọng cũng run run:
“Dì Văn Anh, dì quan hệ m.á.u mủ với con, mà còn với con hơn cả ba con.”
khẽ thở dài, an ủi nó:
“Đều là một nhà cả, nếu chuyện khó khăn, cứ đến tìm dì.”
Nhìn theo bóng lưng con bé dần khuất xa, khẽ nở một nụ .
12
Lão Lý vì chuyện đó mà cả đêm trằn trọc, lăn qua lăn ngủ .
Còn thì thoải mái vui vẻ, một giấc ngủ ngon đến tận sáng.
Lão già , mất một đứa con gái chỉ mới là khởi đầu thôi.
Tất cả đều là quả báo của ông!
Sáng sớm thức dậy, xách hành lý chuẩn sẵn, thẳng tới điểm tập trung của đoàn du lịch.
Lão Lý ở phía cố níu kéo:
“Văn Anh, muộn chút cũng mà. Đợi đám nhỏ nhập học xong, chơi với em.”
lạnh nhạt hất tay ông , gương mặt vẫn tươi rạng rỡ:
“Đi chơi thể sánh bằng niềm vui gia đình đoàn tụ với con cháu chứ?
“Em chỉ là ngoài, dám phiền đến cái hạnh phúc đó của ông.”
Trong ánh mắt đầy phức tạp của Lý Chí Thượng, bước chân lên xe du lịch.
cùng các chị em từ Tứ Xuyên đến Giang Tây, cuối cùng là Quảng Tây.