Đích Nữ Trở Về - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:13:36
Từ đáy vực vọng lên một giọng kỳ lạ.
Ta từng qua, nhưng chợt nhận , đó chính là Mệnh thư!
"Buông tay , Ô Lặc Hoài."
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Tại ?
Tại Tô Lạc Lạc chết, mà Mệnh thư vẫn còn tồn tại?
Ô Lặc Hoài vẫn cố chấp giữ chặt lấy bằng cả hai tay.
Vách núi bắt đầu vỡ vụn. Hắn thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Thị vệ quỳ xuống, dập đầu cầu xin buông tay.
"Hà tất như , Ô Lặc Hoài?"
Mệnh thư tiếp tục cất tiếng.
"Buông nàng , ngươi sẽ cuộc đời nhất thế gian.
"Chọn Tô Vân Khê, ngươi chỉ con đường ch/ế//t."
"A Hoài, buông tay , sống."
Ta nhẹ giọng khuyên nhủ, trong lòng chẳng còn sợ hãi, chỉ đành lòng thấy vì mà bỏ mạng.
"Không!"
Hắn bướng bỉnh , ánh mắt kiên định như ngọc thạch.
"Ta , theo , chính là một đời một kiếp, một đôi."
" Tô Vân Khê khi đó, là con thật của … Ta lừa , …"
Hắn cắt lời , giọng cứng rắn dịu dàng:
"Tô Vân Khê, rõ đây!"
"Ta kẻ ngốc! Ta rõ hơn nàng tưởng.
"Ngay từ đầu, nàng như một kẻ giống Tô Lạc Lạc. Trong mắt , nàng chỉ lớp vỏ ngoài , mà còn là một quật cường, kiêu hãnh, dũng cảm, thậm chí tuyệt tình.
"Khoảnh khắc nàng giương tên b.ắ.n , càng thấy rõ con thật của nàng.
"Và xác định, yêu một Tô Lạc Lạc yếu đuối.
"Mà là Tô Vân Khê, duy nhất, độc nhất, ai thế ."
Ta sững sờ.
Cuối cùng, cũng hiểu lòng .
Ta nâng tay, siết chặt lấy bàn tay , khẽ :
"Được, một đời một kiếp, một đôi."
Vách đá cuối cùng cũng sụp đổ.
Hắn ôm chặt lòng, hai chúng cùng rơi xuống vực sâu, như hai vì băng lướt qua chân trời.
Lồng n.g.ự.c phập phồng theo nhịp tim dồn dập.
Bên là vực thẳm sâu hun hút, tựa như cái miệng khổng lồ của một con quái thú, sẵn sàng nuốt chửng chúng .
Thế nhưng, bao giờ cảm thấy an tâm đến thế.
Ta , mẫu .
Ta đổi kết cục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dich-nu-tro-ve-stgy/chuong-27.html.]
Có lẽ, sẽ tan xương nát thịt.
Ý thức dần trôi , linh hồn như tách rời khỏi xác.
Một màn đen bao phủ.
Không gian tĩnh lặng đến mức còn cảm nhận sự tồn tại của chính .
Chầm chậm, thấy tiếng nước chảy.
Ta mở mắt .
Có lẽ đây chỉ là ảo giác khi chết,
thấy bản đang chìm đáy nước.
Mọi thứ trở nên mơ hồ, như thực như ảo.
Chỉ âm thanh của dòng nước cuộn chảy, tựa như cơn gió thổi ngang qua vách núi.
Thời gian dường như cũng ngừng trôi.
Không bao lâu trôi qua, bỗng thấy một giọng .
"Tô Vân Khê."
Là Mệnh thư.
"Ta ch/ế/t ?"
"Ngươi c/h/ế/t, nhưng cũng ch/ế//t."
"Là ý gì?"
"Để kể ngươi một câu chuyện."
"Chuyện gì?"
"Một câu chuyện khác."
"Phu nhân nhảy hồ ! Người ! Mau cứu !"
Một tràng âm thanh hỗn loạn đột ngột ùa đến.
Trong đó, lờ mờ tiếng hét thất thanh của nhũ mẫu.
Và,
Tiếng của một bé gái.
"Nương! Nương!"
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Giọng … quen thuộc đến lạ kỳ.
Giống như giọng của khi còn bé.
Có ai đó nắm lấy tay , kéo lên khỏi mặt nước.
Ta ho sặc sụa, ngẩng đầu quanh, kinh ngạc nhận những gương mặt quen.
Đây chính là đêm mẫu nhảy xuống hồ!
Bất chợt, một bé gái lao lòng .
Khi nó ngước mặt lên, sững sờ đến nghẹn thở.
Gương mặt ,
Là chính .
Là lúc mười hai tuổi.