Đích Nữ Trở Về - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:13:10
Ta ngẩng đầu, mưa tát mặt lạnh buốt.
Trời đen sầm, sấm chớp rền vang, áp lực tựa như nghiền nát cả mặt đất.
Lau nước mắt yếu hèn, hạ quyết tâm.
Ô Lặc Hoài, nếu thể …
Vậy thì … sẽ gi//ế//t !
Ta mở Mệnh thư, từng hàng chữ chậm rãi hiện lên, mực vẫn còn tươi mới.
"Ngày nhật thực, Ô Lặc Thoát ám sát Ô Lặc Hoài. Hắn suýt bỏ mạng, may mắn Tô Lạc Lạc cứu giúp."
Khóe môi nhếch lên lạnh lẽo.
Cơ hội đến !
Lần , sẽ lặp mệnh nàng tay cứu .
Nàng cứu ?
Vậy sẽ g.i.ế.c !
Nếu nàng tay, Ô Lặc Hoài sẽ ?
Ta còn gì để mất. Dù rơi đường cùng, cũng kéo kẻ hủy hoại xuống địa ngục!
3.
Ngày nhật thực.
Vương đình Bắc Địch cử hành nghi thức cầu thần. Đột nhiên, lửa bốc cao từ kho lương, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời.
Ta đây là kế của Ô Lặc Thoát.
Hắn phóng hỏa, dụ đại quân rời chữa cháy, để khi khả hãn canh phòng sơ hở, thích khách sẽ tay ám sát.
Trong lúc loạn lạc, Ô Lặc Hoài hộ giá phụ hoàng lui về , kẻ hầu hạ bỏ chạy tán loạn, ít bỏ mạng lưỡi đao thích khách.
Ta bò sát mặt đất, định nhân cơ hội thoát .
Theo như Mệnh thư, Tô Lạc Lạc sẽ vì mà đỡ tên.
ngu ngốc như !
Để thích khách đ.â.m xuyên tim cũng !
Bỗng nhiên, kẻ túm lấy cổ , nhấc bổng lên.
Giọng Ô Lặc Hoài trầm thấp vang lên:
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
"Đi theo !"
Hả? Sao giống mệnh thư ?
"Tô Lạc Lạc sợ hãi đến tột cùng, ôm chặt Ô Lặc Hoài, cầu xin dẫn nàng theo."
cầu xin gì!
Hắn vì giữ lấy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dich-nu-tro-ve-stgy/chuong-7.html.]
Ta giãy giụa, dứt khoát vác lên vai, lao về phía chuồng ngựa.
Truy binh đuổi đến.
Ta ngước bầu trời tối đen, đột nhiên, một tia sáng mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc.
Chính là lúc !
"Hướng Đông Nam b.ắ.n một mũi tên lạnh lẽo, nhắm thẳng tim Ô Lặc Hoài. Tô Lạc Lạc dũng cảm lao đến, lấy che chở!"
Ta liếc mắt về phía Đông Nam, thấy cung thủ đang giương cung, khóe môi khẽ nhếch lên lạnh, nhanh chóng nấp lưng Ô Lặc Hoài, để trực diện đón nhận mũi tên băng lãnh .
Ô Lặc Hoài xoay , ánh mắt sắc bén bắt kịp mũi tên đang lao đến.
Hắn vung kiếm, dễ dàng quét rơi mũi tên xuống đất.
Ta còn kịp thất vọng, thì khoảnh khắc tiếp theo, một cơn đau nhức thấu tim bất ngờ ập đến.
Ta… trúng tên …
Mũi tên từ phía Tây Bắc phóng đến, xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c .
Sao thể như ?
Ta ngã gục, thể rã rời, nhưng vội vàng đỡ lấy.
"Ngươi… cản tên?"
… Ta nào ngươi cản tên !
Mệnh thư chỉ phương Đông Nam thích khách b.ắ.n tên, nào ngờ Tây Bắc cũng phục binh!
Ta run rẩy rút Mệnh thư , chỉ thấy dòng chữ đó đổi:
"Phương Đông Nam và Tây Bắc đồng loạt xuất hiện thích khách b.ắ.n tên. Ô Lặc Hoài quét rơi một mũi, Tô Vân Khởi đỡ trọn mũi còn ."
…
Nhìn vết m.á.u đỏ tươi ngừng trào từ lồng ngực, chỉ mắng chửi một trận!
sợ.
Mực chữ ghi về kết cục của mệnh thư vẫn phai nhạt, chứng tỏ vết thương đủ lấy mạng .
Khi đại phu rút tên , vẫn cố ý bộ yếu ớt, run rẩy siết c.h.ặ.t t.a.y Ô Lặc Hoài.
"Đừng sợ, sẽ ."
Lần đầu tiên thấy dịu dàng đến .
"Tiểu Khả Hãn… nếu nô tỳ còn sống… thể… xin một phần thưởng ?"
"Ngươi gì, đều đáp ứng."
"Ta …" Giọng ngày càng yếu, cúi sát xuống mới thể rõ.
"… một đêm hoan hảo."
Thân thể thoáng cứng đờ, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi gật đầu:
"Được."
Mang theo một nụ mãn nguyện, chìm hôn mê.