Đích Tỷ Si Tình
Chương 2
Quân gia bị lời nói của A Lan hấp dẫn, nhìn về phía ta.
Ta đã có đối sách, bình tĩnh đứng dậy, hướng về phía quân gia hành lễ vạn phúc: “Quân gia mạnh khỏe, Thanh Nhi thấy vết thương của quân gia bị nứt, Thanh Nhi có thể băng bó cho quân gia.”
Ta cung cung kính kính, khiến cho bách phu trưởng trước mắt thả lỏng sắc mặt, hắn thú vị đánh giá ta, ra hiệu cho ta đi qua đó.
Lửa trại bập bùng cháy.
Tiếng chửi rủa của A Lan không dứt bên tai.
Ta mặc kệ, ta sẽ không như ý nguyện của bọn họ, ta muốn sống, ta muốn sống thật tốt, ta muốn sống ra dáng người.
6.
Khi bị tịch biên, ta đã dự liệu được cuộc sống bên ngoài chắc chắn sẽ gian nan, liền lén giấu trên người không ít đồ quý và thuốc trị thương, để phòng khi cần dùng đến.
Bách phu trưởng bọn họ đánh thắng trận trở về.
Trong quân thiếu thuốc men, vết thương không kịp xử lý là chuyện bình thường, không phải vết thương chí mạng, bọn họ nhẫn nhịn chịu đựng, cắn răng là qua được.
Nhưng có vết thương thì sẽ đau, sẽ chảy máu.
Ta gỡ miếng vải bị nhuộm ướt đẫm máu, trên cánh tay quân gia có một vết thương rộng khoảng một tấc, sâu thêm chút nữa là sẽ đụng đến xương.
“Quân gia, ta phải cắt bỏ thịt thối, ngài cắn khăn tay sẽ không quá khó chịu.”
Ta đưa khăn tay đã gấp lại cho hắn.
Hắn nhận lấy, cười nói: “Ngươi hiểu chuyện hơn so với đích tỷ của ngươi nhiều, ngươi nhanh chóng băng bó vết thương cho ta đi, nếu không ngươi cũng sẽ không có quả ngon mà ăn.”
Thấy hắn gật đầu, ta liền cầm trâm bạc nhanh chóng cắt bỏ thịt thối cho hắn, đáng tiếc là không có chỉ khâu, nếu không ta có thể giúp hắn khâu lại.
Sau khi bôi thuốc trị thương, ta xé dải váy của mình ra, quấn lại cho hắn một vòng, băng bó xong, vết thương mới cầm máu.
Ta hai mắt rưng rưng nhìn bách phu trưởng: “Đất nước Đại Thịnh may mắn có quân gia các ngài bảo vệ, quân gia các ngài vất vả rồi.”
Tiếng ồn ào của binh lính đột ngột dừng lại.
Bách phu trưởng cười bi thương, tự giễu nói: “Chỉ là bùn dưới chân người khác, là bậc thang để người khác lên trời, nào có oai phong như ngươi nói.”
“Bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước đều là những người con ưu tú của Đại Thịnh, quân gia không nên tự coi nhẹ mình, di nương ta vẫn thường nói dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần cố gắng chịu đựng thì sẽ qua, rồi sẽ có ngày mây tan thấy trăng sáng.”
Ta cười tươi nhìn về phía hắn.
Bách phu trưởng véo má ta, hắn giật lấy thuốc trị thương trong tay ta, sau đó dập tắt đống lửa trại, hung dữ cảnh cáo tất cả mọi người có mặt.
“Sau này, ta sẽ bảo vệ nha đầu này.”
“Ai dám động vào nàng, chết.”
Đích tỷ từ từ tỉnh lại, nàng không thể tin được nhìn ta, ánh mắt kia như đang chất vấn ta “Tại sao ta không bị làm nhục, còn được người khác che chở.”
Đích tỷ dù có biết cũng không hiểu được.
Nàng không hiểu được nỗi bi ai của những người dân thấp hèn.
Nàng chỉ biết “Tình nghĩa thắm thiết, tường đỏ lạnh lẽo.”
Kiếp này, ta sẽ dựa vào chính mình để cứu di nương ra, không còn dựa dẫm vào sự tin tưởng của bất kỳ ai nữa.
7.
Sau khi quân gia bọn họ rời đi, những tỷ tỷ kia lục tục thu dọn, đứng dậy kéo quần áo chỉnh tề, hung hăng nhìn ta.
Kiều tỷ nhi uốn éo đi về phía ta, nàng nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng tưởng rằng ngươi được Triệu Vân để mắt đến, chúng ta sẽ không làm gì được các ngươi, nếu đích tỷ ngươi còn làm yêu.”
“Ta dù có chết cũng phải khiến các ngươi đẹp mặt.”
Kiều tỷ nhi trước mặt ta vẫn luôn là người miệng cứng lòng mềm.
Kiếp trước, ta đến tháng bị mấy binh sĩ say rượu hành hạ đến mức chết đi sống lại, nàng đã đứng ra giải vây cho ta, bản thân bị bắt nạt đến mấy ngày mấy đêm không xuống được giường.
Ta hành lễ quỳ lạy các nàng, không kiêu ngạo không tự ti cảm tạ các nàng: “Mấy ngày nay đa tạ các tỷ tỷ đã chiếu cố, chuyện hôm nay thực sự là đích tỷ tự mình chuốc lấy, không liên quan đến các tỷ tỷ, Lâm Thanh ở đây cảm ơn các vị tỷ tỷ.”
Kiều tỷ nhi bị hành động của ta làm cho có chút không biết làm sao, nàng đỏ hoe mắt đỡ ta dậy: “Ngươi đúng là biết nói chuyện, không giống như đích tỷ ngươi, giả thanh cao cái gì!”
“Nàng ta tưởng rằng chúng ta đều tự nguyện sao.”
Kiều tỷ nhi ủy khuất khóc lóc.
Nàng cũng từng là tiểu thư khuê các, nếu không còn người để nhớ thương thì ai lại muốn sống không có tôn nghiêm.
Các tỷ tỷ đều tốt bụng, bọn họ khiêng đích tỷ và A Lan đã ngất xỉu về giường, còn lau rửa cho bọn họ, xử lý tốt vết thương.
Bọn họ là những người khổ nhất, cũng là những người lương thiện nhất.
8.
Buổi sáng khi ăn cơm trong doanh trại, bởi vì hôm qua quân đội đã đánh thắng trận nên trong thức ăn có chút thịt, mọi người đều tranh nhau múc thức ăn.
Đích tỷ và A Lan bị mùi thịt đánh thức.
Ta bưng bát cơm vất vả lắm mới giành được, ngồi xổm ngoài lều ăn cơm một mình, đích tỷ thèm thuồng nhìn thức ăn dưới đáy bát ta.
Nàng ta đưa mắt ra hiệu cho A Lan.
A Lan vội vàng chạy đến, nàng chống nạnh, vẫn như cũ hung thần ác sát mà nhìn chằm chằm vào ta: “Tiểu tiện nhân, mau đưa thức ăn của ngươi cho tiểu thư, nếu không cẩn thận ta đánh chết ngươi.”
A Lan vung tay, cố gắng ép ta khuất phục.
Ta nhớ lại kiếp trước, bọn họ không những ghét bỏ ta không sạch sẽ, mà còn trông chờ ta giành thức ăn cho bọn họ, ăn những thức ăn ta dùng thân xác để đổi lấy.
Vừa ăn còn vừa mắng ta.
Đích tỷ ăn bánh nướng ta dùng thân thể để đổi lấy, nàng ta nhai chóp chép, chê thịt không tươi, cố tình làm khó ta: “Thân là đích nữ Lâm gia, dù thế nào cũng phải giữ thể diện của đích nữ, ngươi ăn chút đồ ăn mà phải cởi hết quần áo, thật là làm mất mặt Lâm gia.”
A Lan phụ họa: “Nếu không phải tiểu thư gặp nạn, những thứ dơ bẩn này của ngươi, căn bản không ai thèm đụng vào.”
Kiếp này, bọn họ muốn ăn thì tự mình đi giành đi.
Thể diện phải tự mình giành lấy.
8.
Ta bảo vệ thức ăn trong bát, không khách khí nói với A Lan: “Muốn ăn, chính ngươi không có tay, không có chân sao? Tự đi múc ở nồi cơm đi.”
Đích tỷ mặt đỏ bừng, nàng ta dậm chân một cái: “Ta là đích nữ Lâm phủ, chuyện giành cơm như thế này, sao có thể để ta ra tay? Quả thực là tổn hại đến thể diện của ta.”
Nàng ta không có bản lĩnh cũng không có tiền.
Muốn thể diện?
Ta cười nhạo: “Muốn giữ thể diện mà lại đi giành đồ của thứ nữ, thể diện của đích đích tỷ ngươi thật sự khiến người ta không dám nhận.”
A Lan thấy nói không lại ta.
Nàng ta liền muốn động thủ đánh người.
Ta phản đòn, nắm lấy cổ tay nàng ta dùng sức vặn một cái, cổ tay A Lan liền trật khớp, A Lan đau đến mức khóc lóc thảm thiết, đích tỷ cũng trợn mắt nhìn ta như nhìn thấy ma.
Đích tỷ che ống tay áo, kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại biết những thứ hạ lưu này?”
“Hạ lưu sao? Là thứ tốt để bảo vệ mạng sống.”
Ta cười cười, kiếp trước ta ủy thân quân y, vất vả lắm mới học trộm được thủ đoạn, đêm qua nếu không nhờ một tay y thuật của mình, có lẽ kết cục sẽ giống như các nàng.
Đích tỷ hai mắt đẫm lệ, chu môi thút thít: “Nếu ngươi biết những thứ này, tại sao hôm qua không cứu ta, trơ mắt nhìn ta chịu nhục?”
“Đích tỷ ngươi hại cả nhà bị lưu đày, hại ta gặp nạn, ngươi đoán xem tại sao ta phải trơ mắt nhìn ngươi bị làm nhục?”
Nàng ta mặt không biểu cảm.
Dường như căn bản không hiểu tại sao ta lại hận nàng ta.
Kiếp trước, nàng ta hại cả nhà bị bị tịch thu.
Ta căn bản không oán hận nàng ta chút nào, còn nghĩ đến việc tỷ muội giúp đỡ nhau, đáng tiếc nàng ta coi thường ta, ghét bỏ ta, còn muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Kiếp này hận nàng ta, chỉ hận kiếp trước nàng ta giả nhân giả nghĩa, thấy chết không cứu, hại ta chết thảm.
Đích tỷ bị đả kích đến mức ngã xuống đất.
Nàng chu chu mỏ, nghiêng mặt nhìn lên bầu trời: “Tường đỏ lạnh lẽo, tình nghĩa thắm thiết, ta và thái tử điện hạ chính là nhân vật chính trong thoại bản, những thứ này chỉ là gian nan mà nhân vật chính nhất định phải trải qua.”
“Loại người như ngươi hiểu được gì chứ? Thái tử ca ca sẽ đến cứu ta, ngươi đã không muốn giúp ta, đến một ngày nào đó, ngươi cũng đừng hòng muốn ta giúp ngươi.”
Ta cười lạnh.
Muốn hủy hoại một người, trước tiên phải xóa bỏ ý chí của người đó.
“Nhưng đích tỷ à, ngươi không phải nhân vật chính trong thoại bản, thái tử ca ca của ngươi cũng không phải, thái tử bị giam cầm ở Lệ Sơn, không có ba năm năm năm thì không thể ra ngoài được.”
“Huống hồ, ngươi đoán xem thái tử điện hạ có thích ngươi bây giờ không?”
Đích tỷ không thể tin được lắc đầu.
Ta mặc kệ nàng ta có tin hay không.
A Lan quả nhiên là chó giữ nhà, thấy ta không cho, nàng ta liền từ trong nồi cướp lấy thức ăn, nàng ta cẩn thận từng li từng tí đưa thức ăn cho đích tỷ: “Tiểu thư, ăn bát cơm này, phải vui vẻ nha!”
Đích tỷ tức giận, nàng ta hất đổ cơm.
“Thái tử ca ca còn đang gặp nguy hiểm, ta làm sao ăn được, ngươi mau đi hỏi tung tích thái tử ca ca cho ta, ta mệt rồi, muốn ngủ một giấc.”
Đích tỷ vẫn ra lệnh cho A Lan như thường lệ.
Giao hết mọi chuyện cho A Lan xử lý, A Lan không có tiền không có quan hệ, những tin tức này nàng ta đi đâu để dò hỏi?
A Lan gặp khó khăn.
Ta cố ý nhìn về phía đích tỷ đang ngủ gật ở bên trong.
Nói lớn: “Những tin tức này là bách phu trưởng nói cho ta biết, các ngươi đi tìm bách phu trưởng là có thể biết được ta có nói thật hay không.”
Dĩ nhiên ta không thật sự muốn giúp bọn họ.
Ta chỉ muốn nhìn bọn họ lún sâu vào vũng bùn, thối rữa như ta trước đây.
Đích tỷ nghe thấy, quả nhiên sai khiến A Lan: “Ngươi mau đi hỏi cho ta, Lâm Thanh ngươi chắc chắn là ghen tị với ta nên mới nói bậy.”
9.
Sau khi A Lan đi, bách phu trưởng hôm qua đến gây sự, hôm nay lại đến, hắn chỉ đích danh muốn tìm ta, bên cạnh còn có người quen cũ của ta.
Bách phu trưởng lôi ta đi: “Hôm qua chính là nha đầu này băng bó cho ta, Lý huynh có lời gì cứ hỏi nàng.”
Ta nhìn người nam nhân đội khăn xếp trước mắt.
Lý Nghị Phong quân y trong quân, kiếp trước ta bị bách phu trưởng trước mắt khi dễ, bách phu trưởng lại đem ta tặng cho Lý Nghị.
Lý Nghị đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Ta sớm biết hắn sẽ đến, cố ý chủ động chào hỏi: “Thanh Nhi, bái kiến hai vị quân gia, không biết hai vị quân gia tìm ta có chuyện gì?”
Lý Nghị mở lời hỏi: “Đêm qua, ngươi xử lý vết thương cho Vương Chí, thủ pháp rất tốt, ở chỗ ta còn thiếu người làm tạp dịch.”
“Không biết Thanh nhi cô nương có nguyện ý không?”
Lý Nghị tính tình tốt, kiếp trước đối xử với ta không tệ, chỉ là chết sớm, chỉ là kiếp này, ta muốn làm một số chuyện khác.
“Thanh Nhi tự nhiên là nguyện ý, chỉ là Thanh Nhi muốn ở lại đây dạy các tỷ tỷ cách xử lý vết thương cho tướng sĩ, chỉ mong có thể giúp các quân gia chia sẻ gánh nặng.”
“Nữ tử thận trọng, trong quân thiếu y.”
“Nếu quân gia nguyện ý để ta dạy các tỷ tỷ, sau này trên chiến trường nhất định có thể dùng được.”