Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Diệc Tư Quân (Cũng Nhớ Người) - 9,10,11(Hết)

Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:20:29

9.

Di vật của Ứng Trì gửi trở về.

 

Một mảnh ngọc bội vỡ nát, một tấm áo choàng tả tơi.

 

Trên góc áo thêu một chữ chẳng rõ hình dạng, giống như chữ “Doãn”. , đó là chữ “Quân”.

 

Ta lặng lẽ hồi lâu dậy.

 

tướng sỹ im lặng mặt thành một mảng đen đặc. Trong đôi mắt như chim ưng lóe lên cơn phẫn nộ cùng niềm bi thống.

 

Ta giơ cao hổ phù: “Chúng tướng lệnh. Đêm nay phát động tổng tấn công, t ắ m m á u Hồ Nhung, báo thù cho Ứng đại nhân!”

 

“Phải!”

 

Thực , sớm Ứng Trì sẽ c h ế t.

 

Cũng giống như lôi hoàng đế cùng vùi nơi biển lửa, ông cũng ôm lấy cái c h ế t để xuất chinh.

 

Ta khuyên, nhưng suy nghĩ, cảm thấy ai thể thuyết phục ông .

 

Sao thể , rằng ông chẳng còn sống tiếp nữa.

 

Có lẽ kể từ ngày phu nhân tạ thế, ông chuẩn sẵn sàng cho hôm nay .

 

Đời ông đợi , còn kiếp thì ?

 

Ở đây có một rổ Pandas

Ta nghĩ nữa.

 

Ta hứa với Ứng Trì, để bất kỳ ai giẫm lên vết xe đổ đó, cứu đích tỷ.

 

Ông dùng m á u mở đường cho , sẽ khiến ông hoài công vô ích.

 

Đêm dần tối, khói báo động bốc lên.

 

Ta dẫn đầu quân, xông thẳng hang ổ Hồ Nhung.

 

“… Địch tấn công!”

 

Tiếng thét chói tai xuyên thủng đêm đen, nhưng tất cả muộn.

 

Trận chiến Cảnh triều đại thắng.

 

Kinh thành truyền tai về vị thiếu tướng giáng thế giữa hư như thần linh tương trợ, gi ế t thẳng Hồ Nhung, một nhát kiếm c h é m b ay đ ầ u tướng địch.

 

Hồ Nhung đại bại, giương cờ đầu hàng và phái cầu hòa.

 

Tướng tinh trở về trong chiến thắng.

 

Đông tàn, xuân tới.

 

Ta và Lâm Thiệu áp giải sứ giả cùng văn kiện xin hàng của Hồ Nhung, khải hồi kinh.

 

Song may, dọc đường , chúng gặp nhiều kẻ cướp là nạn dân. Tất cả đều là ngươi vô gia cư do thiên tai. Bởi dập tắt những cuộc nổi loạn mà lộ trình chậm ít.

 

Danh tiếng Tư Quân trong lòng dân ngày càng lớn, uy tín ngày một cao.

 

Dường như hoàng đế mấy hài lòng về chuyện . Lâm Thiệu chỉ một câu đạm mạc: “Đang ở bên ngoài, quân lệnh phần thể tuân.”

 

Khiến hoàng đế cũng nghẹn họng thốt nên lời… Dù gì chúng thắng trận, vẫn còn là công thần.

 

Cùng lúc đó, chúng nhận mật báo trong thành.

 

[Hoàng hậu nương nương hỷ, trong cung nổi gió.]

 

Ta gấp thư ném lửa, trầm ngâm.

 

Hiện tại vẫn quyết định thái tử, hoàng đế ít con nối dõi. Nếu đích tỷ sinh đứa bé , tất khiến triều cục đảo lộn.

 

tỷ tỷ hận hoàng đế đến thế, nàng sẽ mang thai đứa con của ?

 

Còn khéo ngay tại thời điểm .

 

như dự đoán, nhận thư của tỷ tỷ.

 

Giọng điệu tỷ vẫn như thường lệ, quan tâm cuộc sống của gần đây thế nào, chú ý ăn uống . Sau cùng mới nhắc tới đứa bé.

 

Tỷ : [Đứa trẻ sẽ sinh thời cơ thích hợp nhất.]

 

Ta hiểu rõ .

 

Sau khi dẹp yên bạo loạn các nơi, đoàn bọn cuối cùng cũng về tới kinh thành.

 

Bách tính hò reo suốt chặng đường thành.

 

Ta cưỡi lưng một con ngựa cao to, thi thoảng sẽ hoa lụa ném lên . Ta ngoảnh đầu , họ đều là những tiểu cô nương và phu nhân, thấy đều nhao nhao mỉm , vài còn đỏ mặt.

 

Lâm Thiệu trêu chọc: “Thiếu tướng tinh, tiền đồ vô lượng.”

 

Ta bình tĩnh như thường, trong đầu chỉ duy nhất ý nghĩ về yến tiệc trong cung đêm nay.

 

Bữa tiệc là để khao tướng sĩ chúng .

 

Cuộc chiến kéo dài quá lâu, đích tỷ giúp đỡ, ít lâu Khâm Thiên Giám tâng bốc đôi câu, chức quan của ngừng thăng tiến, nay trở thành xa kỵ tướng quân trẻ tuổi nhất Cảnh triều.

 

Không những thế, vì phận nhà họ Lâm ngụy tạo, nên gia thế trong sạch, xuất từ gia đình nghèo khó, bệ hạ cực kỳ ý với . Chưa tới phủ tướng quân do ban, phong thưởng từng rương, từng rương một nối đuôi đưa tới.

 

Ta quỳ xuống nhận thánh ân mà chút ngó nghiêng d.a.o động.

 

Hoàng đế uống rượu, mặt đỏ dị thường, nhưng bộ dạng cực kỳ vui vẻ: “Tư Khanh, ngươi còn món đồ nào ?”

 

Không cần ngẩng đầu cũng là khuôn mặt đáng kinh tởm nhường nào, già , khiến buồn nôn.

 

“Nay ngươi là thiếu niên tài hoa đều của Cảnh Triều.” Có bên cạnh lên tiếng, thanh âm dịu dàng như nước mùa xuân: “Tư tướng quân, ngẩng đầu lên để bổn cung xem thể thưởng gì cho ngươi.”

 

Như thể mới hôm qua.

 

Tay khẽ run, hốc mắt xém chút đỏ hồng.

 

vẫn từ từ ngẩng mặt, về phía tỷ .

 

Tỷ tỷ vẫn là dáng vẻ thanh lệ, nhã nhặn ngày nào, gương mặt hồng hào như tạc. Chỉ là ngôi cao quá lâu, còn mang khí chất cao quý khó tả.

 

Vì mang thai một thời gian mà trông tỷ dáng hơn một chút, khuôn mặt ôn hòa, thậm chí toát cảm giác Phật tính.

 

Tỷ , tỷ .

 

Cả hai chúng đều , gặp mặt trôi qua bao lâu.

 

Là đời và đời .

 

Thoáng chốc, cúi đầu: “Vi thần còn mong cầu nào khác, chỉ nguyện bệ hạ vạn tuế, nương nương thiên tuế, Cảnh triều phồn vinh, hưng thịnh.”

 

“Thật là đứa trẻ thật thà, hiểu chuyện.” Hoàng đế vui vẻ, ban thưởng ít món đồ.

 

Lưng chừng yến tiệc, hoàng đế khỏe, đích tỷ bèn dìu trở về.

 

Vào thời điểm ở tiền kiếp, sức khỏe hoàng đế vẫn vô cùng, bây giờ lắm.

 

Nghe đồn bởi vì tìm tiên vấn đạo mà ăn vài viên tiên đan linh tinh, mong cầu cái gọi là trường sinh bất lão.

 

Thật ngu xuẩn.

 

Ta cong môi, xoay phân phát tất cả phần thưởng cho trướng.

 

Hoàng đế vĩnh viễn bao giờ và Lâm Thiệu gì suốt đường dẹp loạn.

 

Đó là chiêu binh mãi mã, rèn luyện kỵ binh.

 

Mọi thứ sẵn sàng, dường như chỉ chờ đợi một mồi lửa.

 

Hôm nay cố tình bớt ít bột dịch dung, ngoài lẽ nhận , nhưng phụ của thể cho .

 

Trong yến tiệc, nâng ly với Mạnh thượng thư đang lơ đãng từ xa.

 

Ông trợn mắt, như thể thấy quỷ.

 

như mong đợi, ông nhanh chóng tới chỗ .

 

“A Đinh, ngươi …”

 

Ta đích châm cho ông trong phủ tướng quân: “Phụ , ngắn gọn thôi, tình hình trong cung bây giờ , sức khỏe bệ hạ , tỷ tỷ sắp hạ sinh hoàng tử, chúng cũng nên tham gia tranh đoạt kế vị .”

 

Ông cho giật , hoảng hốt tiến tới bịt miệng , nhưng ánh mắt dọa cứng .

 

“Tỷ tỷ tìm thái y xem qua. Đứa trẻ trong bụng chắc chắn là con trai.” Ta chậm rãi : “Ta phụ thỏa thuận với đại hoàng tử. suy cho cùng, cháu trai của thái tử ích cho Mạnh gia, là đại hoàng tử thái tử lợi, nghĩ trong lòng phụ cũng tính toán.”

 

“Ngươi thực sự điên !” Ông phì phò tức giận: “Ngươi đang phạm tội khi quân ? Còn dám vọng tưởng chuyện đông cung…”

 

thấy ánh sáng lóe lên trong mắt ông , hiển nhiên d.a.o động.

 

Ta nhiều lời, chỉ buông một ngòi nổ cuối: “Bệ hạ ý con trai hoàng hậu thái tử. Đại hoàng tử âm thầm chiêu binh mãi mã, ôm tâm mưu phản. Nếu phụ chứng, đó thể xem như công thần phò vua, đủ để khiến phụ tiến hàng tam quan đầu, Mạnh gia lớn mạnh nay càng vững chãi hơn nữa.”

 

Đùng!

 

Mưa lớn kéo về, sấm chớp đì đùng ngoài cửa sổ.

 

Ta thấy rõ mồn một sự tham lam cùng điên cuồng đang lớn dần trong mắt ông , như con thú khổng lồ bò rạp trong bóng tối.

 

Đây chính là lòng con .

 

Ta chẳng còn xa lạ gì nữa.

 

10.

Sức khỏe hoàng đế ngày một suy yếu, tấu chương những ngày gần đây đều do hoàng hậu phê chuẩn.

 

Hắn ngày đêm ở cung của Chiêu phi, hỏi tiên đạo thì cũng đến Trích Tinh đài “tu luyện”.

 

Quần thần tuy gấp gáp nhưng hoàng hậu xử lý chính sự đấy, khiến bọn họ an tâm phần nào.

 

Còn trở về Lâm gia.

 

“Rốt cuộc ngươi tính thế nào?” Vẻ mặt Lâm tướng quân phức tạp: “Ta vốn tưởng ngươi dùng bản lĩnh của chính cứu đích tỷ ngươi ngoài.”

 

Giả ch ế t, xuất cung cầu phúc, bỏ trốn… nhiều cách để cho một biến mất. hành động của và tỷ tỷ, bọn rõ ràng ý định .

 

Ta đáp: “Tiểu cữu cữu hẳn .”

 

Lâm Thiệu thấy nuôi binh, chế tạo mũ giáp, mặc gieo rắc những tin đồn chống đối triều đình trong quân. Tất cả đều là tội c h é m đ ầ u.

 

ông đều cùng .

 

Ta , ông cũng tự đoán .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/diec-tu-quan-cung-nho-nguoi/91011het.html.]

 

…” Lâm tướng quân thở dài nặng nhọc: “Quỳnh nhi là nữ nhân.”

 

“Tại đích tỷ thể?” Mắt sáng quắc: “Người cũng đồng ý để phu nhân sa trường, vì phu nhân mà kiêu ngạo, chứng tỏ hề xem thường phụ nữ. Phu nhân binh thao võ lược, cái gì cũng tinh thông. Đích tỷ nay còn giỏi hơn. Người xem, đích tỷ bao, ? Hà cớ gì đích tỷ ?”

 

Ông trầm mặc.

 

Chỉ cần nhắc đến Lâm Hy Quân, nhà họ Lâm đều rơi im lặng.

 

Ta đầu, Lâm Thiệu giàn giụa nước mắt.

 

“Phụ , Ứng Trì mất .” Ông : “Ta sớm sẽ chẳng cầm cự bao lâu. Từ năm Hy Quân , sống nổi nữa. Năm đó Lâm gia cực thịnh, chúng vì thứ gọi là thánh ân mà thể tác thành cho và Hy Quân. Vậy Tư Quỳnh cùng Tư Đinh hôm nay thì ? Bọn trẻ nỗ lực đến mức , tại chúng thể giúp chúng một tay?”

 

Im lặng kéo dài.

 

Lâm tướng quân nghiêng đỡ dậy, trong tay ông là một tấm hổ phù.

 

“Từ nay trở , Lâm gia quân theo lệnh ngươi.” Ông trầm giọng : “Đi , cháu gái. Hãy thực hiện điều chúng .”

 

 

Mưa lớn triền miên dứt, ngày dự sinh của hoàng hậu cuối cùng cũng tới.

 

Đêm đó, trong khi nhà nhà say giấc, mười vạn tinh binh vây chặt kinh thành đến một giọt nước cũng lọt.

 

Người chuyện khóa chặt cổng lớn, trung thần nhíu chặt mày, khi thở dài cũng chọn bàng quan.

 

Hắc kỵ áp thành, hoàng cung dấy lên một trận t àn s á t đ ẫ m m á u.

 

Biện kinh đổi chủ.

 

Mãi cho đến khi cấm vệ quân trong cung còn một ai, hầu cận của hoàng đế cũng đ ầ u rơi đầy đất, hoàng đế xanh xao đánh thức khỏi giấc ngủ, môi run run Kim Loan điện. Hắn chỉ thẳng mũi chửi rủa: “Nghịch thần! Các ngươi tạo phản ?!”

 

Ta lạnh như băng, phất tay, đại hoàng tử cùng Mạnh thượng thư đang trói liền ném xuống đất. Một xấp mật thư rải rác khắp sàn, tất cả đều đóng bằng con dấu riêng của bọn họ.

 

Ta : “Bệ hạ, đại hoàng tử và Mạnh thượng thư câu kết mưu phản, chứng cứ rành rành. Thần cứu giá chậm trễ, thể cầm kiếm xông thẳng cung, mong bệ hạ tha thứ.”

 

Nghe tới đây, Mạnh thượng thư lập tức kêu lên “Ô ô ô”.

 

Ta dùng mũi giày nâng cằm ông lên: “Phụ gì ư? quả thực quá ngu xuẩn, nữ nhi chuyện.”

 

Kể từ lúc ông tình nguyện lấy mồi nhử, hư tình giả ý lừa gạt đại hoàng tử, thì kết cục của ông định sẵn .

 

Ta thèm liếc mắt, một kiếm đ â m tim ông .

 

Chỉ là bia đỡ đạn cỏn con mà thôi.

 

Chẳng qua đời chúng là quân cờ, kiếp quân cờ là ông .

 

“Ngươi là nữ nhân…” Hoàng đế hét lên thất thanh, nhưng đó nhanh chóng ý thức : “Ngươi quan hệ gì với hoàng hậu? Lâm gia, còn Lâm gia, chăng Lâm gia ý đồ mưu phản?”

 

“Không sai, bệ hạ.” Ta : “Thần nữ bệ hạ lập con của hoàng hậu thái tử, cho nên mạo hiểm tới lấy thánh chỉ .”

 

Mưa rơi tí tách, trượt theo cằm xuống áo giáp .

 

Ta rút kiếm: “Bệ hạ, tự thánh chỉ, thần nữ giúp ?”

 

“Cứu giá, cứu giá!” Hoàng đế hoảng loạn tột độ, lôi kéo Chiêu phi bên cạnh bỏ chạy. Chiêu phi dứt khoát vùng khỏi tay , đẩy thật mạnh trói ghế, tiếp đến lui về phía , cúi đầu kính cẩn.

 

“Tiểu thư A Đinh.” Chiêu phi : “Nương nương căn dặn bảo vệ an cho .”

 

Ta hỏi: “Nương nương ?”

 

“Đã chuẩn sẵn sàng cả , mẫu tử bình an.” Chiêu phi mặt đổi sắc.

 

Hoàng đế vẫn còn la hét thảm thiết, nhưng sớm mất kiên nhẫn. Ta bước tới, c hặ t đ ứ t một ngón tay , ép thánh chỉ.

 

Hắn run lẩy bẩy chữ, sợ c h ế t khiếp.

 

Ta tên vua ngu ngốc và già nua .

 

[Hoàng đế, ngươi từng là ác mộng của .]

 

Thánh chỉ xong, khinh thường ông : “ vẫn , nếu c h ế t, lúc đó gi ế t ngươi, vẫn thể bình an rút lui.”

 

Hắn ngỡ ngàng, hiểu lời .

 

xoay rời .

 

Tia nắng sớm đầu tiên chiếu hoàng thành, mưa giông tạnh.

 

Chuông tang vang rền.

 

Tiếng trẻ sơ sinh cũng cất lên.

 

“Bệ hạ, ch ế t!”

 

Mọi chuyện kết thúc.

 

11.

Qua một đêm, đại hoàng tử cấu kết Mạnh thượng thư mưu phản, may hoàng hậu sớm phát giác, đại nghĩa diệt tìm chứng cứ.

 

Tư tướng quân cứu giá kịp thời, cùng Lâm tướng quân bảo vệ hoàng thành mới bình định bạo loạn.

 

Nghịch tặc c h ế t tại chỗ, hoàng đế tuổi cao, vì tức giận mà qua đời.

 

Hoàng hậu hạ sinh hoàng tử ngay trong đêm, dựa theo thánh chỉ mà phong thái tử.

 

Nước thể một ngày vua, thái tử lập, bởi tuổi quá nhỏ nên bá quan thỉnh cầu thái hậu phụ chính.*

 

(*Xử lý phần lớn chính trị, nhưng độc đoán.)

 

Thái hậu từ chối chẳng đặng , hơn nữa lòng muôn dân nên buông rèm nhiếp chính.

 

Trong thời gian tại vị, thái hậu giảm thuế, miễn lao dịch, mở khoa thi, đề bạt quan viên trẻ, Cảnh triều phồn thịnh.

 

Thân phận Tư tướng quân bại lộ, vốn là phận nữ cải nam trang. Vì công trạng hiển hách mà thái hậu khoan hồng, miễn tội, trở thành tấm gương cho nữ nhân thiên hạ, đời ca tụng.

 

Một mùa xuân nữa đến.

 

Ta tới chào tạm biệt tỷ tỷ.

 

“Tỷ tỷ, ngắm nam hải.” Ta : “Xin tỷ tỷ cho phép.”

 

Bấy giờ, đích tỷ đang ôm tiểu thái tử, bèn .

 

Năm đó, tỷ giả mang thai. Đứa trẻ là cô nhi tỷ nhận nuôi từ bé.

 

Chúng đặt tên cho đứa nhỏ là “Tư Quân.”

 

Tư Quân tròn xoe mắt, kéo tay áo , lắp bắp gọi: “Di di…”

 

Ta vội ôm : “Ôi.”

 

Mày mắt đứa trẻ đôi nét giống phu nhân, nốt ruồi son cổ tay cũng y hệt.

 

Đích tỷ thở dài: “Ta sẽ , cản cũng cản , chỉ đợi đến lúc mở lời.”

 

Ta im lặng.

 

Phu nhân c h ô n cất trong Mạnh gia, nghĩ sẽ vui nên đưa và Ứng Trì cùng về biển.

 

Hai họ, một táng mạc bắc, một mất tại kinh thành, nhưng nghĩ linh hồn họ càng trở về biển nam, tự do tự tại.

 

“Đành , . Ta thời gian, thì khác, thể bên ngoài.” Tỷ dịu dàng : “Đợi Tư Quân khôn lớn, chúng sẽ đưa tổ phụ về nam hải sống, xem nơi mẫu trưởng thành.”

 

Ta cong môi .

 

Trước khi rời khỏi kinh thành, đích tỷ tiễn một đoạn.

 

Tỷ hỏi : “A Đinh, luôn hỏi, cũng . , đau ?”

 

Ta sững hỏi ngược : “Tỷ tỷ, tỷ đau ?”

 

Tỷ mỉm , khóe mắt ngấn nước.

 

“Đau chứ, đau.”

 

“Ta buộc t ự v ẫ n. Trước khi c h ế t, nghĩ rằng hẳn đau lòng lắm, rằng đời của vô dụng đến nhường nào.”

 

“Sau đó, linh hồn thấy tiến cung, ép bản điều thích, xem lôi con dã thú đó biển lửa. Võ công cao cường thế, thể thoát , nhưng .”

 

“Trái tim đau, đau. Khoảng thời gian đó cầu xin Phật Tổ, hy vọng A Đinh còn chịu đựng cuộc đời thống khổ như nữa.”

 

“Rồi trở . Ta nghĩ, nhất định bảo vệ , bảo vệ chính , bảo vệ Lâm gia. Ta lên vị trí cao quý nhất, báo thù cho chúng .”

 

ngờ, cũng trở .”

 

“Muội gia nhập quân đội, g.i.ế.c vô kẻ thù. Cữu cữu thương nhiều, nhưng thấy.”

 

Ta nghiêm túc : “Tỷ tỷ, nhưng đời của vui.”

 

“Cuối cùng, cũng thể giúp tỷ.”

 

“A Đinh nguyện cả đời trường kiếm của tỷ.”

 

Làm ưng khuyển, mãnh hổ, thanh đao bất khả chiến bại.

 

Tỷ chợt vươn tay, ôm thật chặt.

 

chỉ A Đinh , những thứ đó cần.”

 

Ta : “Vậy sẽ của tỷ suốt kiếp.”

 

 

Đường khỏi thành mát xanh tươi .

 

Trời trong xanh, gió êm đềm.

 

Một , một ngựa. Con ngựa quý cưỡi hiểu chuyện, thi thoảng đầu liếc hành lý lưng .

 

Ta vuốt đầu nó: “Được , rơi .”

 

Đồ trong hành lý đơn giản, hai cái hộp nhỏ, một chiếc áo choàng, một mảnh ngọc bội và một thanh kiếm.

 

Ta đưa cô nương mặc hồng y cùng thiếu niên một dám theo ý trở về nhà.

 

Du xuân một chuyến, hạnh hoa giăng khắp lối.

 

Nhớ quỳnh nhớ đinh cũng nhớ .

 

(Hoàn).

Loading...