Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

DIÊN NINH - 10

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:28:42

21.

"Mẫu hậu."

Ta nắm lấy tay , dịu dàng : "Con là Thời Âm đây."

Người nghi hoặc nhíu mày, ánh mắt lướt từ xuống : "Ngươi?"

", là con."

Ta nắm tay chạm lên mặt : "Người sờ thử xem, con chính là Thời Âm, chỉ là con lớn ."

"Lớn ?" Ngón tay lạnh buốt khẽ lướt qua má , "Thời Âm lớn …"

Người trân trân, lẩm bẩm: "…Ngươi giống con bé."

Ta sững . Người vuốt ve gương mặt như thể đang xuyên qua mà trông thấy một ai khác.

"Thời Âm của , nũng, là một cô bé ngây thơ, hồn nhiên."

"Ngươi giống nó, ngươi , miệng … mắt cũng ."

Bao nhiêu năm .

Kể từ khi học cách g.i.ế.c từ đám điên , từng cảm nhận nỗi đau như thế . Giống như cái ngày dụ dỗ g.i.ế.c , c.h.é.m rớt ngón tay út đau đến tận xương tủy, thấm từng kẽ tim.

Ta cắn chặt răng, dụi nhẹ lòng bàn tay mẫu hậu, nhưng chẳng nổi. Ma ma bên cạnh nổi nữa, khẽ thở dài: 

"Điện hạ, nương nương mơ hồ , ngài đừng trách ."

Ta lắc đầu: "Ta , những năm qua vất vả cho bà ."

Ma ma theo mẫu hậu từ khi cung, tất nhiên cũng nhận . Bà bưng đến một bát thuốc, giả vờ nhẹ nhàng chuyển chủ đề: 

"Nào, nương nương uống thuốc , giờ công chúa cũng về , thì…"

Ta đón lấy bát thuốc trong tay bà: "Để đút cho mẫu hậu."

Mẫu hậu nhăn mày, lầm bầm một tiếng: "Đắng."

Thuốc đưa đến bên môi, đầu chịu uống.

Ma ma như đang trêu đùa: "Nương nương rõ ràng là nhớ điện hạ, điện hạ xót thương nên mới nũng thôi, chứ ngày thường như ."

Ta thổi thổi bát thuốc, dỗ dành: "Mẫu hậu ngoan, uống xong nhi thần sẽ bánh cho ăn, đảm bảo ngọt, ?"

Người vẫn đáp.

Ta tiếp tục dỗ dành: "Vậy thế , Thời Âm sẽ cùng chịu đắng, ?"

Người ngạc nhiên, đầu . Trước mặt , múc một thìa thuốc: 

"Người xem, con cũng uống, cùng chịu đắng với , sẽ hơn ?"

Người gật gật đầu. Ta uống cạn thuốc trong thìa, nhíu chặt mày.

Mẫu hậu thấy nhăn mặt, liền hỏi: "Đắng lắm ?"

"... Vâng."

Ta gật đầu, đặt bát thuốc xuống: "Đắng quá, uống nữa."

Ma ma ở một bên sững sờ: "A” một tiếng.

Ta đưa bát thuốc trả : "Bao nhiêu năm qua vẫn là đơn thuốc ?"

Ma ma gật đầu: " , là ngự y kê, là để an thần, tĩnh tâm."

"Vị ngự y nào kê? Hôm nay cứ để đó , ngày mai hỏi thử, xem thể điều chỉnh phương thuốc …"

Ta , nháy mắt với mẫu hậu: "Thực sự đắng quá, hôm nay mẫu hậu uống thì thôi, ?"

Có lẽ vì giúp tránh bát thuốc đắng, lúc rời trung cung, mẫu hậu vui vẻ tiễn cửa. Người nửa giường mềm, vẫy tay với : "Sau ngươi còn đến ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dien-ninh/10.html.]

Ta gật đầu, đáp: "Ngày nào con cũng tới."

22.

Ra khỏi Trung cung, Kỷ Thư lặng lẽ theo phía như thường lệ. Ta lên tiếng, cũng chẳng mở miệng. Mãi đến khi trở Lăng Hoa điện, mới cất lời: 

"Sát khí, kiềm chế một chút."

Ta xuống, khẽ nhắm mắt, hít sâu một .

Hắn hỏi: "Hoàng hậu ở bên , vấn đề gì ?"

"Thuốc." Ngón tay siết c.h.ặ.t t.a.y vịn, nghiến răng , "Có thêm một loại thuốc trộn lẫn, ngày qua tháng , con sẽ sinh ảo giác, sẽ ngây dại… sẽ phát điên."

Ngón út của từng kẻ điên chặt đứt, thể cầm kiếm, thế nên học ám khí.

Ám khí đôi với độc dược. Vậy nên bao năm qua, học nhiều về dược lý. Ta từng nghĩ mẫu hậu chịu đựng nổi đả kích khi mất tích nên mới từng ngày từng ngày tự bức phát điên.

Không ngờ…

"Là do sơ suất."

Ta cố gắng khống chế cơn run rẩy nơi bàn tay, "Lẽ nên gặp mẫu hậu sớm hơn!"

Kỷ Thư quỳ một gối mặt , đưa tay ấn lên tay như để trấn an:

"Vẫn còn kịp. Đã là phương thuốc do Ngự y kê đơn, trong cung kẻ thể điều động ngự y mà mang thù oán với Hoàng hậu chỉ một đó."

Hắn hỏi: "Ngươi rùm beng tức là định hành động công khai. Vậy gì?"

Ta mở mắt, về hướng cung điện của vị Quý phi năm xưa.

"Để nàng tự uống phương thuốc ."

23.

Đêm khuya, trong phòng Ngự y vẫn còn sáng đèn.

Vị ngự y trực đêm hôm nay họ Phương, hầu hạ trong cung nhiều năm, Hoàng thượng cùng các nương nương tin tưởng. Ta gõ cửa phòng Ngự y, mở cửa trông thấy thì kinh ngạc hỏi: 

"Điện hạ, muộn thế , đến đây?"

Hắn vội vàng đón trong, "Có thấy khỏe ? Chỉ cần sai truyền tin là , tự đến…?"

Ta cắt ngang lời : "Phương ngự y, phương thuốc bồi bổ hằng ngày của mẫu hậu là do ông kê?"

"À…" Hắn thoáng khựng , "Là… là vi thần kê, nhiều năm . Điện hạ yên tâm, đều là thuốc an thần, tuyệt đối vấn đề gì."

"Vậy ?" Ta khẽ , "Bổn cung còn Quý phi nương nương ơn nâng đỡ lớn đối với ông."

Nói đến mức , kẻ chút đầu óc tất nhiên sẽ hiểu hàm ý trong lời . Nụ mặt lập tức cứng , theo bản năng lùi về . Khoảnh khắc cất bước, đầu ngón tay phóng một cây kim vàng.

Đó là một cây kim mảnh như sợi lông bò, cách gần, đ.â.m thẳng lồng n.g.ự.c chút trở ngại. Hắn thậm chí kịp bật tiếng kêu đau, chỉ thể ôm n.g.ự.c ngã xuống đất. Sắc mặt lập tức tái nhợt, co quắp nền nhà, đau đến mức một chữ cũng thốt .

Ta xổm xuống, nghiêng đầu giãy giụa: "Yên tâm, c.h.ế.t , ít nhất là c.h.ế.t ngay ."

"Hít thở sâu , đúng , cứ thế, nhiều nhất nửa canh giờ là ngươi sẽ quen với cơn đau thôi."

"Làm việc bổn cung giao, ngươi sẽ sống."

Hắn phát tiếng rên rỉ ngắt quãng: "…Tha mạng…"

"Không cần ngươi dùng cách gì, ngươi thêm thuốc đơn thuốc của mẫu hậu thế nào thì bây giờ cũng thế với Tề Thanh Vinh."

"Canh thuốc, đồ ăn hằng ngày của bà , chỉ cần thể dùng thì đều cho nàng dùng hết ."

"Theo liều lượng , nhiều nhất là nửa tháng, thuốc sẽ phát tác."

Ta cúi , ngón tay lơ lửng chạm vị trí tim :

"Ngươi chỉ nửa tháng thôi đấy. Nếu đến lúc đó, bên chỗ Vinh Đáp ứng vẫn động tĩnh gì…"

"Cây kim sẽ theo mạch m.á.u của ngươi, đ.â.m thẳng tim ngươi."

Loading...