DIỄN VIÊN NGHIỆP DƯ NHIỀU NGHỀ TAY TRÁI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:58:32
7.
Ban đầu định trổ tài một phen.
Thế nhưng chờ suốt nửa tiếng vẫn chẳng lấy một khách hàng.
Rảnh rỗi quá, liền quanh quất, tính sang mấy sạp khác tranh thủ lên hình.
Ánh mắt dừng ở quầy của Dư Vi.
Trước sạp một cô gái đang , vẻ mặt vui, liên tục thúc giục: “Xong ? đợi gần hai mươi phút đấy!”
Dư Vi căng thẳng đến mức mồ hôi túa : “Xin nhé, đầu dán cường lực, sẽ xong ngay đây.”
bước đến gần: “Chị Dư Vi, chuyện gì ?”
Khách hàng bên cạnh lên tiếng: “ chỉ dán một miếng cường lực mà cô đến năm, sáu miếng vẫn , đang vội.”
nhận lấy điện thoại, nhỏ giọng : “Chị Dư Vi, chị lấy nhầm loại , để em cho.”
Dư Vi bất lực : “Cả đống miếng dán loại đó, chị tìm mãi .”
sờ soạng một lúc, đúng là loại y hệt, nhưng kích thước màn hình điện thoại thường chênh lệch quá nhiều, chắc chắn sẽ loại thế phù hợp.
Sau khi lật qua lật tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy một cái vặn.
Miếng dán cường lực cũ màn hình khách hàng vẫn bóc , chắc Dư Vi tưởng chỉ cần dán trực tiếp lên.
giữ chặt một góc màn hình, chậm rãi và cẩn thận bóc lớp cường lực cũ , cho đến khi nó tách khỏi màn hình.
Sau đó, vứt miếng dán vỡ thùng rác, lấy khăn cồn , cẩn thận lau sạch màn hình điện thoại.
Bình luận trực tiếp:
“Tống Từ còn dán cường lực nữa?”
“Tỉ mỉ , giống như đang diễn chút nào.”
“Thế khi nghề của Tống Từ là dán màn hình điện thoại nhỉ?”
“Có lý lắm, chứ bình thường chắc chẳng kiên nhẫn thế .”
Sau khi đảm bảo màn hình còn dù chỉ một cọng lông tơ, từ từ bóc một góc miếng dán mới, nhẹ nhàng kéo lớp màng bảo vệ xuống một nửa, đó cẩn thận căn chỉnh để đặt khớp với màn hình.
Từng chút một, thả miếng dán xuống, để cường lực và màn hình từ từ kết hợp với .
Làm xong thứ, cả ba chúng đồng loạt thở phào.
Bình luận trực tiếp: “Phù, cuối cùng cũng dán xong, chúng bốn thật giỏi quá!”
“Bảo dán mãi , hóa là thiếu kiên nhẫn.”
“Vậy là rõ , Tống Từ chắc chắn nghề dán cường lực, nếu thì đời ăn ngon mỗi ngày, bữa nào cũng cá tôm!”
“Ủa , còn tranh thủ xin phúc lợi nữa ?”
Tiễn khách xong, Dư Vi , ánh mắt đầy kinh ngạc: “Không ngờ em còn dán màn hình điện thoại đấy.”
khoát tay: “Chỉ sơ sơ thôi, tại dán quen .”
Thực tế, một thời gian thường xuyên bày sạp bán ốp điện thoại chân cầu vượt.
Dĩ nhiên, bán ốp thì kiêm luôn dán cường lực.
Nhờ sự kiên nhẫn, thái độ tỉ mỉ và kỹ thuật xuất sắc, thu hút ít khách hàng.
Lúc đỉnh cao, một ngày dán tận 140 miếng cường lực.
Dán đến mức tay bốc khói luôn.
8.
Tối đến, nhận một tin tức đau lòng.
Người quản lý của gọi điện đến, hóa cái mục “diễn viên” trong hồ sơ của là do chị cho gỡ xuống.
lập tức phản bác: “Chị Trương, chị ẩn hết các tác phẩm của em? Còn sửa cả mục thông tin của em nữa? Lẽ nào diễn viên mất mặt đến thế ?”
Đối phương im lặng một lúc, đó thở dài: “Năm nay em đoạt giải đấy, giải ‘Chổi quét diễn xuất xuất sắc nhất’, do hàng chục đạo diễn danh tiếng trong ngành bình chọn. Em nhận ?”
ngẩn : “Đây là giải gì thế?”
Người quản lý bật vì tức: “Không xóa thì ? Chẳng lẽ chờ đào cái diễn xuất dở như hạch của em ? Đến lúc đó, fan mới liền chạy mất dép, em ?”
nhỏ giọng phản bác: “Thực em cũng tiến bộ một chút mà…”
Người quản lý dứt khoát hạ tối hậu thư: “Bây giờ em đang chút độ hot, chị chỉ thể tạm thời giúp em che giấu thôi. giấy gói lửa, nhất là mau nâng cao diễn xuất ! Nếu , đến lúc đó diễn vẫn tệ như cũ, em cứ chờ fan biến thành anti !”
Nói xong, chị dập máy luôn.
ủ rũ, ngẩn ngơ chằm chằm màn hình điện thoại.
Mãi đến khi Dư Vi gọi mới bừng tỉnh.
“Tống Từ, em sửa ống nước ?”
Chị trông căng thẳng, mặt còn nước nhỏ từng giọt xuống.
giờ điện thoại, gần mười giờ .
Thợ sửa nước chắc chắn tan .
vội vàng theo chị phòng.
Trên đường , Dư Vi kể : nãy bồn cầu bơm nước, chị kiểm tra đường ống kết nối máy bơm, ai ngờ chỉ chạm nhẹ một cái mà nó gãy luôn. Nước tràn ào ào, bịt kiểu gì cũng nổi.
Tới nơi, bước nhà vệ sinh thấy nước ngập tới mức chỗ đặt chân.
lập tức đầu chạy tìm van nước tổng, Dư Vi vội vàng theo sát phía .
Vất vả lắm mới tìm , ai ngờ van khóa nước trượt ren, xoay cả buổi mới đóng .
Nước chảy chậm dần, cuối cùng chỉ còn tí tách nhỏ giọt.
kiểm tra một lượt, đúng như dự đoán, ống nước rỉ sét, mục nát theo thời gian.
phòng trong, lật tung ngăn tủ, xem ống nước dự phòng .
May mắn , tìm một cái cùng của tủ.
Sau đó, lật tung thứ để kiếm một cái mỏ lết.
Dụng cụ đủ, bắt tay ngay.
Chưa đến hai mươi phút, ống nước mới xong, tiện thể giúp bồn cầu bơm nước luôn.
Dư Vi mừng rỡ, liên tục cảm ơn: “Cảm ơn em, Tống Từ! Nếu em, chị cũng tối nay nữa. Em thật sự giỏi quá, chuyện gì cũng hết!”
chút ngại ngùng: “Biết sơ sơ thôi, sơ sơ thôi.”
Dư Vi tiếc lời khen ngợi: “Thật đấy, em nấu ăn, sửa ống nước, dán màn hình điện thoại. Trên đời gì mà em ?!”
khổ trong lòng.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Thực , vẫn thứ —diễn xuất của lắm.
dò hỏi: “Chị Dư Vi , nếu một thứ chị thực sự giỏi, chị tiếp tục kiên trì ?”
Dư Vi suy nghĩ một chút: “Cái đó còn tùy xem chị thích nó .”
Chị sang : “Sao thế? Chẳng lẽ thứ em giỏi ?”
Bị thấu tâm tư, chán nản thở dài.
“Diễn xuất của em lắm.”
Dư Vi ngạc nhiên: “Ơ? Em còn diễn xuất ?”
Xem , flop đến mức nào chứ?
chút hổ: “Thật em cũng là một diễn viên.”
Dư Vi càng ngạc nhiên hơn: “Wow, chắc chắn em diễn giỏi lắm!”
lấy điện thoại , mở một đoạn phim từng đóng.
Dư Vi liên tục cảm thán: “Tống Từ, em diễn lắm! Cảnh xuất sắc luôn , đến mức thể đoạt giải ! Chỉ là… cái nha bên cạnh tụt mood, tiểu thư sắp c.h.ế.t đến nơi mà cô còn ngơ đấy.”
Chị ơi, chị mù mặt đấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dien-vien-nghiep-du-nhieu-nghe-tay-trai/chuong-3.html.]
sắp đến nơi: “Chị Dư Vi, nha đó chính là em.”
Dư Vi sững một lúc, đó lập tức đổi giọng: “Thực nha tiềm năng, còn nhiều cơ hội để phát triển!”
Đây chính là nghệ thuật ăn ?
cúi đầu ủ rũ, nước mắt rơi đầy mặt.
Dư Vi an ủi : “Không Tống Từ, thành công chuyện một sớm một chiều. Em nghĩ xem, chị đóng phim hơn hai năm mới đoạt ảnh hậu, em mới bắt đầu mà…”
cắt ngang: “Chị ơi, em mắt hơn ba năm …”
Dư Vi trầm mặc.
cũng trầm mặc.
lúc đang chìm trong nỗi đau, Dư Vi bỗng bật dậy, giật cả .
Chị hào hùng tuyên bố: “Không ! Diễn xuất kém thì nào? Chị sẽ dạy em! Chị đây đường đường là ảnh hậu hắc mã, nhất định sẽ biến em thành nhân trung long phượng!”
Mắt sáng rực lên: “Thật , chị Dư Vi?”
Dư Vi vỗ n.g.ự.c tự tin: “Có chị ở đây, em chính là ảnh hậu tiếp theo!”
9.
Sáng sớm hôm , tổ chương trình tập hợp chúng .
Chưa kịp giao nhiệm vụ, họ hỏi Dư Vi: “Chị Dư Vi , thợ sửa ống nước chín giờ rảnh, là bọn em nhiệm vụ , chị ở nhà đợi nhé?”
Dư Vi lắc đầu: “Không cần , ống nước sửa xong .”
Đạo diễn ngạc nhiên: “Tự sửa ?”
Bên cạnh, Trần Diễm trông như quá quen với chuyện : “Chắc chắn là Tống Từ sửa .”
Ánh mắt kinh ngạc của đạo diễn lập tức dừng : “Tống Từ, em còn sửa ống nước nữa hả?!”
hổ phất tay: “Ôi dào, em sửa chữa điện nước sơ sơ thôi.”
Bình luận nổ tung:
“ tin hai chữ ‘sơ sơ’ nữa .”
“Vậy rốt cuộc Tống Từ là thợ sửa điện nước ?”
“Sư phụ sửa điện nước – Tống đại sư!”
“Thế giới quá kỳ diệu . Tiếp theo nếu Tống Từ bảo cô sửa tên lửa, cũng tin luôn.”
Nhiệm vụ hôm nay còn khó hơn hôm qua.
Mỗi trải nghiệm một công việc trong một ngày.
Trước khi bắt đầu, đạo diễn phát cho mỗi một tờ giấy ghi nghề nghiệp phân công.
Trần Diễm mở chán nản: “Phục vụ bàn? Có trang điểm ?”
Đạo diễn: “Có thể trang điểm nhẹ.”
Trần Diễm hỏi: “Có thể uốn tóc ?”
Đạo diễn: “Tóc buộc hết lên.”
Trần Diễm lập tức méo mặt.
Dư Vi bốc trúng nghề giáo viên mầm non, trông vẻ mong đợi.
cẩn thận mở giấy của .
Làm nail & nối mi.
Oh my god.
Bình luận bùng nổ:
“Xong , sư phụ Tống hôm nay học nail & nối mi từ đầu luôn ?”
“Làm móng cũng quá khó , chắc khó Tống Từ .”
“ còn nối mi thì ? Một ngày học nổi ?”
“Biết Tống Từ vốn trong ngành thì ?”
Phục vụ bàn khó thì khó, nhưng việc nhiều, mệt.
Quan trọng nhất là tinh ý, quan sát .
Hôm nay đúng dịp cuối tuần, quán đông nghẹt.
Trần Diễm búi tóc cao, đeo khẩu trang, chạy đôn chạy đáo.
Lúc thì bưng đồ ăn rót rượu, lúc thì lau bàn ghi món.
Bận đến mức lấy một giây để thở.
Bình luận:
“Hu hu hu, chuyến Diễm Diễm chắc giảm hẳn 5kg mất.”
“Cố lên Diễm Diễm, sợ khó khăn!”
“Diễm Diễm miệng thì than mệt, nhưng tay thì lúc nào ngừng việc.”
Ống kính chuyển sang Dư Vi.
Tình hình bên đó vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Đây là một trung tâm giữ trẻ cuối tuần, một lớp hai mươi nhóc tì.
May mà bên cạnh còn một giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn, nên cũng quá vất vả.
Cuối cùng, camera đến .
Hôm nay là cuối tuần, tiệm nail cũng đông kém.
Chỗ nào thể đều kín khách.
Bình luận xôn xao:
“Bận thế , chắc thợ nail thời gian dạy , Tống Từ chỉ thể tự ngộ thôi.”
“Ở bên cạnh đưa đồ phụ giúp cũng mà, nhưng thấy Tống Từ ?”
“Ơ, cái đang cô ?”
Lúc , đang chễm chệ ghế của thợ nail, thao tác thành thạo như quen từ lâu.
Do dạo tiệm tung một gói ưu đãi cực kỳ hấp dẫn, nên hôm nay đa khách đều chọn mẫu đơn giản nhất, sơn móng màu trơn.
Với mà , việc dễ như trở bàn tay.
Sơn màu, hơ đèn, phủ bóng, hơ đèn…Cứ thế lặp lặp , chẳng mấy chốc mà hết ngày.
Bình luận nổ tung:
“Vậy rốt cuộc Tống Từ là thợ nail đúng ?”
“Không đúng , sửa ống nước khó hơn mà, thấy cô là thợ sửa điện nước thì đúng hơn.”
“Sư phụ dán kính cường lực – Tống Từ.”
“Tống đại trù – đầu bếp Tống.”
Làm cả ngày, ai cũng mệt rã rời, về đến nhà liền đổ sập xuống ghế sô pha, nhúc nhích.
Đang nghỉ ngơi thì đột nhiên thấy tiếng hét thất thanh của Trần Diễm: “Tóc !!!”
Mọi , thì thấy đầu cô dính một mảng kẹo cao su to đùng.
Trần Diễm sắp đến nơi: “Ai thế hả? Phiền c.h.ế.t ! Giờ đây?”
Dư Vi đề nghị: “Hay là đến tiệm tóc?”
tiệm tóc đông , lộ phận dễ gây ùn tắc.
Cả phòng rơi trầm mặc.
Rồi ánh mắt cùng đổ dồn về phía .
lập tức hiểu ý, dậy : “Để , cũng sơ sơ về chăm sóc tóc và .”