DIỆP TẦM CHI - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:37:16
Sẽ nhớ bộ dạng dùng cách để lấy lòng ngươi, còn ngươi thì chẳng hề nóng lạnh!
Ở mặt ngươi, căn bản ngẩng đầu lên nổi!
Chỉ cần ngươi còn sống, chính là đang nhắc nhở ——
Cái phận thứ tử của vì cưới ngươi, bao nhiêu chuyện xa trái với luân thường đạo lý!
Hắn sợ rằng trong cơn mơ nửa đêm sẽ lỡ lời !
Cho nên mới đêm đêm cho ngươi uống đan dược!”
Chu Du lao như điên đến bên giếng, mở miệng chửi rủa:
“Ngươi cái mụ đàn bà điên !
Ta là thứ tử thì ?
Ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tì!
Tiện tì!!!”
Thanh Hạnh ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt tái nhợt của ả.
Ả lạnh lùng, giọng thê lương: “Chu Du, là một tiện tì.
ngươi quỳ gối mặt , cầu xin cái tiện tì giúp ngươi.
Giúp ngươi… hạ thuốc của cha ngươi.
Giúp ngươi… bỏ độc đồ ăn của đích mẫu ngươi.
Giúp ngươi… đẩy chính ruột của ngươi, chân tướng, xuống giếng.
Còn giúp ngươi mời pháp sư đến, khóa chặt bài vị của ngươi .
Bởi vì ngươi sợ nương của ngươi c.h.ế.t nhắm mắt, nửa đêm sẽ đến tìm ngươi.”
Chu Du điên cuồng gào lên:
“Ta ! Không !
Tiện tì! Câm miệng!
Ta g.i.ế.c ngươi!
Giết ngươi!”
Chu Du liếc một cái, gượng một nụ đầy hoảng loạn.
“Nương tử nàng đừng sợ, đợi g.i.ế.c c.h.ế.t mụ đàn bà điên .
Chúng vẫn sẽ là phu thê ân ái kính trọng lẫn .
Sau , ai thể chia rẽ chúng nữa.”
Hắn vác một tảng đá lớn lên, định ném xuống giếng——
Thanh Hạnh, chậm rãi nhắm hai mắt .
Giờ phút , ả cuối cùng cũng tin lời .
Chu Du, xưa nay từng yêu ả.
Chu Du, xưa nay từng thực sự yêu bất cứ ai.
46
Hà Nhị đoạt lấy tảng đá, một quyền đánh ngất Chu Du.
Lại nhảy xuống đáy giếng, kéo Thanh Hạnh lên.
Ta bóp miệng ả , đổ cổ trùng trong ngọc bình .
Ả , mơ màng :
“Đáng lẽ nên như mà…
Là ngươi biến thành con heo béo như núi thịt, đêm đêm chà đạp…
Cuối cùng Chu Lang đẩy xuống giếng, c.h.ế.t chứ!
Sao thứ đổi hết ?”
Ta một nụ âm u:
“Chỉ là đổi thôi.
Còn những thứ khác thì đổi.”
Ta bảo Hà Nhị ném cả hai trong tiểu lâu.
Những khổ cực kiếp chịu, kiếp cũng nên để bọn họ nếm trải .
47
Ta ôm con mèo mun đến phòng của Dao Nương.
Nàng quỳ mặt đất, kinh hãi .
Ta nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông con mèo.
“Dao Nương, , để nàng tự chọn.”
Ta : “Nàng sống, con mèo mun giao cho nàng chăm sóc.
Sinh đứa bé khỏe mạnh, nàng con thì sẽ chỗ dựa.
Chu gia gì khác, chỉ tiền là nhiều.
Ba Nhân ở Miêu Cương, chuyện báo thù thể từ từ tính kế.
Thần y Thiên Cơ lão nhân, lẽ cũng cách tục mệnh.
Tuổi thọ của mèo ngắn, chúng luôn thể nghĩ cách giải quyết.”
Nàng cúi đầu, thấy rõ mặt nàng.
Ta : “Nếu nàng chết, lập tức bóp nát cổ nó, thành cho nàng.
Một xác hai mạng.
Một sạch còn gì.”
Rất lâu , Dao Nương mới ôm bụng ngẩng đầu lên.
Nàng : “Đại nương tử, sống!
Ta sống thật !
Dù cho chỉ ba năm năm năm, cũng sống thật tự tại sung sướng!
Kiếp sẽ bao giờ để bất cứ đàn ông nào thao túng nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/diep-tam-chi/het.html.]
48
Sau mười tháng mang thai, Dao Nương sinh hạ một tiểu nữ đáng yêu.
Đặt tên là An Ninh.
Bùi Hoài đại thắng từ Bắc Cương trở về.
Gương mặt tuấn tú nhuốm đầy phong sương.
Hắn hỏi: “Tầm Chi, nàng khi nào gả cho ?”
Ta : “Không gả.
Đêm đêm lật cửa sổ chui , bò lên giường , còn gì đến chuyện cưới gả?
Thật thừa thãi.”
Hắn vẻ mặt lo lắng: “Nếu hài tử thì ?”
Ta tung tung chiếc chìa khóa trong tay, khẽ.
Giờ đây tiếp quản thứ của Chu gia.
Nữ nhân ăn, nào thua kém nam nhân?
Giờ đây đầy ắp kho là bạc nặng trịch.
Ta thong dong : “Nếu hài tử, đương nhiên theo họ Diệp của , lẽ nào còn nuôi nổi?”
Kiếp giam cầm ở hậu viện, chịu đủ khổ sở.
Kiếp , còn bà mẫu hành hạ nữa.
Càng đừng đến đám nữ nhân một phủ đó nào là cô dì chị dâu em dâu.
Lòng nam nhân, còn khó lường hơn chim trời.
Bùi Hoài còn trẻ, tự nhiên tình sâu nghĩa nặng.
Mười năm thì ?
Hai mươi năm thì ?
Hắn dám đánh cược, nhưng thì dám.
49
Những đêm nhàn rỗi việc gì .
Ta luôn chiếc ghế thang cao, ngắm cảnh hậu viện.
Thanh Hạnh đổ cổ trùng , ăn uống còn béo hơn cả kiếp của .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thật sự biến thành một ngọn núi thịt khổng lồ.
Giờ phút , ả đang lăn lộn khắp nơi tìm kiếm Chu Du.
“Chu Lang… Chu Lang… đến đây mà…
Chàng chẳng yêu nhất …
Chu Lang…”
Tiếng gào đó, vang vọng tận trời, đinh tai nhức óc.
Chu Du gầy gò nhỏ bé, bịt chặt tai, co rúm ở góc tường, run lẩy bẩy.
Hắn đáp , Thanh Hạnh liền gào to hơn nữa.
“Chu Lang, đói quá…
Cho chân của ăn nhé…”
Ả há to miệng, từ khoang miệng đến cổ họng, mọc đầy những hàng răng nanh lởm chởm.
Toàn tản mùi tanh hôi, thế mà vẫn dáng vẻ quyến rũ.
Càng khiến kinh sợ.
Đống đá Chu Du chất bên tường cao đến nửa .
Hắn sức trèo lên, thế mà cách nào cũng với tới đỉnh tường.
Huống hồ còn cho hàn một hàng thanh sắt chắc chắn.
Chu Du ngẩng đầu lên thấy .
Trong khoảnh khắc, tu tu, nước mắt nước mũi dàn dụa.
“Nương tử cứu ! Cứu mà!”
Ta cúi xuống, khẽ:
“Chu Du, ngươi quả thật khó g.i.ế.c đấy!”
50
Thanh Hạnh thấy tiếng động, lăn xông tới.
Ngọn núi thịt béo mẫm ngọ nguậy lăn tới:
“Chu Lang… đến …
Đêm nay, và vẫn hoan ái mà…”
Chu Du suy sụp ôm đầu gào thét thảm thiết.
Không cẩn thận lăn từ đống đá xuống.
Thật trùng hợp khéo léo, Thanh Hạnh vặn lăn tới.
Phốc!
Ta thấy tiếng nổ trầm đục.
Một dòng máu, hình cánh quạt, phun lên tường.
Cái đầu béo mẫm của Thanh Hạnh, vẫn đang vui vẻ lắc lư.
“Chu Lang ?
Chu Lang của ?”
Ta nhấp một ngụm , ngẩng đầu trời.
Giờ phút , đêm đen như mực.
Lòng cứng như sắt.
Hết