Diệt Trừ Yêu Đương Mù Quáng
Chương 2
3
Hai ngày trôi qua trong niềm vui sướng, đến ngày trước khi khởi hành, chuông bạc trên cổ tay của ta vang lên leng keng, lại còn thường xuyên phát ra vầng sáng bảy màu.
Đây là… có khách đến!
Giao tiếp vốn là bản năng sinh tồn.
Nhưng mà…
Ngươi tìm Chu Thụ Nhân, liên quan gì đến Lỗ Tấn ta đâu (*)?
(*) Chu Thụ Nhân là tên thật của Lỗ Tấn.
Ta nhắm mắt giả vờ chết, giả vờ như không nghe thấy gì.
Tiếng chuông vang lên suốt hai canh giờ, ta đành cố gắng gượng dậy, mở cửa phòng.
Ngoài cửa có hai người. Một là sư đệ, người kia cũng là sư đệ.
Họ im lặng chỉ vào sư phụ đang trồng nấm ở góc tường.
Ta đã quên, ba người họ bị sợ xã hội.
Sợ khủng khiếp.
Toàn bộ môn phái chỉ có mình kẻ muốn làm cá mặn là ta đây có thể chống đỡ được.
Tay trái ta bấm niệm chú, triệu hồi phi kiếm, tóc dài cùng quần áo bay lượn, ôm trọn núi Thanh Thành vào tầm mắt.
Trên cổ tay, chiếc chuông bạc tỏa sáng rực rỡ, âm thanh vang vọng khiến ta nhức nhối cả não.
Nhìn từ xa, ta thấy dáng người màu trắng tinh khôi, lấp lánh như ngọc quý ẩn hiện bên trong, vô cùng chói mắt.
Hắn đứng trước cánh cửa đá cao ngất, ngón tay thanh mảnh như ngọc chốc chốc lại ấn vào linh thạch trên cột đá.
Quên nói, khối linh thạch kia có tác dụng tương tự như chuông cửa.
Đứa trẻ thành thật này đã ấn chuông cửa suốt hai canh giờ.
Thôi kệ, tuy có chút áy náy trong lòng, nhưng cũng không nhiều lắm.
Phi kiếm hóa thành ánh sáng huỳnh quang rồi dần dần tan biến. Ta điều chỉnh lại tư thế, từ từ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn một cái, kinh diễm vô cùng.
Nam nhân này quả thực có thể debut ngay tại chỗ.
Áo trắng tinh khôi, dáng người đĩnh đạc, lông mày thon dài, mắt phượng sâu thẳm, toàn thân toát ra khí chất chỉ có thể đứng từ xa nhìn, tuyệt đối không được nhúng chàm.
Ôi một bông hoa cao ngạo.
Mỹ nhân trước mặt ta đúng là xinh đẹp tuyệt trần.
Ta cầm lòng không đậu mà huýt sáo.
“Đạo hữu có chuyện gì cần tìm à?”
Ánh mắt hắn nhìn ta đầy ẩn ý, khẽ cau mày, rồi giơ tay áo rộng lên. Một thanh phi kiếm hoàn hảo hiện ra từ không trung, nó run lên nhè nhẹ.
Ta lùi lại hai bước, hoang mang tột độ.
Hắn muốn đánh nhau, hay đến để đưa trang bị?
Nếu là ý định đầu tiên, ta sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ. Còn nếu là ý định sau…
Ta lại có cơ duyên kỳ ngộ này, quả thật ta chính là đứa con cưng của tu tiên, được vận may che chở!
Người nọ cất giọng thanh tao như ngọc: “Ngươi không cần phải như vậy. Tuy rằng ta tu theo vô tình đạo, tuy nhiên đạo pháp vốn dĩ tuân theo tự nhiên. Nếu vì ham muốn phi thăng mà sát hại người khác để chứng đạo, thì trái ngược với ước nguyện ban đầu khi ta tu tiên, sớm muộn gì cũng sẽ khiến bản thân tẩu hỏa nhập ma.”
Ta muốn khờ luôn.
Hắn đang nói gì vậy?
Một suy nghĩ rùng rợn len lỏi trong đầu ta, không sao dập tắt được.
“Dừng!” Ta vội vàng kêu lên: “Ngươi hãy khoan đã, ta cần từ từ suy nghĩ.”
Lời còn chưa dứt, ta đã cầm kiếm trên tay, toan tính quay trở lại để hỏi cho ra lẽ mấy vị sư phụ, sư đệ đáng ngờ kia.
Đột nhiên, ta nghe thấy từ trong lùm cây vọng ra vài tiếng cười khẩy khe khẽ. Ta khựng bước chân lại, như chợt nhận ra điều gì đó.
Dù cho ba người kia có sợ xã hội đến đâu, nhưng bản tính con người vẫn thích hóng hớt nhiều chuyện.
Sau khi bắt gặp, ta nghiến răng ken két, nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp nạn của ba kẻ kia, khiến ta tức giận sôi máu.
Ta vung kiếm, chém ngang qua lùm cây, khiến hơn phân nửa cành lá rụng xuống, cỏ bay lả tả phủ kín đầu và người của ba tên kia.
Ba tên đó ngây ra như phỗng.
Ta nở nụ cười dịu dàng mà ẩn chứa sự đe dọa: “Nói đi, chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
4
Ta thật ngu ngốc, thật sự mà!
Ta chỉ biết sư môn bốn người hết ba là yêu đương mù quáng, mà lại không hiểu được đạo lý “thượng bất chính hạ tắc loạn”. Nguyên chủ mưa dầm thấm lâu, sao có thể là người lý trí được?
Đóa hoa cao ngạo kia là đệ tử cách vách, thiên phú cực cao, dung mạo phi phàm, đáng tiếc là người cực kỳ khó tính, không chấp nhận được bất kỳ tì vết nào. Trăm năm trôi qua, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Trong quá trình luận bàn, nguyên chủ đã say mê dung nhan tuyệt thế của hắn.
Từ đó –
Vì si mê, vì cuồng dại, vì mù quáng mà lao đầu vào chỗ chết.
Nàng tự tay vào bếp, nấu một con gà ngon lành, mang đến cho Thương Truật. Nào ngờ Thương Truật đã đến cảnh giới tích cốc, không ăn.
Nàng lén lút theo dõi Thương Truật, chỉ để ghi nhớ hình ảnh của hắn. Kết quả, nàng suýt bị coi là kẻ trộm mà giết.
Nàng viết một câu chuyện mộng ảo về mối tình của mình với Thương Truật. Câu chuyện trở nên vô cùng nổi tiếng.
Trong câu chuyện, nàng trốn chạy, hắn truy đuổi. Dù nàng có chạy đến tận cùng trời đất, cuối cùng hắn vẫn sẽ ôm lấy nàng, đôi mắt đỏ ngầu, ấn nàng vào một góc tường, nói: “Gọi một tiếng đạo lữ, ta nguyện dâng cả mạng sống cho nàng.”
Mọi thứ rối tung rối nát!
Ta khẽ run rẩy mím môi, không thể nhịn được nữa mà ngắt lời sư phụ đang say sưa kể chuyện bằng giọng điệu du dương: “Thưa sư phụ, xin hãy vào thẳng vấn đề chính.”
Sư phụ ta đang nói đến đoạn cao hứng, bỗng khựng lại gõ nhẹ vào bàn. Nhìn thấy sát khí toát ra từ ánh mắt ta, sư phụ vội vàng nghiêm mặt nói: “Nhưng Thương Truật lại không hề đọc câu chuyện đó.”
Nguyên chủ thở dài dưới ánh trăng, linh quang lóe lên. Nàng nhớ ra Thương Truật tu theo vô tình đạo. Nàng nghĩ rằng nếu có thể lấy thân mình giúp hắn phi thăng, thì Thương Truật dù chết cũng sẽ không thể nào quên được nàng.
Nói là làm, nàng lặn lội khắp nơi sưu tầm những nguyên vật liệu tốt nhất để luyện chế một thanh kiếm tuyệt hảo cho Thương Truật. Nàng hy vọng rằng khi Thương Truật sát thê chứng đạo, hắn sẽ dùng thanh kiếm này để giết nàng.
Ta nghe mà không hiểu, nhưng lại vô cùng chấn động.
Giúp đỡ người khác phi thăng á?
Hơn nữa, đây còn là tự nguyên chủ ảo tưởng!
Ta chỉ mất đi một mạng sống, còn thứ Thương Truật mất đi là tình yêu!
Yêu đương mù quáng quả thật đáng sợ.
Ta lăn lóc bò ra ngoài, Thương Truật vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Phải nói rằng, phẩm chất của hắn thực sự tốt đẹp.
“Thương Truật đạo hữu, ta xin hối lỗi, ta không nên gièm pha ngươi. Ngươi là một người khiêm tốn, chắc chắn sẽ không để ý đến những hành động ngu xuẩn của ta. Từ nay về sau, ta sẽ đóng lại cửa lòng, chúng ta mạnh ai người nấy khỏe, hãy để quá khứ ngủ yên.”
Ta nắm lấy tay hắn, nói một cách lưu loát.
Ta quả là một cao thủ trói buộc đạo đức.
Thật xấu hổ, thật xấu hổ.
Bàn tay của Thương Truật có xúc cảm ấm áp, vuốt ve rất dễ chịu.
Nhìn thấy hắn cụp mắt nhìn tay chúng ta đang nắm lấy nhau, ta vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng cười: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Đôi mắt của Thương Truật như ngọc trong nước, mang vẻ đẹp trong trẻo sâu thẳm. Lông mi dài cong vút của hắn khẽ rung động, ánh nắng chiếu xuống tạo thành bóng râm trên khuôn mặt.
Hắn nhìn ta, im lặng không nói gì, dường như không thể nhận ra ta của hiện tại.
Ta không nhịn được mà sờ sờ mặt mình: “Có chỗ nào thất lễ không?”
Hắn nhíu mày: “Ngươi rất khác với ngày xưa.”
Lòng ta bỗng chùng xuống.
Tới rồi đó.
Kịch bản hành trình truy thê máu chó.
Trong quá khứ nguyên chủ yêu hắn hơn mạng sống, mà hắn lại không quý trọng, dần dà nguyên chủ chết tâm, còn hắn lại dần trở nên hứng thú.
Cứ phát triển như thế này, thì chuyện hắn đuổi ta trốn sẽ thành thật mất.
“Không hề.” Ta nói chắc như đinh đóng cột.
Thương Truật khẽ đảo mắt, vẫn im lặng.
Ta ngượng ngùng cười: “Đạo hữu suy nghĩ ngược rồi. Có thể ta chỉ dùng cách này để thu hút sự chú ý của ngươi, để chiếm lấy trái tim ngươi. Đạo hữu đừng vội tin nhé.”
Hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Vậy là giờ phút này ngươi cũng…?”
Ta cạn lời.
Ngươi quả là một thiên tài logic.
Thương Truật nhìn ta, gió nhẹ thổi qua, mái tóc hắn phất phơ trên khuôn mặt, toát lên vẻ thanh tao thoát tục: “Nhưng ta không ghét nàng.”
Sát thê chứng đạo.
Bốn chữ to chói lọi này đè chết tình yêu non nớt mới chớm nở của ta, rồi bị giẫm đạp tan nát, không còn gì sót lại.
“Đã muộn rồi, Thương Truật đạo hữu nên xuống núi sớm một chút. Ta không tiễn.”
Ta liên tục xua tay, vội vã tiễn hắn đi. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ba tên nam nhân vô dụng kia sợ hãi ló đầu ra, nhìn thấy Thương Truật đã đi rồi mới yên tâm bước ra.
Nhị sư đệ thở dài: “Đại sư tỷ, sư tỷ quá quyết liệt. Rõ ràng Thương Truật đạo hữu có tình cảm với sư tỷ.”
Trong tay ta là thanh kiếm lấp lánh như nước mùa thu, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết là bảo vật. Nguyên chủ dành vô số tâm huyết để luyện chế được thanh kiếm này, nàng muốn tặng cho người ta mà lại bị từ chối.
“Ta từng yêu hắn say đắm, mù quáng như bị mỡ heo che mắt, trở thành trò cười cho người khác mà vẫn cố chấp. Cuối cùng, ta không thể đột phá tu vi, thậm chí còn không bằng tiểu sư đệ vừa mới nhập môn, giờ hắn lại trả lại kiếm cho ta.”
Ta khẽ vuốt ve thân kiếm, lời nói thấm thía: “Tình yêu có ích gì? Nam nhân chỉ khiến tốc độ rút kiếm của ta bị ảnh hưởng.”
Sư phụ nhìn trời.
Nhị sư đệ đếm số đá quý trong túi.
Tiểu sư đệ nhìn ta với ánh mắt mong đợi, trong ngực lộ ra một góc của cuốn sách “99 cách tìm linh hồn đạo lữ”.
Ta mặt không biểu cảm.
Gỗ mục không thể điêu khắc.
Khi về ta sẽ xé nát rồi đốt cuốn sách đó.