Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

DIÊU CA - 7

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:00:12

Mọi đều , năm xưa từng Trưởng công chúa Thiều Ninh tán thưởng vì tài nghệ gảy đàn. ai cũng rõ, yến tiệc Bình Hồ, tay chẳng thể gảy đàn nữa.

Lý Vân Hoà che miệng khẽ kêu lên kinh ngạc: "Sao trùng hợp đến ?"

Ta hiểu, đây là trùng hợp. Cô nương bên cạnh vốn thiết với Lý Vân Hoà. Ta điềm tĩnh về phía nàng , nhấc chén rượu lên. Lý Vân Hoà vội vàng tiến đến đè tay , sang giả lả: 

"Đại tỷ mới khỏi bệnh, tiện uống rượu. Chi bằng dâng một khúc nhạc ."

Nàng hạ giọng, nhỏ: "Đại tỷ, tay tỷ chỉ thương, thể gảy đàn. Đừng khiến mất hứng."

Lý Vân Hoà chằm chằm, vô cùng cố chấp. Ta , nàng thấy bẽ mặt. Mọi trong bữa tiệc đều lặng lẽ dõi theo tình hình bên . Khúc mắc giữa tỷ , chẳng ai dám khuyên giải. Đương nhiên, cũng hiếu kỳ xem đôi tay từng Trưởng công chúa Thiều Ninh ca ngợi sẽ tấu lên bản nhạc .

Còn Lý Vân Hoà, nàng chỉ khi tiếng đàn cất lên, sẽ liên tưởng về nỗi nhục nhã của tại yến tiệc Bình Hồ ngày . nàng rằng Lý Trĩ Ngư chỉ mỗi gảy đàn.

Ta dậy, ánh mắt tán thưởng của Trần đại nhân, đến kệ gỗ lê trong sảnh đường, lấy xuống một cây tiêu. Mẫu từng là nhạc sư ở Kỳ Châu, để nuôi dưỡng con cái ăn học, bà quyết chí trở thành giỏi nhất trong nhạc phường.

Ban đầu, khác thể chê mục tiêu là tầm thường. cũng chính vì thế mà bà càng dốc lòng nghiên cứu hơn bất kỳ ai. Mẫu mới là tinh thông đủ nhạc cụ, còn chỉ kế thừa một phần nhỏ mà thôi. Ta giỏi đàn, nhưng vẫn còn những nhạc cụ khác thể đem thi thố.

Thổi tiêu là một trong đó.

Nhạc lý vốn thông suốt với . Âm điệu ngân nga, thổi lên vẻ kiêu hãnh của đóa hải đường kiêu sa độc chiếm mùa xuân, cũng khắc họa cảnh phồn hoa Thượng Kinh lụi tàn trong hoang vắng. Khúc nhạc dứt, trong tiệc vẫn kịp hồn.

Trần Chi Dạng ở ghế đầu khẽ nâng chén, hiệu tán thưởng từ xa. Mọi giật tỉnh , lập tức trầm trồ thán phục.

Công chúa Hy Ninh bất ngờ dẫn đầu vỗ tay mỉm : "Tuyệt diệu."

Sau buổi yến tiệc Hoa Triều ngày , và Công chúa Hy Ninh hóa giải hiềm khích.

Đây là kết quả mà Bệ hạ mong . Có lẽ chắc nàng buông bỏ chuyện cũ. khí độ , quả thực đáng để kính trọng.

15.

“Tỷ tỷ, chờ một chút.”

Ta Lý Vân Hòa gọi giật từ phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dieu-ca-wdxl/7.html.]

Trong mắt nàng ngập đầy nước, nhẹ giọng : “Muội , thể đến yến hội Hoa Triêu đều nhờ tỷ. trong buổi tiệc, thật sự cố ý khó tỷ.”

Có vẻ như lúc nào cũng . Lý Vân Hòa chỉ cần rưng rưng nước mắt, tỏ đáng thương một chút là thể nhận sự tha thứ của tất cả . , trong đó.

Ta trầm mặc giây lát chậm rãi : “Dù ngươi đến, cũng sẽ tìm ngươi.”

Nàng cúi đầu, dường như đang suy nghĩ về hàm ý trong lời của . Ta cho nàng cơ hội phản ứng, đưa tay trái bóp chặt lấy cằm nàng .

“Tay của thương, nhưng một cái bình sứ nhỏ như thế , vẫn thể cầm lên .”

Thuốc trong chiếc bình sứ trắng tức khắc trôi xuống cổ họng nàng . Trong khoảnh khắc, Lý Vân Hòa kinh hoảng, vội vã cúi xuống mà nôn bằng . Khi xem bệnh ở y quán, đại phu từng với rằng, loại thuốc câm thứ quá mạnh, gọi là “Khiên Phong Tán”. Nếu cố công dùng dược liệu quý hiếm để chữa trị thì vẫn thể mở miệng chuyện.

Chỉ là... giọng sẽ trở nên khàn đặc như một bà lão sáu mươi, khó vô cùng.

Lúc đó, bỗng nhớ một chuyện cũ. Khi phụ ăn phát đạt, mở rộng cửa hàng lụa đến Thượng kinh, nha và hạ nhân trong phủ Lý gia cũng tăng lên ít. Có một nha đầu mới , dung mạo khá xinh , vô tình cất giọng ngân nga vài câu Lục Hoài Sinh khen ngợi. chỉ vài ngày , nha đầu câm lặng.

“Khiên Phong Tán” vốn xuất xứ từ Kỳ Châu, mà Lục Hoài Sinh mua từ chứ?

Hôm nay, chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Lúc hỏi đại phu xin thuốc câm, Phương Mặc Đình cũng mặt.

Hắn hỏi lấy thuốc gì, chỉ hờ hững : “Muốn gì thì cứ , chuyện gì, sẽ chống lưng cho nàng.”

Ta mặc kệ tiếng cầu xin của Lý Vân Hòa, xoay rời . Chỉ là khi bước ngoài, thấy một . Dưới tàng cây ngọc lan, Phương Mặc Đình tựa lưng, bóng dáng vẻ cô độc. Ta lặng lẽ bước đến, khẽ cúi , chạm nhẹ bàn tay buông bên .

Tuy rằng xuân chớm, nhưng tiết trời vẫn còn giá lạnh. Làn da lành lạnh, chẳng rõ ở đây bao lâu.

Ta chần chừ mở miệng: “Sao sai gọi một tiếng?”

Ngay cả cũng nhận , giọng điệu của chính chút nũng như . Phương Mặc Đình nắm lấy tay , lặng lẽ , khóe môi nở một nụ nhạt:

“Bởi vì âm thanh tuyệt vời nhất thế gian.”

 

Loading...