Điêu Chu Nhan
Chương 3
9.
Trưởng công chúa tức giận, giơ tay định đánh người.
Nhưng đã có nội thị giữ nàng ta lại, kéo sang một bên.
“Hoàng huynh, tiện phụ này này cố tình đấy, cố ý đưa Tôn Bảo Châu đến để chọc tức muội.”
“Muội là công chúa Đại Sở, bà ta sỉ nhục ta chính là sỉ nhục toàn thể Hoàng gia, chính là không coi huynh ra gì. Hoàng huynh, huynh nhất định phải làm chủ cho muội!”
Nàng ta tức điên lên, thậm chí quên mất rằng “tiện phụ” trong miệng chính là bà mẫu của nàng ta.
Sắc mặt Hoàng thượng âm trầm, tức giận quát:
“An Khang, câm miệng!”
“Tất cả là do Trẫm ngày thường quá nuông chiều muội nên mới khiến muội vô pháp vô thiên như vậy. Lời lẽ ô uế, bất kính với bề trên, còn xứng đáng làm công chúa nữa hay không? Mau quỳ xuống xin lỗi Bùi lão phu nhân ngay!”
Trưởng công chúa trợn mắt kinh ngạc, càng thêm điên cuồng.
“Xin lỗi? Muội là công chúa Đại Sở, sao có thể xin lỗi đám ti tiện này chứ?
“Muội chỉ muốn giết chết chúng, giết hết tất cả, không chừa một mống nào!”
Hoàng thượng tức đến mức suýt nôn ra máu, giơ tay ném ngọc như ý trên bàn về phía Trưởng công chúa.
Nội thị nhận được lệnh, lập tức giơ tay tát nàng ta mấy cái.
Trưởng công chúa bị đánh cho choáng váng, ngây ngốc nhìn Hoàng thượng.
“Hoàng huynh, vì sao huynh lại giúp bọn ti tiện này bắt nạt muội? Không phải huynh thương muội nhất sao? Vì sao lại giúp chúng bắt nạt muội?”
Nàng ta gào rú loạn xạ, nghe nhức cả tai.
Hoàng thượng ra lệnh cho người dùng khăn bịt miệng nàng ta lại, lúc này đại điện mới yên tĩnh trở lại.
Mà trong lúc màn kịch này diễn ra, Bùi Tự vẫn luôn đứng im lặng.
Ngó lơ tất cả, thản nhiên như không, như thể mọi thứ đều không liên quan đến chàng.
Hoàng thượng ho khan một tiếng ngượng ngùng, rồi khẽ hỏi:
“Bùi ái khanh, Bùi lão phu nhân tố cáo khanh bất hiếu bất nghĩa, khanh có biết tội không?”
Bùi Tự ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hoàng thượng.
“Bùi Tự không biết.”
Bà mẫu lập tức xông lên ôm lấy Bùi Tự.
“Con của ta, con bị sao vậy? Sao lại nói chuyện với Hoàng thượng như vậy? Mau quỳ xuống, quỳ xuống đi!”
Bùi Tự bị bà mẫu ta ấn quỳ xuống đất, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bối rối.
“Ngươi là ai? Ngươi có từng gặp thê tử của ta không? Có thể dẫn ta đi tìm nàng không?”
“Ta hình như đã làm mất nàng rồi.”
10.
Bà mẫu bỗng khóc òa lên khóc rống.
“Ta cứ thắc mắc sao ba năm nay con ta không gửi lấy một lá thư, hóa ra… hóa ra là nó đã ngu dại rồi!”
Bùi Lan kéo ta đến trước mặt Bùi Tự.
“Ca, đây là Châu Nhi nhà ca nè.”
Nàng ấy nắm chặt tay ta và Bùi Tự lại với nhau, đôi mắt ngấn lệ.
“Ca phải trông cho thật kỹ, đừng làm tỷ ấy bị lạc mất nữa!”
Cuối cùng vẻ mặt của Bùi Tự cũng có một chút thay đổi, lẩm bẩm:
“Ngươi là Châu Nhi ư? Ngươi thật sự là Châu Nhi à?”
Ta gật đầu trong nước mắt.
Chàng đột ngột kéo ta vào lòng, khóc nức nở:
“Châu Nhi, ta không muốn làm Thám Hoa Lang nữa, ta muốn về nhà.”
“Nàng đưa ta về nhà được không? Cầu xin nàng đấy, chúng ta cùng về nhà có được không?”
Bà mẫu túm lấy chúng ta, cùng nhau quỳ xuống trước đại điện.
“Bệ hạ, nhi tử của thần đã trở nên ngu dại, không còn xứng với công chúa kim chi ngọc diệp nữa, giữ lại Kinh thành chỉ tổ làm bẩn thanh danh Hoàng gia thôi.”
Đầu bà ấy đập xuống đất, trán nhanh chóng in hằn một vệt máu.
“Xin Bệ hạ khai ân, cho phép Bùi Tự được hòa ly với trưởng công chúa!”
Trưởng công chúa đột nhiên giật khăn tay từ trong miệng ra.
“Ngươi nằm mơ à! Bùi Tự có chết cũng phải chết ở phủ Công chúa, cả đời này đừng hòng thoát được!”
Vừa dứt lời, một nội thị bỗng hớt hãi chạy vào đại điện.
“Bệ hạ, bên ngoài hoàng cung bỗng nhiên tập trung rất nhiều sĩ tử. Bọn họ nói… nói Trưởng công chúa cưỡng ép Bùi đại nhân làm phò mã, còn trăm phương ngàn kế hành hạ làm nhục, đã đập gãy sống lưng của sĩ tử thiên hạ…”
Lời còn chưa dứt, lại có một nội thị khác vội vã chạy vào đại điện.
“Bệ hạ, một đám ăn mày đã vây quanh phủ An Khang công chúa. Bọn chúng nói Bùi đại nhân và phu nhân có tấm lòng nhân hậu, hay làm việc thiện, nhưng lại bị… bị Trưởng công chúa chia rẽ. Bọn chúng còn nói Trưởng công chúa làm nhiều điều ác…”
“Câm miệng!”
Trưởng công chúa đá một cước vào người nội thị, quay sang nhìn Hoàng thượng.
“Hoàng huynh, huynh định để đám tiện dân này vu cáo muội sao? Mau ra lệnh tru di cửu tộc bọn chúng đi!”
Sắc mặt Hoàng thượng nặng nề, nhìn chằm chằm vào Trưởng công chúa hồi lâu, rồi mới lạnh lùng nói:
“Người đâu!”
“Giam Trưởng công chúa vào ngục, chờ xét xử!”
11.
Thánh chỉ nhanh chóng được ban xuống.
Hoàng thượng đồng ý cho Bùi Tự và Trưởng công chúa hòa ly.
Ngoài ra còn nghiêm khắc khiển trách Trưởng công chúa ngạo mạn vô lễ, coi thường bề trên, ra lệnh cấm túc nàng ta ba tháng, giáng bổng nửa năm.
Hôm đó, tửu lâu Sa Loan ngập tràn tiếng cười nói.
Đỗ Thì Ngôn hào phóng tuyên bố miễn phí toàn bộ đồ ăn, thức uống trong ngày.
Ngày hôm đó, những người ăn mày và sĩ tử từng giúp đỡ Bùi Tự đều tụ tập tại tửu lâu Sa Loan, vô cùng náo nhiệt.
Thôi đại nhân cũng đến.
Ta kéo Bùi Tự đến hành lễ với ông ấy, ông ấy liên tục xua tay.
“Bùi phu nhân, không cần đa lễ. Đây là điều hạ quan nên làm”.
Ông ấy nhìn Bùi Tự, cân nhắc hỏi:
“Sức khỏe của Bùi đại nhân…”
Ta nắm tay Bùi Tự, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Nghe hạ nhân trong phủ Công chúa kể lại rằng sau khi Bùi Tự bị ép làm Phò mã, luôn rất vô lễ với Công chúa. Trưởng công chúa hết kiên nhẫn nên bắt đầu hành hạ chàng, thường xuyên vừa đánh đập vừa mắng chửi.”
“Cách đây vài ngày, không biết nàng ta lấy được một loại thuốc kỳ lạ nào đó, nói là uống vào có thể khiến người ta ngoan ngoãn nghe lời, nên đã sai người trộn thuốc vào đồ ăn của Bùi Tự. Sau khi chàng uống thuốc thì mới thành ra thế này…”
Thôi đại nhân cau mày, thở dài đầy tiếc nuối:
“Thật ra, hạ quan vẫn luôn rất ngưỡng mộ tài hoa và nhân phẩm của Bùi đại nhân. Ngài ấy không ham mê hư danh, giữ vững bản tâm, chỉ một điểm đó thôi cũng đã hơn hẳn nhiều người”.
“Bùi phu nhân, những sĩ tử và khất cái này đều là những người được phu thê các người đã giúp đỡ, hôm nay bọn họ đến đây phần đông là để báo đáp ơn nghĩa”.
Tửu lâu đột nhiên im ắng.
Một nhóm thiếu niên tuấn tú chắp tay hành lễ từ xa.
“Bùi phu nhân, chúng ta là những tú tài nghèo từng được Bùi đại nhân trợ cấp. Nếu không có đại nhân, chúng ta thậm chí còn không đủ tiền đóng học phí”.
Một vài khất cái khác cười toe toét với ta:
“Bùi phu nhân, trước cửa nhà người bốn mùa đều đun cháo đặc, những người ăn xin đi qua đều có thể xin một bát. Ta từng ngồi trước cửa nhà người ba tháng, cả người phù lên, sau đó đi xin ăn cũng chẳng còn ai tin rằng ta là người ăn xin nữa.”
Mọi người đều bật cười, tửu lâu tràn ngập không khí vui vẻ.
Thôi đại nhân nghiêm trang hành lễ với ta:
“Người nhóm lửa cho mọi người, không thể để người ấy chết cóng giữa mưa gió”.
12.
Đêm đó, chúng ta đều uống rượu nên đã ngủ thiếp đi trong mơ màng.
Ta dường như trở lại tiểu viện đổ nát ấy.
Trong sân có một cây lê.
Bùi Tự đã dựng một chiếc xích đu dưới gốc cây.
Ta ngồi trên đó, tay cầm một cái đuôi lợn om, mùi thơm ngào ngạt. ==Ủng hộ bản dịch tại metruyen.net.vn==
Bùi Tự ôm sách, lặng lẽ ngồi cách đó không xa, nhưng đã rất lâu rồi vẫn dừng lại ở trang đó, không biết đang nghĩ gì.
Lợi dụng lúc chàng không chú ý, ta đã liếm từng ngón tay cầm cái đuôi lợn.
Bùi Tự vẫn đang chăm chú đọc sách thì đột nhiên đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh ta.
Chàng đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt đi những vết dầu mỡ trên khóe miệng ta.
“Châu Nhi, để nàng chịu thiệt thòi rồi.”
“Chờ vi phu đỗ đạt, ta nhất định cho nàng ăn đuôi lợn om này no say luôn.”
Ta đang há miệng cười ngây ngốc thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Những nữ tỳ của phủ Công chúa xông vào, vây chặt lấy ta.
Chúng ấn ta quỳ xuống đất, không ngừng sỉ nhục và mắng nhiếc.
“Tôn Bảo Trân, ngươi cũng không nhìn lại xem mình là cái dạng gì?”
“Một người như Bùi Tự, phong lưu tuấn tú như vậy, sao có thể coi trọng ngươi được?”
“Chẳng lẽ ngươi tưởng gà rừng có thể sánh đôi với Phượng Hoàng sao?”
Với vẻ mặt dữ tợn như quỷ dữ, chúng xông lên xé nát y phục của ta.
Bùi Tự giơ tay đẩy mạnh ta ra và hét lớn:
“Châu Nhi, chạy đi, chạy mau!”
Tim ta đau nhói, đột ngột thức giấc, nhưng ngay lập tức bị mùi khói xộc vào mũi khiến ta ho sặc sụa.
Cháy rồi!
Ta lập tức tỉnh táo, vội vàng lay mạnh Bùi Lan bên cạnh.
Khi chúng ta chạy ra cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Ngay cả cửa sổ cũng bị đóng chặt.
Sự việc quá bất ngờ.
Bùi Lan ngã quỵ xuống đất.
“Tẩu tử, ai muốn hại chúng ta? Có phải… có phải ả nữ nhân kia không?”
Chúng ta đều thầm hiểu ả nữ nhân mà nàng ấy nói đến là ai.
Nhưng ngay bây giờ, việc cấp bách nhất là tìm cách thoát ra ngoài.
Ta quay người đổ nốt ấm trà còn lại lên khăn, bảo Bùi Lan bịt mũi lại.
Hai chúng ta cùng nhau liều mạng đập cửa.
Nhưng cánh cửa vẫn đứng im bất động.
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng khóc than khắp nơi.
Đỗ Thì Ngôn và Bùi Tự ở trên tầng hai.
Cửa sổ tầng hai hướng ra đường.
Nếu họ tỉnh dậy, nhảy qua cửa sổ, chắc chắn sẽ giữ được mạng sống.
Nhưng Đỗ Thì Ngôn đã uống rất nhiều rượu, còn Bùi Tự thì không tỉnh táo.
Còn bà mẫu thì sao?
Bà ấy cũng ở trên tầng hai.
Nếu nhảy xuống, cơ thể bà ấy có chịu nổi không?
Bùi Lan dựa vào lòng ta, bất lực.
“Tẩu tử, thật xin lỗi, là chúng ta liên lụy đến tẩu.”
Ta ôm nàng ấy, nhẹ nhàng an ủi:
“Đừng nói ngốc vậy chứ. Chúng ta là người một nhà, dù có xuống âm tào địa phủ cũng sẽ không chia lìa.”
Lửa cháy ngày lúc càng lớn, khói cũng ngày một dày đặc.
Ngay trong lúc ý thức ta trở nên mơ hồ, có người phá cửa xông nhà, bước đi khập khiễng.
Là Bùi Tự.
Phu quân của ta.