Điều Điều
Chương 1
01.
Người ta đã sớm đồn rằng, cách Lý huyện thành ba mươi dặm có một toán sơn tặc xuất quỷ nhập thần.
Bọn chúng cường tráng vạm vỡ, mặt xanh nanh vàng.
Quan trọng nhất là, trong đám bọn chúng có một độc sư phản bội lại Dược Vương cốc, thích nhất là nghiên cứu cơ thể đàn bà, thỏa mãn dục vọng của đàn ông.
Chỉ mới nghe nói thôi mà tỷ muội ta đã bị dọa đến giật mình, ác mộng mấy đêm.
Đúng dịp phải đi thăm người thân mỗi năm, bắt buộc phải đi ngang Lý huyện, các muội muội ta nhát gan, khóc lóc đòi đi đường vòng.
Mẫu thân ta vò vò khăn tay, nghĩ cũng sợ nên quyết định đi tìm phụ thân.
Không biết mẫu thân thuyết phục thế nào, mà vị phụ thân luôn nho nhã đó của ta lại tức giận vô cùng.
Trong thư phòng, đầu tiên là có tiếng ly vỡ quăng trên mặt đất.
Sau đó là giọng nói tức giận của phụ thân: “Sao lại không bảo vệ nổi? Bổn tướng trước kia cũng từng lên chiến trường! Lúc còn trẻ, quân tử lục nghệ* của ta lúc nào cũng đứng nhất kinh thành!”
*Lục nghệ của quân tử: bao gồm Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số, lần lượt là Lễ nghĩa, Âm nhạc, Bắn cung, Cưỡi ngựa, Thư pháp, Toán học.
“Một đám sơn tặc được đồn đãi mà thôi, còn chưa biết có phải thật hay không. Nếu có gặp cướp thật, bổn tướng sẽ trừ hại cho dân, thu phục cái đám ô hợp đó.”
“Nếu đám người đó có bản lĩnh như trong lời đồn, quan phủ há có thể mặc bọn chúng tiêu dao ngoài vòng pháp luật? Người có trí không tin lời đồn bậy, bà đường đường là Thừa tướng phu nhân, sao có thể không có đầu óc, đi loan truyền tin đồn bậy bạ như thế!”
Vì phụ thân cứ khăng khăng làm theo ý mình, một nhà bọn ta vẫn bước lên con đường không có lối thoát ấy.
Nói đúng hơn –
Là không có lối thoát cho một mình ta.
Phụ thân ta không hổ là người từng lên chiến trường, thân thủ rất khá.
Nhưng phụ thân già rồi, không bì được với đám sơn tặc nhanh nhẹn kia, gia đinh trong phủ cũng không thể sánh bằng binh lính nơi sa trường, không bảo vệ được cả một đại gia đình.
May mà viện quân của quan phủ tới kịp, cứu được mọi người.
Chỉ trừ ta, trong lúc hỗn loạn đã té xuống lưng ngựa, bị bọn cướp kéo vào trong rừng.
02.
Ta không dám nhớ lại ba tháng như ở trong địa ngục đó.
Chỉ nhớ mình phải cúi đầu khom lưng, nhịn hết mọi ghê tởm đi lấy lòng đám đàn ông đó, tìm một cơ hội trốn thoát.
Trong chốn rừng sâu núi thẳm, ta không dám đi đến những cung đường mòn, sẽ để lại dấu vết, chỉ có thể men theo dòng suối mà đi, ban ngày ẩn nấp, ban đêm tìm đường, cuối cùng té xỉu ở một quan đạo nọ, được tkh đi ngang cứu về.
Cứ tưởng về đến nhà là mây tan thấy trăng sáng, nào ngờ thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm.
Trong ba tháng đó, độc y trong đám cường đạo ép ta uống rất nhiều thuốc.
Chỉ cần có đàn ông đến gần, váy quần ta sẽ ướt đẫm.
Đáy quần lúc nào cũng tản mát ra mùi thơm quyến rũ khác thường.
Lúc mới đầu, phụ mẫu vẫn đau lòng cho ta, nhưng càng về sau thì lại càng ghét bỏ, mà từ lúc ban đầu đến lúc sau cũng chỉ trong vỏn vẹn nửa năm.
Hai năm kế tiếp, ta ở chịu phủ chịu hết khinh thường hà khắc.
Cho dù là giữa ngày nóng nhất mùa hè, cũng phải mặc sáu lớp quần thật dày.
Để bưng bít nỗi ô nhục này, ta đường đường là một tiểu thư Hữu tướng, lại không có bất cứ một nha hoàn nào hầu hạ, cả thức ăn cũng phải chờ người ta bưng tới trước cửa viện.
Mẫu thân biến viện tử của ta thành cấm địa, bắt tất cả mọi người tránh ta như tránh ôn dịch.
Mãi đến hôm tam muội thành thân, ta mới được phép đứng trên lầu gác lặng lẽ xem từ xa.
Nhìn tam muội muội xinh đẹp rạng rỡ tươi cười, ta cũng vui cho muội ấy từ tận đáy lòng.
Nhưng vui xong thì lại thấy thê lương đến tận cùng.
Có lẽ cuộc đời này của ta sẽ cứ thế này, mãi mãi là nỗi cấm kỵ của của cả nhà, vĩnh viễn bị nhốt trên gác nhỏ này ngắm nhìn cuộc sống, không bao giờ được thấy lại ánh dương.
Và cả thiếu niên cứu ta thoát khỏi địa ngục vô biên ba năm trước nữa, có lẽ ta cũng chẳng còn cơ hội được gặp chàng một lần, chính miệng nói nên câu cảm tạ…
Ta còn chưa kịp buồn thương xong, một trận sấm sét đã nổ ngay trên đỉnh đầu.
“Tả Tướng, đúng rồi, đúng là con gái lớn của Lục Thừa tướng, Lục Điều Điều, ba năm trước bị đám sơn tặc phá thân, nghe nói giờ cứ thấy đàn ông là không đứng nổi, chính xác là một dâm phụ…”
“Nghe nói trên người cô ta có bôi phát tình hương, chuyên dùng để quyến rũ đàn ông.”
“Người thành thân hai hôm trước là muội muội cô ta nhỉ, cũng không biết có học được mấy chiêu quyến rũ đàn ông của tỷ tỷ mình không nữa hé hé hé…”
Tin đồn nhảm không biết bắt đầu từ đâu, từ một đồn mười.
Mười ba tuổi khi trước, ta là tài nữ đệ nhất kinh thành được người người khen ngợi, im hơi lặng tiếng ba năm, ta lại thành hoa hồng bị vùi dưới bùn nhơ, trở thành đệ nhất dâm phụ trong miệng bọn họ.
Phụ mẫu nhìn ta đang quỳ nhà giữa, trong mắt toàn là mệt mỏi, cứ như đang nhìn một thứ đồ phiền toái khó xử lý, bỏ thì thương, mà vương thì tội.
03.
Ta không biết họ ra ngoài thảo luận điều gì.
Lúc gặp lại, mẫu thân đã sai người treo xong lụa trắng trong phòng ta.
Ta luống cuống nhìn người phụ nữ đã thương yêu mình hơn mười năm nay.
Dù đã ngoài ba mươi, nhưng năm tháng không để lại chút dấu vết gì trên mặt mẫu thân, bà vẫn luôn xinh đẹp đoan trang như xưa.
Đôi mắt phượng giống ta như đúc giờ đây đã sưng như hạch đào, không ngừng chảy từng dòng lệ.
Bà nắm chặt tay ta, khóc không thành tiếng:
“Bảo nhi, nhanh thôi, không đau lắm đâu, con đừng sợ, mẫu thân sẽ ở đây với con.”
Có là lúc nằm dưới thân đám đàn ông đê tiện kia, bị những hơi thở tanh hôi của bọn chúng phả thẳng vào mặt, ta cũng chưa từng tuyệt vọng như bây giờ.
Ta cố nén cơn nức nở: “Tại sao?”
Mẫu thân càng khóc dữ hơn: “Bảo nhi, dù sao con cũng phải nghĩ cho tỷ muội trong nhà!”
Ta cố gắng hít thở, cố nghiến chặt răng, nhưng vẫn không ngăn được cả người đang run rẩy.
Càng hỏng bét hơn là, nương theo cảm xúc của ta, chỗ dưới hai chân cũng trở nên ẩm ướt dính dớp, khắp nơi lại tản ra mùi hương kỳ dị đáng ghét đó.
Mẫu thân cũng ngửi thấy, bà ngừng khóc, giương đôi mày thanh tú lên nhìn ta không dám tin.
Sau đó buông tay ta ra, tự cho là kín đáo đứng cách xa ta, trong con ngươi thoáng một tia ghét bỏ.
Ta cười nhạt nhìn theo động tác của bả, môi mỏng khẽ mở: “Chê con bẩn?”
“Đừng quên, nếu hôm đó con không kéo người về, thì người lâm vào tình cảnh này phải là mẫu thân.”
03.
Người té xuống xe ngựa hôm đó là mẫu thân ta.
Để cứu bà, ta nhảy lên con ngựa bên cạnh, kéo bà lên ngựa.
Ta còn chưa kịp ngồi vững, con ngựa đã bị sơn tặc xông tới đâm một đao.
Ta bị nó hất xuống, mẫu thân thì nắm chặt dây cương, la làng bị con ngựa chở đi mất.
Có lẽ mẫu thân bị nụ cười của ta kích thích, bà đỏ tía mặt mày, tức giận tát ta một cái.
“Con đang trách ta?”
“Nếu ngày đó ta bị bắt đi, đêm đó ta sẽ tự tử trong rừng, cho dù có chết cũng phải bảo toàn trinh tiết!”
“Con nói xem con còn quay về đây làm gì? Không dưng còn làm ô uế danh tiếng Tướng phủ!”
Trong lòng ta rét lạnh, đây là vị mẫu thân đã sinh ta ra, nuôi ta lớn, là vị mẫu thân ta cứu lên từ trong vó ngựa.
Chửi mắng xong, mẫu thân lại bắt đầu áy náy, lại nắm tay ta khóc lóc.
“Bảo nhi, muốn trách… Thì trách mệnh con không tốt, chúng ta chỉ có thể nhận mệnh mà thôi.”
“Đàn bà mệnh khổ, thứ quan trọng nhất cả đời chúng ta là trinh tiết trong sạch, đời sau mẫu thân sẽ bảo vệ con thật tốt…”
Ta cố nén giọt lệ nơi khóe mắt, cắn răng nói: “Người sai không phải con! Dựa vào đâu bắt con phải chết!”
“Con quyết không đồng ý!”
Ta vừa dứt lời, cửa đã bị người ta đẩy mạnh vào.
Phụ thân mặt mày tức giận xuất hiện ngay trước cửa.
“Sao ta lại nuôi ra một nghiệt chướng ích kỷ không có tự tôn tự ái như ngươi!”
“Con không tự tôn tự ái thế nào? Bị bắt đi là do con sai sao? Chẳng lẽ đó không phải hậu quả do người cứ khăng khăng làm theo ý mình sao? Nhân mà người gieo, dựa vào đâu bắt con tới gánh quả?”
Mặt phụ thân ta tím thành màu gan heo, hai ba bước đã sấn lên kéo tay ta ra ngoài.
“Nữ huấn, nữ giới ngươi học từ nhỏ đến lớn vứt ở nơi nào rồi? Trong sách dạy ngươi cãi lại phụ mẫu, biết sai không sửa như vậy đó à!”
Phụ thân ta được Thanh Hà Thôi thị giáo dục từ nhỏ, cho dù đã lăn lộn binh trường nhiều năm, vẫn cứ nho nhã lễ nghĩa như thế.
Ba năm trước, ông hãy còn kiêu ngạo giới thiệu ta với những thúc bá trong yến tiệc, nói ta là đứa con gái ông yêu thương nhất, là viên bảo châu ông nâng trong tay nuôi lớn.
Còn bây giờ, mặt mũi ông dữ tợn, chỉ một lòng muốn tiêu trừ đi vết nhơ của phủ Thừa tướng là ta đây.
Ta cắn răng giãy giụa: “Con, không, sai!”
“Người sai là các người, đám sơn tặc kia không chuyện xấu nào không làm, nhưng tới bây giờ vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Các người không lo đi bắt bọn chúng xử tội, chỉ biết ở đây làm khó một mình ta!”
“Một con đàn bà ngu xuẩn không hiểu chuyện triều đình như ngươi thì biết cái gì! Chưa từng học tam tòng tứ đức* à? Tại gia tòng phụ mà cũng không hiểu đúng không?”
*Tam tòng: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử: Ở nhà nghe cha, lấy chồng nghe chồng, chồng mất nghe theo con (trai).
*Tứ đức: Công, dung, ngôn, hạnh: Công là nữ công gia chánh, dung là dung mạo bề ngoài, ngôn là cử chỉ lời nói, hạnh là tiết hạnh trinh trắng.
Ta giãy giụa người đầy mồ hôi, càng làm hương thơm kỳ dị kia tản ra khắp viện.
Mặt phụ thân càng đen hơn, nhẫn tâm kéo ta tới cạnh hồ cá, dìm đầu ta vào nước.
Bên tai ta chỉ còn lại tiếng mẫu thân khóc thút thít và tiếng nước chảy lùng bùng.
Nước trong hồ chen nhau tràn vào miệng, vào mũi, vào tai ta…
Ta không thở được, choáng váng đến hôn mê, tứ chi dần mất sức, âm thanh nghe được cũng càng ngày càng xa.
Ngay lúc lòng ta tuyệt vọng, nghĩ mình không tránh được kiếp này.
Thì một tiếng “Dừng tay” vang lên, kéo ta thoát khỏi bờ vực tử vong.
Ta được cứu.
Ta còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo, đã hôn mê lần nữa.