Diệu thủ Yên Nhứ
Chương 2
3
Phòng của Bùi Toàn sa hoa, quý phái, không chỗ nào là không có đồ vật trang trí quý báu.
Ta chỉ nhìn một cái liền cúi đầu thu nghiêm mặt, đến thở mạnh cũng không dám, làm ra dáng vẻ khúm núm.
“Bắt đầu đi.” Bạch ma ma đẩy ta một cái.
Ta không dám thả lỏng, cẩn thận chải mái tóc đen như mực của nàng ta, sau đó bắt đầu vấn tóc.
Trong gương, mí mắt của Bùi Toàn khẽ nâng lên, khóe môi tràn đầy sự mỉa mai: “Tóc Lăng Vân? Chỉ vậy?”
Ta không lên tiếng, chỉ nhanh tay hơn, mắt thấy sắp vấn xong tóc, cổ tay ta lại lật một cái, ngón út móc một cái.
Chỉ thấy búi tóc hơi nghiêng, sinh động như mây, so với búi tóc Lăng Vân có hơi trang trọng, càng rõ vẻ nhẹ nhàng, đáng yêu.
Ánh mắt Bùi Toàn sáng lên.
Ta lại giơ tay chấm một ít dầu sơn chi, lựa ra hai sợi tóc con hai bên trán.
Sau đó, ở trong chiếc hộp đầy châu báu, ngọc ngà, chọn một chiếc trâm ngọc bích đơn giản nhất, nhẹ nhàng cài lên búi tóc.
Làm xong mọi thứ, ta lùi ra sau hai bước, cúi đầu không lên tiếng.
Bạch ma ma đã suy đoán vẻ mặt của nàng ta, vẻ mặt tươi cười khen ngợi: “Búi tóc này với điện hạ quả thực là hợp càng thêm đẹp.”
Bùi Toàn cũng hài lòng gật đầu, giơ tay phải khẽ sờ búi tóc mây, thờ ơ nói: “Đúng là thông minh, khéo tay đấy, ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ Yên Nhứ.”
“Nếu kiểu tóc này đã do ngươi tự sáng vậy, vậy có tên không?”
“Thưa điện hạ, nô tỳ chỉ biết chải tóc, không hiểu việc đặt tên.”
Đôi mắt đẹp của Bùi Toàn khẽ nhướn lên, cười nói: “Nếu đã cải tiến từ kiểu tóc Lăng Vân, chi bằng gọi là kiểu tóc Đọa Vân đi.”
“Thật sự là một cái tên hay.” Bạch ma ma lại tâng bốc một trận.
Nhưng ta cúi đầu, mím môi cười.
Gì mà “tóc Đọa Vân”, chẳng qua là cố ý không làm mà hưởng, muốn đè đầu vị Vân tần mới phong trong cung kia mà thôi.
Cung yến hôm nay chính là để tổ chức cho vị tân sủng Vân tần của Thánh thượng.
Đương kim Thánh thượng tên Bùi Dịch, vốn là dòng dõi hoàng tộc.
Bởi dưới gối Tiên hoàng chỉ có một vị Công chúa là Bùi Toàn, Bùi Dịch có quan hệ thân thiết nhất được lợi, cuối cùng kế thừa ngôi vua.
Sau khi đăng cơ, Bùi Dịch có qua có lại, đối với Bùi Toàn cũng bao dung, sùng bái vạn phần, đích thân phong nàng ta thành “thiên hạ đệ nhất mĩ nhân.”
Nhưng nghe nói Vân tần cũng là một mỹ nhân tuyệt thế khó gặp.
Tuy nàng ấy xuất thân từ dân gian, nhưng lại dựa vào vẻ đẹp của mình, được nhà mẹ đẻ của cố Hoàng hậu nhận làm nghĩa nữ, đưa vào trong cung, rồi lập tức nhận được sủng ái.
Từ xưa đến nay, Bùi Toàn luôn cho rằng khó ai sánh được vẻ đẹp của nàng ta, đương nhiên rất không vừa mắt vị mỹ nhân chốn dân gian này.
Hôm nay trăm phương ngàn kế trang điểm, chẳng qua là muốn dẫm vị kia xuống dưới chân trong buổi cung yến này mà thôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, ta đã quỳ gối xuống: “Cảm tạ điện hạ ban tên.”
Bùi Toàn vịn vào tay Bạch ma ma, ra cửa đi đến cung yến.
Nàng ta không bảo ta đứng lên, đương nhiên ta không dám, chỉ đành quỳ trong phòng chờ đợi.
Không vội, tay nghề của ta ta biết, hôm nay chắc chắn Bùi Toàn được như mong muốn.
Quả nhiên, lúc nửa đêm, nàng ta về phủ với gương mặt ửng đỏ.
Khi nhìn thấy ta, nàng ta quỷ dị cười một cái: “Nha đầu nhà ngươi sao vẫn còn quỳ ở đây?”
Sau đó thờ ơ tháo trâm ngọc bích trên đầu xuống, ném cho ta: “Bản cung nói lời giữ lời, nha đầu ngươi không tệ, nên thưởng.”
Cổ họng ta thắt chặt, nói từng câu từng chữ: “Chải đầu cho điện hạ, là vinh hạnh của nô tỳ.”
Ta biết, từ hôm nay trở đi, trong số những trang nương bên cạnh nàng ta, luôn có một chỗ cho ta.
4
Tuy là theo hầu Trưởng công chúa, nhưng trên thực tế mọi chuyện của Bùi Toàn đều có Bạch ma ma, những trang nương nhỏ bé như bọn ta vốn không được trọng dụng.
Chỉ có ngày mùng mười mỗi tháng, Bùi Toàn kiên trì muốn đến Đại Tướng Quốc tự lễ Phật.
Lúc này, tất cả trang nương đều được lệnh phải lấy ra tay nghề tốt nhất.
Tuy rằng ta chỉ chải đầu nhưng trong mấy tháng qua, ta mơ hồ phát hiện ra một số chuyện thú vị.
Ví như thỉnh thoảng Bùi Toàn nhắc đến Bùi Dịch, nàng ta sẽ thẹn thùng.
Ví như đối với Vân tần được sủng ái, nàng ta luôn tìm mọi cách chống đối cũng như giễu cợt nàng ấy.
Lại ví như, mỗi lần sau khi trở về từ Đại Tướng Quốc tự, tuy rằng trên quần áo vẫn là mùi đàn hương, nhưng trên tóc lại có mùi Long Diên Hương chỉ có Thánh thượng mới được dùng.
Hóa ra những lời đồn mập mờ nước đôi trong dân gian vốn chẳng phải không có căn cứ.
Hai người tôn quý nhất của Đại Châu bọn ta, quả thật có mối quan hệ không minh bạch.
Ta lặng lẽ tính toán ngày tháng, cuối cùng đợi được đến mùng mười.
Bùi Toàn nằm trên giường nhỏ, mắt nhắm nghiền, ngâm đôi bàn tay vào trong cốc sữa tươi.
Một trang nương khác thì đang dùng bông xé thành sợi nhỏ thấm sữa tươi, nhẹ nhàng xoa lên mặt nàng ta.
Còn ta thì quỳ sau lưng, chải tóc cho nàng ta.
Khi vấn tóc, ta hỏi: “Điện hạ, phải chăng dầu bôi tóc lần này vẫn dùng Kim Phong Ngọc Lộ?’
Đây là dầu bôi tóc khoảng thời gian trước ta đặc biệt chế tạo ra, hương thơm, độc đáo.
Bạch ma ma đặc biệt tìm người kiểm tra thử rồi, là hàng dưỡng tóc thượng phẩm, mới cho phép xuất hiện trên bàn trang điểm của Bùi Toàn.
Bùi Toàn mở mắt, không biết nghĩ đến điều gì, trong đôi mắt xinh đẹp tự đắc không thôi.
“Kim Phong Ngọc Lộ, gió vàng sương ngọc tìm nhau. Dùng đi.”
Ta không nói nữa, một lòng một dạ chải đầu cho nàng ta.
“Điện hạ, sắp đến giờ rồi.” Bạch ma ma nhắc nhở.
Bùi Toàn đứng dậy rửa mặt, lại giơ hai tay ra: “Hôm nay bổn cung thế nào?”
Nàng ta mặc một bộ y phục màu đỏ diễm lệ, cộng thêm dung mạo được chăm chút kỹ càng, quả thật là đẹp hơn vạn vật.
“Điện hạ như hoa như ngọc, độc nhất vô nhị.”
Nghe thấy câu này, nàng ta hài lòng cười, ngước cằm lên: “Đương nhiên.”
“Đi thôi.”
“Cũng tiễn điện hạ.”
Ta cung kính quỳ sau lưng nàng ta, khóe môi giương lên.
Chỉ cần vị ở trong cung kia đủ thông minh, vậy lần đến Đại Tướng Quốc tự này của Bùi Toàn, e là phải thất vọng rồi.