Diệu thủ Yên Nhứ
Chương 6
11
Hai tháng sau trong cung truyền ra tin tức, Vân tần có thai rồi.
Đây là đứa con đầu tiên Thánh thượng có được kể từ lúc đăng cơ tới nay, Vân tần lại là người được nhà mẹ của Tiên hoàng hậu cất nhắc, lúc này nàng ấy lập lập tức được phong làm Vân phi, hưởng ngàn vạn sủng ái.
Mọi người đều nói đến nay đều chưa lập Hậu, Vân phi lại được sủng ái tới vậy, nếu như cái thai trong bụng là một tiểu hoàng tử, rất có khả năng nàng nấy sẽ tiến thêm được một bước.
Sau khi nghe được Bùi Toàn nổi giận đập phá tất cả đồ đạc trong phòng.
“Không đâu! Sau khi ả tiện nhân Hoàng hậu kia chết đi, rõ ràng hắn đã đồng ý với ta mãi mãi không lập Hậu.”
Nàng ta muốn vào cung tự mình chất vấn Bùi Dịch, nhưng mùi hôi trên người nàng ta đột nhiên nổi lên ở Đại Tướng Quốc tự lần trước thực sự dọa đến Thánh thượng rồi.
Bùi Toàn gửi sổ con mấy lần, thế mà đều bị chặn ngoài cửa.
“Sao hắn dám?”
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải khi xưa bổn cung cầu phụ hoàng nhận hắn làm con, sao hắn có được ngày hôm nay?”
Ta nhanh chóng khuyên nhủ: “Điện hạ, tai vách mạch rừng đó.”
Hiện nay ta đã là thị nữ nhất đẳng bên cạnh nàng ta, ngày ngày bên cạnh, không rời nàng ta một tấc.
Chuyện mỗi tháng nàng ta gặp riêng với Bùi Dịch ở Đại Tướng Quốc tự đương nhiên cũng không giấu ta.
Nhưng mà hiện nay Vân phi có thai, người Bùi Toàn muốn đợi đương nhiên sẽ không đến Đại Tướng Quốc tự nữa.
Nàng ta trừng mắt nhìn ta: “Hắn nói không giữ lời, cửu ngũ chí tôn, lời vàng miệng ngọc, nếu như ả tiện nhân Vân phi kia thực sự được phong làm Hậu, chính là Bùi Dịch hắn có lỗi với ta.”
Ta phủ hương phấn chế tạo đặc biệt cho nàng ta, giả bộ vô tri nói:
“Nhưng nếu như sau này con trai của vị đó kế thừa ngôi vị, nàng ấy vẫn sẽ trở thành Thái hậu mà.”
Bùi Toàn nghĩ tới gì đó, tát ta một cái “bốp”, đứng lên mắng:
“Dựa vào vào ả ta, cũng xứng sao?!”
Ta nhanh chóng bò tới bên chân nàng ta, khấu đầu nói:
“Nô tỳ ăn nói linh tinh, mong điện hạ thứ tội. Nếu như người có một đứa con thì tốt rồi, vậy mới là người được thiên mệnh lựa chọn.”
“Đúng đó, nếu như ta với Thánh thượng có con với nhau, vậy mới là người cao quý có huyết mạch thuần khiết nhất.”
Khuôn mặt nàng ta ngập tràn ý cười e thẹn, nhưng lại đột nhiên mất sạch.
“Nhưng bổn cung dùng cao Ngọc Dung rất lâu rồi, huyết mạch của Bùi gia bọn ta vốn đã cực khó có thai…”
Ta cúi thấp đầu, chẳng trách con nối dõi của Tiên hoàng với Thánh thượng đều ít ỏi như vậy.
Vậy thai nhi trong bụng Vân phi càng thêm cao quý rồi.
Bùi Toàn đi qua đi lại: “Bổn cung phải nghĩ ra một cách, nếu như bị ả tiện nhân Vân phi kia giành trước, đợi đến ngày sau, lẽ nào bổn cung đường đường là Trưởng công chúa còn phải quỳ gối thính an ả tiện nhân kia?”
Ta cố tình thở dài tiếc nuối một tiếng: “Ầy, nếu như Tháng thượng có thể ngày ngày ở bên cạnh người, nào có sầu không sinh được tiểu hoàng tử chứ?”
Nàng ta ngẩn người, trong mắt đột nhiên lóe lên sự dứt khoát, hồi lâu mới nói: “Yên Nhứ, bổn cung có một việc muốn ngươi đi làm.”
12
Đây là lần đầu tiên ta bước chân vào Hoạn các.
Quản sự gật đầu, khom lưng giới thiệu “thượng phẩm” mới nhất cho ta.
Đó là vú nuôi mới được tuyển vào, khuôn mặt xinh đẹp, sáng sủa.
“Ngựa giống nuôi trong các đã dưỡng sức chờ đợi rồi, chỉ đợi một câu hạ lệnh của điện hạ là chế thuốc rồi.”
Ta nắm chặt bàn tay, lại cười nói: “Không biết Bạch ma ma thế nào rồi?”
Vẻ mặt của quản sự lộ vẻ ghét bỏ: “Bà ta tuổi đó rồi nào có dùng được, chỉ có thể đưa đến cho ngựa giống tiết dục, nhưng mà không còn da mặt thực sự đáng sợ, mấy người bọn họ đều ghét vô cùng.”
“Điện hạ ra lệnh mọi người không thể không nghe, nhưng sau khi đổi hai lần người dùng thi không được trọng dụng nữa, đã bị ném ra sau núi cho chó ăn rồi.”
Ta vô cảm gật đầu.
“Tạm thời không cần điều chế thuốc, số giống này gần đây điện hạ dùng vào chỗ khác, từ hôm nay trở đi để họ đến tiền viện ở hết đi.”
Quản sự không nghi ngờ, nhanh chóng làm theo.
Ta với nhũ nương “thượng phẩm” kia quét mắt qua nhau gần như không để ai phát giác, liền đưa mọi người rời đi.
Từ hôm đó trở đi, Bùi Toàn ngày ngày quấn lấy đám “hạt giống” kia.
Dưới sự cố ý mê hoặc và dẫn dắt của ta, nàng ta cũng nhớ đến “mượn giống”.
Đợi trong bụng có hàng thật giá thật, rồi lại tìm cơ hội giao hoan với Thánh thượng một lần, như vậy, đứa trẻ này liền trở thành huyết mạch tôn quý nhất trong thiên hạ.
Nhưng suy cho cùng nàng ta là lá ngọc cành vàng, lại để tâm tới thể diện của Bùi Dịch, nào có dám tùy ý tằng tịu?
Những tới nghĩ lui vẫn là gia nô nhà của mình đáng tin nhất.
Ta dứt khoát góp ý, bảo nàng ta trực tiếp dùng người trong Hoạn các.
Đám nam nhân đã từng mặc ý lăng nhục, chà đạp a tỷ của ta, vậy nay cũng để Bùi Toàn nếm thử mùi vị bị đám “hạt giống” này chà đạp.
Càng quan trọng hơn là, chuyện này nhất định phải giữ kín tin tức, đám người này, cuối cùng không một ai thoát được.
Ba tháng sau, dưới sự nỗ lực ngày đêm của bọn chúng, Bùi Toàn cuối cùng cũng có thai rồi.
Nàng ta vui sướng như điên, sau đó chuyện đầu tiên làm chính ta sai người bắt đám người này với cả chưởng sự Hoạn các, âm thầm xử chết.
Nghĩ cũng buồn cười, trước đó, thậm chí ta còn nghe thấy có người tự tin cho rằng có thể trở thành “khách sau rèm” của Bùi Toàn, từ đó dưới một người trên vạn người.
Khi bọn chúng từng người từng người bị cắt lưỡi, móc mắt, chặt đứt đôi tay, bị đẩy vào giếng cạn, lòng ta sảng khoái không gì sánh bằng.
Người từng làm tổn hại a tỷ của ta, lại diệt trừ được một lứa.
Bây giờ, còn thừa đến cuối cùng, cũng là người quan trọng nhất rồi.
Ta cười phủ phấn thương, cao thơm tinh xảo cho Bùi Toàn, che hết hoàn toàn mùi tanh hôi trên người nàng ta, đưa nàng ta đến Đại Tướng Quốc tự.
Lần gặp mặt Thánh thượng này, là nàng ta khổ tâm cầu xin rất lâu mới có được.
Đương nhiên ta hy vọng, mọi chuyện có thể như nàng ta mong muốn.