Dỗ dành ánh trăng trên cao - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:50:11
Hai cô nương thấy, một trái một chen tới bên cạnh .
Một rót rượu cho , một bóc nho đút cho .
“Nào, công tử, nô gia đút uống một chén!”
Cô nương bưng chén rượu đút đến mặt , một bàn tay lớn từ bên cạnh vươn tới chặn nàng .
“Đệ uống rượu!”
Khí chất Khương Bạc Dã mạnh mẽ, mày lạnh mặt tuấn tú, phận bất phàm.
Các cô nương dám trái lời , đành tiếp rượu khác.
Lúc , Vương Trình Chi gần, huých huých vai : “Hình như biểu ca quan tâm ngươi?”
“Phụt… Điện hạ đối với chỉ là kiểu quan tâm của bằng hữu thôi…”
Ta uống một ngụm nước còn kịp nuốt, suýt chút nữa phun hết lên mặt nàng .
Vương Trình Chi thật là một kẻ lỗ mãng.
Không ngờ nàng trực tiếp đầu hỏi Khương Bạc Dã: “Biểu ca, như ?”
Khương Bạc Dã thở dài một tiếng: “Nhiễm Nhiễm thì là !”
Ta suýt chút nữa sặc.
Cái gì mà ‘Nhiễm Nhiễm thì là ’ chứ?
Vương cô nương thể là Vương phi tương lai của mà, giải thích một chút ?
“Tốt quá !”
Thế mà Vương Trình Chi vỗ tay mừng rỡ.
Ta khó hiểu nàng : “Cái gì mà quá ?”
Vương Trình Chi : “Vì biểu ca thích ngươi, ngươi cũng thích biểu ca, thì thể yên tâm mà gả cho !”
Phụt!
Lần thì thật sự phun !
“Thật xin thật xin !”
Ta vội vàng lấy một chiếc khăn tay lau giúp nàng .
“Không !”
“Biểu ca, nếm thử cái !”
Vương Trình Chi cầm một miếng bánh ngọt, dậy vượt qua để đút cho Khương Bạc Dã.
Một lạnh nhạt tự chủ, một nhiệt tình như lửa, quả thực xứng đôi!
Xem đây nghĩ nhiều , cần tìm cô nương, tự Khương Bạc Dã !
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên chút phiền muộn.
Thế là dậy, định ngoài hóng gió một chút.
Lúc là nửa đêm, qua giờ giới nghiêm, đường cái vô cùng vắng vẻ.
Ta khoanh tay bên đường, tưởng tượng cảnh Khương Bạc Dã và Vương Trình Chi đang ve vãn ở lầu lúc , trong lòng vô cùng chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/do-danh-anh-trang-tren-cao/chuong-7.html.]
Lúc , tất cả đều từ lầu xuống.
Có say, gia đinh của đỡ lên xe ngựa rời .
Thẩm Thiệu Vũ cũng say khướt, tiến tới vỗ vai : “Đi thôi, xe ngựa của về nhé?”
Ta định đáp lời, cổ tay Khương Bạc Dã giữ chặt .
Ánh mắt mang chút khẩn cầu: "Nhiễm Nhiễm, cùng nhé?"
"Chẳng xe của Vương Trình Chi cô nương ? Còn chỗ cho ?" Ta chua chát hỏi.
"Không cần, chỉ là biểu của , tất nhiên là đưa phu nhân về mới là quan trọng!"
Một câu của Vương Trình Chi khiến ngoại giòn trong mềm.
Ta đỏ mặt lắp bắp phản bác: "Ta đường đương là một đại nam nhân, là phu nhân của chứ..."
Vương Trình Chi khoanh tay, dùng ánh mắt như thấu tất cả :
"Đừng giả bộ nữa, ngươi là nữ nhân, chúng từ lâu !"
Ta trợn tròn mắt, thấy Thẩm Thiệu Vũ bên cạnh cũng tặc lưỡi, gật đầu.
Uổng cho còn tưởng giấu kỹ.
"Khoan , nếu các ngươi đều thận phận nữ nhi của , vì với bệ hạ?"
"Nói , !"
Khương Bạc Dã tiến lên một bước.
"Còn nhớ ngày chúng đến Vọng Nguyệt Lâu ăn Phật Nhảy Tường chứ?"
"Chính ngày đó rõ với Phụ hoàng!"
"Ta nàng là nữ nhân, nàng sẽ cưới, bảo đừng khó nàng, bởi vì nàng sẽ là con dâu của !"
"Ngày đó khi chúng ăn trở về, Mẫu hậu cũng tìm , cũng bày tỏ như , bọn họ ngầm chấp thuận !"
"Dù thì cũng uy h.i.ế.p bọn họ rằng nếu vẫn ngang ngược ngăn cản, cả đời sẽ cưới thê!"
A a a, thì thật sự quá !
Ta hưng phấn lao vòng tay Khương Bạc Dã, ôm lấy cổ hôn lên khóe môi .
"Đa tạ , thật sự quá đỗi vui mừng!"
"Khụ khụ!"
"Trẻ nhỏ, phi lễ chớ !"
"Quay mặt !"
Khương Bạc Dã khẽ ho một tiếng, đầu của Vương Trình Chi sang một bên.
Sau đó, ở hướng mà Vương Trình Chi thể thấy, ôm chặt eo , khiến nụ hôn thêm sâu sắc.
Kỳ hạn ba năm hết, thuận lợi trở về An Quốc, còn mang về mấy chục xe sính lễ.
Một tháng , đoàn rước dâu của Long Quốc khởi hành.
Đêm tân hôn, Khương Bạc Dã hôn lên khuôn mặt : "Nhiễm Nhiễm, yêu nàng, mãi phản bội!"
(Toàn văn )