Đồ Không Tốt Thì Bỏ Đi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
“Chị Ngôn, chị đừng trách anh Lục, tất cả là lỗi của em.”
Tôi nhìn cô gái trước mặt, đang quấn chăn lông vịt khóc đến mức thở không ra hơi, chau mày lại. Lúc cô ta chuẩn bị lau nước mắt, tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Đừng dùng chăn lau nước mũi, ghê chec đi được.”
Từ Liên Liên sững người một chút, tủi thân nói: “Em không định mà…”
“Đủ rồi.” Tôi mất kiên nhẫn. “Dù cô có định dùng đồ của tôi hay không, thì tôi cũng không cần nữa.” Tôi liếc nhìn người đàn ông vẫn đứng im không nói gì từ nãy đến giờ.
“Bây giờ thu dọn đồ đạc, rời khỏi nhà tôi.”
Lục Khải liếc nhìn Từ Liên Liên đang tủi thân, rồi quay sang tôi nói: “Để Liên Liên đi trước, chúng ta nói chuyện.”
“Chúng ta đúng là nên nói chuyện — anh có thể nói chuyện với luật sư của tôi.” Tôi mất kiên nhẫn cắt ngang lời Lục Khải, cau mày nhìn về phía Từ Liên Liên đang ngồi trên giường.
“Chị Ngôn, em có thể đi ngay, nhưng… nhưng đây là nhà của chị và anh Lục, chị bảo anh ấy đi đâu bây giờ?” Từ Liên Liên rưng rưng nước mắt, cắn môi nói: “Mọi chuyện đều là lỗi của em, chị đừng trách anh Lục.”
Cô ta đúng là biết nói chuyện — ngồi trên chiếc giường mà tôi và Lục Khải đã ngủ bao năm, ôm bộ ga giường tôi tỉ mỉ chọn lựa, ngủ với chồng tôi, rồi giờ còn quay ra khuyên tôi?
Tôi lấy điện thoại gọi cho ban quản lý toà nhà: “Alo, ở đây có hai người cứ bám lấy nhà tôi không chịu đi, làm phiền anh…” Còn chưa kịp nói hết câu, Lục Khải đã giật lấy điện thoại và tắt máy. Đến giờ anh ta mới bắt đầu có vẻ tức giận.
“Em làm gì vậy, muốn để người khác cười vào mặt à?”
“Ha, vậy là anh cũng biết nực cười à? Sợ mất mặt?” Tôi cười nhạt. “Thế thì sao còn dẫn cô ta về đây? Tìm cảm giác kích thích à?”
Lục Khải xưa nay là người sĩ diện, có lẽ sợ tôi làm lớn chuyện, nên vội vàng thu dọn một ít đồ, dẫn Từ Liên Liên rời khỏi nhà.
Cánh cửa vừa đóng lại, tôi nhìn bó hoa hồng và chai rượu vang được sắp đặt cẩn thận trong phòng, cảm giác buồn nôn và cơn giận dâng trào mãnh liệt.
Tôi hất toàn bộ bữa tối và rượu vang trên bàn ăn xuống đất, rồi chạy vào phòng ngủ, ném hết bộ chăn ga mà tôi từng yêu thích ra ngoài cửa. Nhìn căn nhà mà tôi từng háo hức, từng tỉ mỉ bày biện từng chút một — ghê tởm, thật sự quá ghê tởm. Tôi không thể ở lại thêm giây phút nào.
Tôi cầm lấy chìa khóa, lao nhanh ra khỏi nhà. Năm đó, vì muốn kết hôn với Lục Khải, tôi gần như cắt đứt quan hệ với cha mẹ và bạn bè. Giờ đây, tôi chẳng còn nơi nào để đi.
Khi còn trẻ, tôi luôn cho rằng tình yêu là bất diệt, luôn mơ mộng mình là nữ chính trong một bộ phim ngôn tình, sẵn sàng vì tình yêu từ bỏ tất cả. Ai ngờ, chỉ vài năm sau, cảnh còn người mất, mọi thứ đã đổi thay.
Lang thang ngoài đường đến tận khuya, tôi vào khách sạn thuê một phòng, nằm trên giường nghĩ lại chuyện hôm nay, vẫn thấy thật nực cười.
Để về sớm mừng sinh nhật Lục Khải, tôi đã dồn lượng công việc trong 7 cố gắng hoàn thành trong 5 ngày.
Ban đầu định cho anh ta một bất ngờ, hôm qua khi gọi điện tôi còn giả vờ tiếc nuối nói rằng không kịp về mừng sinh nhật anh.
Khi đó anh ta nói: “Không sao đâu, sau này chúng ta còn nhiều lần để đón sinh nhật cùng nhau, em vất vả rồi, đừng mệt quá.”
Thì ra, anh ta vốn không hề mong tôi bên cạnh.
Mấy năm nay, cuộc sống của tôi ngoài công việc ra thì chỉ xoay quanh Lục Khải. Bây giờ không còn Lục Khải nữa, dường như tôi chỉ còn lại công việc.
Nghĩ vậy, tôi nhắn tin cho sếp: “Tổng Giám đốc Từ, việc nhà tôi đã giải quyết xong, tôi có thể hủy nghỉ phép, ngày mai sẽ đi làm bình thường.”
“Được thôi.”
Hôm sau đến công ty, vừa sắp xếp xong công việc thì Từ Liên Liên rụt rè gõ cửa phòng tôi: “Chị Ngôn, cà phê của chị đã pha xong rồi.” Nói xong cô ta nhìn tôi một cái: “Còn nữa, dự án ở Penang, em...”
Tôi cắt lời cô ta: “Dự án Penang cô không cần theo nữa. Ngoài ra, từ hôm nay tôi sẽ không hướng dẫn cô nữa. Cô muốn tự mình nói với Andy hay để tôi nói.”
“Nhưng dự án Penang là em luôn theo từ đầu đến giờ, hơn nữa chị biết rõ dự án đó quan trọng với em thế nào mà!” Từ Liên Liên kinh ngạc nhìn tôi, lớn tiếng phản đối.
“Vậy nên tôi mới để cô lựa chọn.” Tôi liếc nhìn cô ta. Nếu để tôi nói với Andy “Tôi sẽ nói thật mọi chuyện.”
Từ Liên Liên sững sờ nhìn tôi, rồi tức giận hét lên: “Sao chị có thể như vậy được?”
Thấy cô ta như thế, tôi cũng hơi bất ngờ, không nhịn được hỏi lại: “Chẳng lẽ tôi phải cùng làm việc với người đã ngủ với chồng mình sao? Tôi không rộng lượng đến mức đó. Tôi tưởng tôi đã thể hiện đủ rõ sự ghê tởm của mình rồi.”
Nghe tôi nói vậy, Từ Liên Liên giận dữ liếc tôi một cái, rồi nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười khinh bỉ: “Được lắm, vậy để xem ai hơn ai.” Nói xong liền đập cửa bỏ đi.
Thấy dáng vẻ của cô ta, tôi bỗng thấy tò mò — cô ta định làm gì đây?
Mấy ngày liền tôi không liên lạc gì với Lục Khải. Ban đầu anh ta vẫn còn giữ được bình tĩnh, chắc nghĩ tôi sẽ giống như trước, mềm lòng trước. Cho đến khi cả tuần trôi qua không thấy tôi liên hệ, anh ta cuối cùng cũng không nhịn được mà gọi điện.
“Tối nay anh về nhà ăn cơm, em cũng về sớm đi.” Anh ta dùng giọng điệu như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi bật cười vì tức giận: “Lục Khải, anh còn nhớ bị tôi bắt gian tại giường rồi bị đuổi ra khỏi nhà không?”
“Thế em muốn thế nào?” Lục Khải thờ ơ nói: “Muốn ly hôn với anh à? Mạnh Ngôn, em nỡ sao? Ngày trước là em nằng nặc đòi cưới anh, giờ chỉ vì chuyện nhỏ này mà đòi ly hôn?”
Nghe đến đây, tôi cảm thấy tim lạnh buốt. Đúng là năm đó tôi gấp gáp muốn cưới anh ta, nhưng là vì anh nói muốn có một mái ấm ở nơi này, tôi tưởng rằng chúng tôi có chung suy nghĩ. Không ngờ trong mắt anh, ngoại tình chỉ là “chuyện nhỏ”.
“Lục Khải, năm đó là anh nói thích tôi nên tôi mới ở bên anh. Sau đó cũng là anh nói muốn có một gia đình, tôi mới đồng ý cưới. Bằng không... bao nhiêu người khuyên tôi... anh nghĩ anh...”
Tôi không nhịn được, giọng bắt đầu run lên. Người con trai mà tôi từng chỉ cần nhìn là tim đập loạn nhịp, giờ đây đã trở thành thế này. Tay tôi cũng bắt đầu run lên. Tôi cố kìm nén, hít một hơi thật sâu: “Lục Khải, tôi không muốn nói thêm nữa. Thứ hai, chúng ta ra toà ly hôn.”
Tút… Điện thoại bị anh ta dập máy. Cũng phải thôi, anh ta tin chắc tôi yêu anh ta đến mức không nỡ ly hôn, tin chắc tôi sẽ nuốt trôi cơn giận này.
Nhưng anh ta không hiểu tôi. Tôi là kiểu người không thể chấp nhận sự phản bội, nhất là từ người tôi từng yêu sâu đậm.
Thứ hai, tôi đến trước cổng cục dân chính. Không ngoài dự đoán, Lục Khải không hề xuất hiện. Gọi điện cũng không bắt máy. Tức giận, tôi đến thẳng công ty anh ta.
Nhân viên lễ tân thấy tôi thì vội chạy ra: “ Lục phu nhân, chị đến tìm Tổng giám đốc Lục à? Tổng giám đốc mấy hôm nay không đến công ty.”
Nghe vậy tôi biết ngay — nếu không ở công ty thì còn có thể ở đâu? Ngoài nhà tôi ra, anh ta còn chỗ nào để đi? Cái đồ khốn kiếp này, tôi đi ở khách sạn, anh ta lại mặt dày về nhà tôi ở.
Tôi tức giận quay về nhà, còn chưa lên đến cửa đã nghe tiếng cười vang vọng từ trong nhà ra ngoài thang máy.
Vừa mở cửa, không khí trong nhà lập tức yên tĩnh lại. Một người phụ nữ tóc xoăn đang nằm trên ghế bập bênh liền đứng dậy: “Ai ya, Ngôn Ngôn về rồi à? Mấy hôm nay con đi đâu thế, không về nhà gì cả.” Bà ta kéo tôi ngồi xuống sofa.
Tôi đảo mắt một vòng — trên ghế sofa giữa phòng khách là một người đàn ông lớn tuổi, thấy tôi nhìn sang còn hừ lạnh một tiếng đầy bất mãn. Đó là bố của Lục Khải. Bên cạnh ông ta là em gái của Lục Khải. Còn người vừa kéo tôi — chính là mẹ của Lục Khải.
Hóa ra, cả nhà họ đều dọn đến ở nhà tôi.
Có lẽ thấy sắc mặt tôi quá khó coi, Lục Khải đứng dậy kéo tôi vào phòng ngủ: “Tâm Nhi sắp thi cao học, muốn thi ở thành phố này, nhà ở quê không tiện học hành nên bố mẹ đến đây để giúp con bé ôn tập.”
“Lục Khải, anh biết đây là nhà tôi mà?” Tôi cố kìm lửa giận, nhìn thẳng vào anh ta. “Tôi đã nói tôi muốn ly hôn, giờ anh đưa cả bố mẹ với em gái anh cút khỏi nhà tôi.”
“Im đi!” Lục Khải liếc ra phòng khách một cái rồi gằn giọng, “Chúng ta còn chưa ly hôn, đây cũng là nhà của tôi, tôi muốn cho ai ở thì người đó được ở.”
Chắc là tiếng chúng tôi to quá, mẹ Lục Khải bước vào, nhìn tôi nói: “Ngôn Ngôn, con bảo ai cút khỏi đây cơ?”
Tôi nhìn mẹ của Lục Khải, trong đầu chợt hiện lên lần đầu tiên tôi theo anh ta về ra mắt. Khi ấy tôi đang cãi nhau với bố mẹ, họ cắt tiền sinh hoạt của tôi, không muốn đến tay không nên đành mượn bạn cùng phòng một triệu mua ít hoa quả, sữa bột để làm quà.
Có lẽ vì chê quà cáp sơ sài nên bà ấy rất lạnh nhạt với tôi, lời nói bóng gió đều là: con trai bà ấy vừa đẹp trai, lại học trường danh giá, sau này nhất định có tiền đồ, còn tôi thì không xứng.
Về sau, chắc là Lục Khải nói cho bà ấy biết hoàn cảnh gia đình tôi, thái độ bà ta bỗng thay đổi 180 độ, đột nhiên thân mật gọi tôi là con, bảo luôn mong có một cô con gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện như tôi, không giống con gái bà – Tâm Nhi – vụng về đủ điều.
Tôi đứng trong phòng ngủ, nhìn Lục Khải và mẹ anh ta, tôi hiểu rồi – lần này bọn họ tới không chỉ vì chuyện thi cử của Tâm Nhi, chắc chắn là Lục Khải đã nói cho họ biết tôi muốn ly hôn.
Lần này bọn họ đến là để hậu thuẫn cho Lục Khải.
Nghĩ tới đây, tôi im lặng, muốn xem thử bọn họ định nói gì, định khuyên tôi thế nào.
Mẹ Lục Khải kéo tay tôi: “Đi nào, chúng ta ra phòng khách nói chuyện.” Tay bà ta lạnh buốt, ẩm ướt khiến tôi thấy ghê tởm, tôi khẽ rút tay lại, nhưng bà ta cảm thấy tôi kháng cự thì lại càng nắm chặt hơn.
Ra đến phòng khách, cả nhà họ vây quanh tôi. Bố của Lục Khải hắng giọng rồi nói:
“Mạnh Ngôn, ta nghe Lục Khải nói con muốn ly hôn với nó? Con đùa kiểu gì vậy? Ly hôn là chuyện nói ra là làm được sao?”
“Tại vì…” tôi định giải thích thì bị mẹ Lục Khải kéo tay ngăn lại.
“Ngôn Ngôn, không cần biết là vì lý do gì,” bà ta dừng lại một chút rồi nhìn tôi, “suy cho cùng thì hai đứa cũng đã kết hôn nhiều năm, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng?”
Nhìn nét mặt bà ta, tôi biết rõ – họ biết vì sao tôi muốn ly hôn, nhưng lại cố tình làm ngơ lỗi lầm của Lục Khải, chỉ một mực bắt tôi nhẫn nhịn, thậm chí còn tỏ vẻ tôi không biết điều.
“Ngôn Ngôn, con đã 32 rồi, Lục Khải cũng vậy, nhưng con phải hiểu rằng, ly hôn chẳng có lợi gì cho phụ nữ chúng ta cả.” Mẹ Lục Khải nói đầy ẩn ý. “Bao năm nay hai đứa chưa có con, mà ta chưa từng giục con lấy một lời. Nếu bây giờ ly hôn, con nghĩ người ngoài sẽ nhìn con thế nào?” Bà ta cười cười, “Ta và bố nó đã mắng nó rồi, cái con nhỏ kia, không ảnh hưởng gì đến cuộc hôn nhân của hai đứa cả.”
Thật nực cười. Bao năm nay tôi và Lục Khải không có con là vì chính anh ta nói đang trong giai đoạn phấn đấu, nếu có con thì sẽ không thể tập trung, nên chúng tôi bàn nhau chờ khi công ty ổn định rồi mới sinh. Giờ họ lại biến điều đó thành bằng chứng của sự “rộng lượng”.
Lục Khải ngồi trên ghế salon, mắt dán vào TV, chẳng thèm liếc tôi một cái. Có lẽ vì tấm kính màu hồng của tình yêu đã vỡ, mấy tuần nay tôi như đang quen lại một con người hoàn toàn khác – người đàn ông mà tôi từng yêu suốt bao năm, hóa ra lại có nhiều điểm khiến tôi ghê tởm đến vậy.
Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. “Tình cảm giữa chúng con đã đến hồi kết. Dù mọi người có nói gì, con cũng không thay đổi quyết định.” Tôi đứng dậy, bước ra cửa. “Chúng con nhất định sẽ ly hôn.”
Tôi mở cửa bước đi, mặc kệ tiếng gọi với theo của bố mẹ Lục Khải sau lưng.
Tôi đã gửi tin nhắn cho Lục Khải vài lần hẹn đến Cục Dân chính nhưng đều không nhận được hồi âm. Cuối cùng, tôi quyết định cuối tuần này sẽ hẹn gặp luật sư. Không ngờ câu nói đùa hôm trước về việc “nói chuyện với luật sư của tôi” lại trở thành sự thật. Tôi cười khổ một cái.
Lúc đang định hỏi tiến độ phương án dự án tuần trước, thì Andy bước vào: “Mạnh Ngôn, Tổng giám đốc Từ gọi chị lên một chuyến.”
Anh ấy cau mày nhìn tôi: “Chị không nên để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, tôi nghĩ chị không phải là người như vậy.”
“Ý anh là gì? “Tôi đâu có làm gì sai?” Tôi nghi hoặc nhìn Andy, “Liên quan đến Từ Liên Liên sao?”
“Thôi, chị lên gặp Tổng giám đốc Từ trước đi.” Andy do dự rồi nói “Lúc chị xuống chúng ta nói tiếp.”
Trên đường đến văn phòng Tổng giám đốc Từ, tôi chợt nhớ đến câu nói của Từ Liên Liên trước khi rời đi. Chẳng lẽ cô ta chạy đến cáo trạng với Tổng giám đốc Từ? Mấy ngày nay không thấy bóng dáng cô ta đâu, tôi còn tưởng cô ta đã chuyển bộ phận rồi.
Tôi gõ cửa, Tổng giám đốc Từ mỉm cười: “Mạnh Ngôn, đến rồi à, ngồi đi.” Nói xong ông đứng dậy rót cho tôi ly cà phê, đưa tận tay. “Mỗi lần gặp cô, tôi lại thấy mình già rồi. Nhớ hồi cô mới vào công ty, vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu, thoắt cái đã nhiều năm như vậy.”
“Tổng giám đốc Từ, chắc ngài gọi tôi đến không phải để ôn chuyện cũ đâu nhỉ?” Tôi có linh cảm không lành. “Ngài cứ nói thẳng đi.”
“Ôi, cô vẫn giữ tính cách thẳng thắn như thế.” Ông ngồi thẳng dậy, hai tay đặt lên bàn, nghiêm túc nói: “Vậy tôi nói thẳng. Dự án Penang, tôi sẽ giao cho người khác làm. Còn cô, đã vất vả lâu rồi, tôi cho cô nghỉ phép, đi du lịch thư giãn một chút.”
“Tại sao? Đây là dự án tôi theo sát từ đầu đến giờ, tôi cũng là người dẫn dắt cả nhóm chuẩn bị toàn bộ tài liệu. Giờ lại loại tôi ra, như vậy không hợp lý đâu Tổng giám đốc Từ.”
“Cô có biết Từ Liên Liên là con gái của ai không?” Tổng giám đốc Từ thu lại nụ cười, đứng dậy bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, lại là vì Từ Liên Liên.
“Cho dù cô ta là con ai, tôi cũng không từ bỏ dự án này.” Tôi nhìn vào bóng lưng ông, kiên định nói, “Đây là dự án tôi dốc nhiều tâm huyết nhất từ khi vào Thái An. Tôi sẽ không nhường nó cho bất kỳ ai.”
Nói xong, tôi đứng dậy rời đi. Tổng giám đốc Từ không nói thêm gì nữa.
Tôi lập tức đi tìm Andy, hỏi: “Anh biết chuyện gì đang diễn ra đúng không? Nói tôi nghe.”
Andy đặt xấp tài liệu xuống: “Mấy hôm trước, trụ sở chính gọi điện nói rằng, trong thời gian thực tập tại công ty chúng ta, con gái của Chủ tịch Chu bị người hướng dẫn cố ý bài xích, thậm chí còn bị chiếm dụng phương án dự án của cô ấy.” Anh nhìn tôi nghiêm túc: “Chủ tịch Từ rất tức giận, yêu cầu Tổng giám đốc Từ phải cho ông ấy một lời giải thích.”
Thì ra Từ Liên Liên là con gái của chủ tịch Từ Thế Kiệt ở tổng công ty. Cô tiểu thư này cũng đủ kín tiếng, đến tôi còn không biết. Bảo sao hôm đó cô ta có thái độ tự tin như vậy, thì ra là có người chống lưng.
“Mấy hôm trước, công ty đã âm thầm điều tra vụ này.” Anh lấy ra một chiếc USB. “Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng… đây là bản thảo phương án đầu tiên của Từ Liên Liên, so với bản cô nộp lên, gần như giống hệt.”
Sao có thể như vậy? Vì dự án này rất quan trọng với tôi, nên tôi đã dành rất nhiều thời gian để chỉnh sửa. Hơn nữa, tôi biết rõ năng lực của Từ Liên Liên – làm sao cô ta có thể viết được một phương án như vậy?