Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Đồ Không Tốt Thì Bỏ Đi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

 

Thấy vẻ mặt của tôi, Mộng Mộng áy náy nói:

“Xin lỗi cậu, Ngôn Ngôn. Mình sợ cậu sẽ không tin, sau đó lại giận dỗi mà không liên lạc nữa. Mình tưởng hai người kết hôn rồi thì Lục Khải sẽ thay đổi, ai ngờ anh ta vẫn thực dụng như vậy.”




Tôi cười gượng:

“Không trách cậu được, nếu lúc đó cậu nói với mình, có lẽ mình cũng chẳng tin. Khi đó mình đã đắm chìm trong thế giới của Lục Khải, dù có nghi ngờ, chỉ cần anh ta qua loa vài câu là mình lại tin. Khi lựa chọn đầu tiên không thành, Lục Khải chắc chắn sẽ không chia tay mình, dù sao mình cũng là lựa chọn thứ hai – xuất thân tốt, lại yêu anh ta đến vậy.”




Mộng Mộng tức giận nhìn tôi:

“Vậy bây giờ cậu định làm gì? Cứ thế mà bỏ qua cho anh ta sao?”



Tôi đáp:

“Anh ta không vội, nhưng mình có chuyện quan trọng hơn cần nhờ cậu.”



Mộng Mộng học cùng chuyên ngành với tôi hồi đại học. Khi còn đi học, gia đình đã giúp cô ấy thành lập một công ty, giờ cũng có chút tiếng tăm.



Tôi nói:

“Mình muốn vào công ty cậu, muốn tham gia đấu thầu một dự án.”



Cô ấy hỏi:

“Dự án gì thế? Sao không nhờ gia đình giúp đỡ, chẳng phải chắc ăn hơn sao?”



Tôi trả lời:

“Là dự án ở Bình Thành, mình muốn tự tay giành lấy.”



Nghe vậy, Mộng Mộng liền hiểu ý đồ của tôi, chỉ là vẫn không rõ vì sao tôi không nhờ đến gia đình. Tôi kể với cô ấy chuyện tôi đã nghỉ việc:



“Mình muốn chứng minh rằng mình thực sự có năng lực. Người khác có thể ăn cắp bản kế hoạch của mình, nhưng không thể cướp được ý tưởng.”



Cô ấy gật đầu:

“Được! Mình sẽ hết lòng giúp cậu!”



Những ngày sau đó, tôi dồn toàn tâm toàn ý vào việc xây dựng phương án mới, phải tăng tốc để kịp buổi thuyết trình dự án lần đầu.



Trong quá trình xem xét lại bản kế hoạch, tôi liên tục bác bỏ rồi chỉnh sửa, tâm trạng rất bức bối. Đúng lúc đó, Hứa Sách mang đến cho tôi một ly cà phê. Tôi cảm ơn, rồi uống một ngụm.



Hứa Sách là em họ của Mộng Mộng, vì không chịu làm việc đàng hoàng nên bị gia đình đuổi ra ngoài để “nếm trải cuộc đời”. Mộng Mộng thu nhận cậu ấy vào công ty làm tạp vụ, mỗi tháng trả cho cậu ta một khoản lương ít ỏi.




Tôi trêu chọc:

“Có vẻ như trả lương cho cậu vẫn còn nhiều quá, cà phê đắt tiền thế này mà cũng dám mua?”



“ Chị Ngôn à, tha cho em đi, chút lương này sống cũng đã khó rồi. Nhưng thấy chị làm thêm vất vả, em cắn răng mua đấy. Nếu chị mà méc chị em thì không phải người tốt đâu nha!”



Tôi giả vờ giận dữ:

“Ồ, cậu dám mắng tôi là chó à? Mấy hôm nay đi trễ bao nhiêu lần rồi? Cắt lương là điều tất yếu!”



“Đừng mà, chị Ngôn, quản lý Ngôn, em sai rồi, em mời chị ăn đồ Nhật được không? Đừng méc chị em!”



“Ha ha ha, thế còn được!”

 

Trong bữa ăn với Hứa Sách, cậu ấy cứ giở trò pha trò khiến tôi cười nghiêng ngả.

 

“Chị Ngôn này, chị đừng lo. Nhà em ai cũng nói em là sao may mắn. Dự án của chị chắc chắn sẽ không sao đâu!”

 

“Ha ha ha, thế thì để xem bản lĩnh của cậu tới đâu!”

 

Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác nhẹ nhõm như vậy. Ở cạnh người trẻ, tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn hẳn.

 

Về đến công ty, tôi nghĩ nên đổi hướng suy nghĩ, bèn mở lại phương án cũ và xem kỹ lại. Khi nhìn đến phần dữ liệu nền tảng, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực – vì đã quá lâu nên tôi gần như quên mất nguồn gốc của phương án này.

 

Tôi mừng rỡ nhảy bật dậy, chiếc ghế trượt trên sàn phát ra âm thanh chói tai.

 

Hứa Sách vội vàng mở cửa bước vào, thấy tôi không sao thì thở phào:

“Tưởng chị té ngã cơ!”

 

Tôi cười lớn:

“Ha ha ha ha! Em nhìn nè, em nhìn nè, bộ dữ liệu này là do ông nội chị tổng hợp ra, ông chưa từng công bố ra ngoài, nên chị mới dùng. Chắc chắn Từ Liên Liên sẽ không tìm được chứng cứ đâu!”

 

Thấy tôi vui mừng như thế, Hứa Sách cũng cười:

“Em đã nói mà, em là sao may mắn của chị!”



Tôi phấn khích đến mức không buồn nói thêm với cậu ấy, định trong đêm đến nhà ông nội tìm tài liệu gốc. Nhưng Hứa Sách giữ tôi lại:

“Em biết chị sốt ruột, nhưng giờ khuya rồi, sáng mai em đi cùng chị, được không?”



Tôi kìm lại cảm xúc, gật đầu. Hứa Sách đưa tôi về, nhưng tôi không tài nào ngủ được, cứ trằn trọc trên giường, nghĩ cách chứng minh bản kế hoạch đó.



Sáng hôm sau, Hứa Sách lái xe đưa tôi đến nhà ông nội. Vì lâu ngày không có ai ở, nơi này có vẻ tiêu điều. Sau khi ông nội qua đời, tôi rất lâu rồi chưa từng quay lại.



Vào nhà, nhìn khung cảnh quen thuộc, tôi không khỏi xúc động. Ông từng bế tôi ngồi trong lòng giảng giải kiến thức kiến trúc. Khi đó tôi còn nhỏ, chẳng buồn nghe, chỉ muốn chạy ra ngoài chơi. Bà thường hay trợn mắt nhìn ông, ông mới ngượng ngùng đặt tôi xuống.



Sau này, khi tôi đủ lớn để hiểu những điều ông nói, sức khỏe ông đã suy yếu, nằm liệt giường. Nhưng mỗi lần nói đến kiến trúc, ông lại gắng gượng giải thích cho tôi. Nhất là khi nhắc đến Bình Thành, tôi hiểu được nỗi lo và tiếc nuối trong lòng ông. Vì vậy, khi dự án Bình Thành được tái khởi động, tôi lập tức không thể chờ thêm – không ai thích hợp hơn tôi để thực hiện dự án này.



Rất nhanh, tôi tìm được những ghi chép và tài liệu liên quan đến Bình Thành mà ông để lại. Có được những thứ này, chính là lúc tôi phản công!

 

 

Làm việc tăng ca liên tục cùng các thành viên mới để hoàn thành phương án dự án Penang, cuối cùng cũng bắt kịp chuyến khảo sát tiền kỳ của dự án này. Chính quyền Penang sẽ tiến hành sơ tuyển các phương án dự thầu.



Trong ngày diễn ra buổi đánh giá, tôi nhìn thấy nhiều đối tác cũ. Mọi người khi gặp tôi đều tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Sau vài câu xã giao, tôi thấy Tổng giám đốc Từ đi vào cùng với Andy, Từ Liên Liên và các thành viên trước kia của nhóm. Khi thấy tôi, ông Từ khựng lại một chút, liếc nhìn Từ Liên Liên, sau đó cả hai người tiến lại gần:

“Mạnh Ngôn, giờ cô có tiện không? Chúng ta nói chuyện một lát.”



Nghe Tổng giám đốc Từ nói vậy, tôi gật đầu, dặn dò Hứa Sách vài câu rồi theo họ đến phòng tiếp khách.



“Mạnh Ngôn, tôi cứ nghĩ cô sẽ không tham gia dự án này nữa.”



“Tại sao?” Tôi hơi buồn cười. “Hình như tôi đã từ chức rồi mà, Tổng giám đốc Từ vẫn còn quan tâm à?”



“Mạnh Ngôn, vì cô đã làm việc ở Thái An nhiều năm nên tôi mới không sa thải cô. Nhưng cô cũng nên tự biết tránh né chứ. Nếu tôi nói cho mọi người biết những gì cô đã làm, thì cô còn có thể tiếp tục làm trong ngành này được sao?”



“Tổng giám đốc Từ, tôi không làm chuyện đó, đương nhiên sẽ không nhận. Vì những năm tháng làm việc trước kia, tốt nhất ông đừng tham gia buổi đánh giá này, đừng để danh tiếng nhiều năm của Thái An bị hủy hoại.”



Tôi nhìn về phía Từ Liên Liên đang đứng sau lưng ông Từ. “Bản nháp đầu tiên của phương án này từ đâu ra, cô biết rõ hơn ai hết. Đừng khiến mọi chuyện không thể cứu vãn.”



“Chị Ngôn, em biết sau khi chị và anh Lục ly hôn, chị luôn không ưa em, nhưng giữa em và anh ấy thực sự không có gì cả. Hơn nữa phương án này đúng là do em làm.”



Cô ta ngẩng lên nhìn tôi, từng chữ một: “Anh Lục đã gọi cho Tổng giám đốc Từ xác nhận, nói rằng chị từng khen rất thích phương án 'của em'."



Tổng giám đốc Từ nhìn tôi, lắc đầu, thở dài rồi rời đi.

 

Từ Liên Liên khiêu khích nhìn tôi: “Chị Ngôn, hy vọng phương án mới của công ty chị sẽ không giống với của em nhé. Dù sao hôm nay toàn là tinh anh trong ngành, nếu chị chỉnh sửa từ bản nháp của em thì sẽ bị phát hiện ngay đấy.”



Tôi chẳng buồn đôi co thêm, xoay người rời đi.

 

Để công bằng, buổi sơ tuyển dùng hình thức rút thăm để quyết định thứ tự thuyết trình. Nhóm tôi bốc được số cuối cùng. Cô gái phụ trách rút thăm cảm thấy áy náy, cho rằng bốc số cuối là xui, nhưng Hứa Sách an ủi tôi, nói phương án của chúng tôi tốt, đứng thứ mấy không quan trọng.



Tôi nhìn dáng vẻ cậu ấy, hỏi sao lại tự tin như vậy. Cậu ấy nói:

“Tự nhiên có lòng tin chứ. Dù gì tôi cũng góp sức mà.”



Nhìn vẻ mặt cậu ấy, tôi cũng bớt căng thẳng hơn.

 

Rất nhanh, TừLiên Liên bước lên sân khấu. Tôi hơi bất ngờ, xem ra Thái An rất coi trọng cô ta, một dự án quan trọng như thế lại để một thực tập sinh thuyết trình. Hoặc có thể Tổng giám đốc Từ tin tưởng đây là phương án do cô ta làm. Dù sao đi nữa, để Từ Liên Liên thuyết trình chính là điều tôi mong đợi.



Phương án của Từ Liên Liên cơ bản là xử lý đơn giản từ bản thảo gốc của tôi, cô ta trình bày cũng trôi chảy, khiến vài lãnh đạo dưới khán đài gật đầu liên tục.



Nhìn thấy phương án của họ, vài đồng nghiệp trong nhóm không giữ được bình tĩnh.

 

“Chị Ngôn, phương án của họ... sao mà... sao mà giống của chúng ta quá...”

Chưa nói xong thì bị Hứa Sách ngắt lời.



Cậu ấy nhàn nhạt nói một câu: “Đông Thi bắt chước Tây Thi.”



Tôi bật cười thành tiếng. “Tự tin dữ vậy.”

 

Cậu ấy nhìn tôi: “Tất nhiên, phương án của chị chắc chắn sẽ khiến họ thấy xấu hổ.”



Tôi cười lớn: “Đừng nói mấy câu như vậy nữa, kỳ lắm, nổi cả da gà rồi nè.”



Hứa Sách cười nhẹ: “Tâm trạng tốt hơn chưa?”

 

Tôi thấy lòng ấm lên, gật đầu.



“Yên tâm, tôi sẽ không để phương án nào có sự tham gia của Hứa thiếu gia bị vấy bẩn đâu.”



Đến lượt tôi rồi. Tôi hít sâu một hơi bước lên sân khấu, mở PPT, như bao năm qua, bắt đầu trình bày mạch lạc. Tôi nhìn thấy sắc mặt của mọi người bên dưới dần trở nên kỳ lạ, họ thì thầm với nhau, vài lãnh đạo phía trước trao đổi vài câu, rồi người dẫn chương trình bước lên ngắt lời tôi.



Tôi nhẹ nhàng siết tay lại. Đến rồi đây.



“Giám đốc Mạnh.” Vị lãnh đạo ngồi giữa hàng ghế đầu tiên cầm mic nói:



“Phương án của cô và phương án của công ty Thái An giống nhau đến mức đáng kể. Yêu cầu của chúng tôi là phương án phải nguyên bản, vì vậy rất xin lỗi, cô có thể rời khỏi hội trường.”



Tôi nghe thấy tiếng bàn tán ngày càng lớn, nhìn thấy nụ cười không giấu được trên mặt Từ Liên Liên và ánh mắt lo lắng của Hứa Sách.



“Giám đốc Trương, là thế này, tôi từng làm ở Thái An, phương án này là của tôi. Nhưng Thái An cho rằng tôi đạo nhái người khác nên tôi đã từ chức. Tuy nhiên, dự án Penang rất quan trọng với tôi, vì vậy tôi đã hoàn thiện phương án và vẫn tham gia buổi đánh giá hôm nay. Tôi hiểu nguyên tắc là phải nguyên bản, và tôi có thể đảm bảo, đây là bản gốc do tôi làm ra.”




“Cô nói bậy!” Tôi thấy Từ Liên Liên đứng bật dậy lớn tiếng.



“Cô ăn cắp phương án của tôi, giờ còn trơ tráo đến tham gia đánh giá? Cô quá đáng lắm rồi!”



Nói xong, Từ Liên Liên bật khóc, những người trong nhóm cô ta vỗ vai an ủi.



“Giám đốc Trương, thưa các lãnh đạo, tôi có thể chứng minh phương án này là của tôi. Nếu Từ Liên Liên nói tôi ăn cắp, vậy cô ấy có dám lên đây đối chất không? Xin mời các vị lãnh đạo và các đồng nghiệp làm chứng.”



Giám đốc Trương và mấy lãnh đạo bàn bạc hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý. Tôi biết chắc họ sẽ đồng ý. Dự án Penang quá quan trọng, không thể có bất kỳ vết nhơ nào. Nếu hôm nay bị đồn ra là có hai phương án giống hệt nhau trong buổi đánh giá, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, các lãnh đạo không thể để chuyện này xảy ra.



Dù không tình nguyện, nhưng lúc này Từ Liên Liên cũng không còn lựa chọn.



Cô ta bước lên sân khấu, mở PPT, người phụ trách hội trường rất tinh ý, cho hiển thị hai bản phương án trên màn hình cùng lúc, để dễ so sánh.



Tôi cầm micro, nói với mọi người:

“Chúng tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc của quý vị, mọi người có thể tự do đặt câu hỏi.”



Tôi liếc nhìn Từ Liên Liên, cô ta đang căng thẳng nắm chặt micro, chắc đang sợ bị hỏi đến bí.



Rất nhanh đã có người đặt câu hỏi, là đại diện của một doanh nghiệp lâu năm, từng giữ nhiều vị trí, là một tiền bối rất chuyên nghiệp:

“Hai bản phương án của các cô tôi đã xem, quả thật rất giống nhau, vậy xin hỏi, dự án này là do các cô...?”




"Để tôi trả lời câu này." Từ Liên Liên vội vàng giơ micro lên, câu hỏi này thực ra có một chút kỹ thuật, Từ Liên Liên tự nhiên trả lời rất trôi chảy. Tổng giám đốc Từ ở dưới cũng mỉm cười nhẹ, thì thầm với người phụ trách doanh nghiệp quen biết, có lẽ ông đã xác định dự án này sẽ do Từ Liên Liên thực hiện.



Tiếp theo, trên sân khấu lại có vài câu hỏi, có câu tôi trả lời, có câu Từ Liên Liên trả lời. 



Tổng giám đốc Từ đứng dậy, đi đến gần MC, cầm micro lên nói: "Xin lỗi, tôi muốn cắt lời một chút. Tôi muốn nói vài câu. Dự án này, Mộng Ngôn cũng đã theo qua một thời gian, hỏi như thế này không chứng minh được điều gì, vì vậy tôi sẽ chia sẻ với mọi người một thông tin, chúng tôi lúc đầu đã quyết định sa thải Mộng Ngôn, lý do là Từ Liên Liên đã cung cấp cho chúng tôi bản phác thảo hoàn chỉnh. Lúc đầu chúng tôi không muốn làm quá mất mặt, không ngờ..." Tổng giám đốc Từ lắc đầu trên sân khấu.




Ông ta nhìn có vẻ là vì tốt cho tôi, quay đầu nói: "Mộng Ngôn, nhiều bậc tiền bối trong ngành đang ở đây, cô nhận lỗi, rút khỏi cuộc đánh giá, chuyện này sẽ kết thúc."




Tôi cúi đầu cười một chút, bước lên trước, "Nếu Tổng giám đốc Từ nói có bản phác thảo, không bằng lấy ra cho mọi người cùng xem, để tôi chec cũng chec cho rõ ràng?"



Từ Liên Liên vội vã nói: "Mộng Ngôn, nếu chị đã nói vậy, tôi cũng không giữ thể diện cho chị nữa."



Cô ta chạy xuống sân khấu, lấy máy tính của mình, đưa cho MC, ra hiệu anh ta kết nối lên màn hình, rồi Từ Liên Liên mở thư mục, bắt đầu giới thiệu ý tưởng dự án, trôi chảy và tự nhiên.



Giống như tôi đã nói cho Lục  Khải nghe vô số lần khi làm kế hoạch.



Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, Mộng Ngôn, chẳng phải mày đã biết Lục Khải là một tên khốn rồi sao, vậy thì những gì anh ta làm, mày không thể để nó khiến mình buồn và tức giận nữa.




Mở mắt ra, tôi nhìn Từ Liên Liên, cô ta đã nói xong, nở nụ cười nhìn tôi, giống như một người chiến thắng.



Dưới sân khấu, Hứa Sách và các thành viên trong nhóm lo lắng nhìn tôi, tôi lắc đầu ra hiệu cho họ không cần lo lắng.



"Từ  Liên Liên, cô nói rất hay." Tôi nhìn cô ấy, cười nói, "Không hổ là thực tập sinh tôi dẫn dắt, chỉ có điều, tôi hình như cũng đã dạy cô, ngành của chúng ta, điều tối kỵ ngoài đạo văn, còn nữa, sử dụng dữ liệu không rõ nguồn gốc." 



Tôi ngừng lại một chút, "Tôi muốn hỏi cô, trong bảng dữ liệu thứ hai trong thư mục, ghi lại dữ liệu của bảy công trình kiến trúc cổ, trong bản phác thảo kế hoạch mà cô trình bày sau đó, toàn bộ đều dựa trên dữ liệu của bảy công trình này, và từ đó triển khai ý tưởng cho toàn bộ dự án Penang."



Tôi nhìn thấy khuôn mặt Từ Liên Liên đột nhiên tái đi, từng chữ từng câu nói: "Cô có thể cho tôi biết, bản lấy dữ liệu và tài liệu này từ đâu không?"



Dưới sân khấu, Giám đốc Trương và vài lãnh đạo có vẻ nghiêm túc ngay lập tức, Tổng giám đốc Từ cũng nhìn Từ Liên Liên.



"Tôi đã tham khảo tài liệu về các công trình cổ ở Penang và các thành phố khác trong những năm gần đây, đúng, là tôi, tôi nhờ bố tôi tìm bạn của ông ấy giúp tôi lấy."  Từ Liên Liên hoảng loạn nói.



Tôi còn khá khâm phục cô ta, dù sao trong thời gian ngắn như vậy cũng nghĩ ra một cái lý do.



"Bố cô làm sao lại có những tài liệu này?" Có lẽ không ngờ rằng Giám đốc Trương sẽ hỏi cô ta.



Từ Liên Liên vội vàng nói: "Bố tôi là Từ Trí Kiệt!"



Dưới sân khấu, mọi người xôn xao, tất cả đều nhìn về phía Tổng giám đốc Từ và người của Thái An, tôi nghe thấy những người không ưa Thái An lớn tiếng bàn tán: "Không ngờ dự án quan trọng như vậy lại do một thực tập sinh thuyết trình, hóa ra Thái An chỉ xem trọng hậu thuẫn à, ha ha ha."



Mặc dù chuyện này khá phổ biến, nhưng không thể công khai nói ra như vậy, Từ Liên Liên nói xong liền hối hận, cô ta nhìn tổng giám đốc Từ cầu cứu, nhưng tổng giám đốc Từ cũng sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: "Mọi người,  Thái An nhìn trúng tài năng của Từ Liên Liên, chẳng lẽ dự án này không đủ để chứng minh năng lực của cô ấy sao?"




"Khả năng hay không tôi không rõ, nhưng nói dối thì chắc chắn không phải là thứ Thái An coi trọng." Một ông lão ngồi cạnh Giám đốc Trương nói.

 

"Chương giáo sư, ngài đang nói gì vậy?" Giám đốc Trương vội vàng hỏi ông lão.



Tôi nhìn ông lão, nhẹ nhàng nói: "Lâu rồi không gặp, ông Chương."

 

Ông lão ngẩn người một lúc, "Cô là ai?"

 

"Tôi là cháu gái của ông Mạnh Quốc Hệ."

 

"Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!" Giáo sư Chương liên tục nói, "Vậy thì dự án này chắc chắn là cô làm rồi." Ông lão nói một cách chắc chắn.

 

Tôi gật đầu.

 

"Giáo sư Chương, nói vậy là sao?" Giám đốc Trương hỏi.

 

"Vì sao, cô ấy vừa nói mình là ai, ông liền nói là cô ấy làm, chẳng lẽ anh là người do Mông Ngôn mời đến à?" Từ Liên Liên không phục, hét lớn.

 

Ông Chương nhìn Từ Liên Liên một cái, không thèm để ý đến cô ta, quay sang Giám đốc Trương nói: "Tiểu Trương à, chuyện này nói dài lắm, lẽ ra tôi phải nói riêng, nhưng hôm nay nhiều người đang nhìn, nếu không có lời giải thích, chẳng phải Mạnh Ngôn sẽ mang tiếng oan sao, vậy thì nói rõ ràng hơn vẫn tốt."

 

Sau đó, Giáo sư Chương cố gắng nói ngắn gọn về quá trình quen biết ông tôi, cũng như lý do tại sao ông ấy khẳng định dự án này là do tôi thực hiện.

 

Hồi nhỏ, tôi đã biết ông tôi là một người xuất sắc trong ngành kiến trúc của Đại học C, rất có quan điểm về kiến trúc. Nhưng từ khi tôi còn nhớ, ông tôi lúc nào cũng ở nhà đọc sách và du lịch. Tôi cũng đã từng hỏi ông tại sao không làm những công việc mà ông muốn, ông chỉ cười xoa đầu tôi, không nói gì.

 

Lớn lên một chút, bà tôi mới kể cho tôi biết, ông tôi có nỗi niềm, nên không tiếp tục làm công việc trong ngành nữa, chỉ làm những việc riêng tư. Ông tôi hồi trẻ tự cao tự đại, lại rất tài năng, kết bạn với một nhóm người cùng chí hướng ở trường, đấu tranh bảo vệ kiến trúc cổ Trung Quốc, tránh khỏi sự phá hoại từ các dự án phát triển.

 

Họ đã đi khắp nơi trên cả nước để khảo sát, thu thập các công trình có tính biểu tượng nhưng ít nổi tiếng, trao đổi với chính quyền địa phương để bảo tồn khi lên kế hoạch. Đến Penang, họ ngạc nhiên trước sự bảo tồn hoàn chỉnh của các công trình ở đây, mê mẩn với cấu trúc độc đáo của chúng, quyết tâm bảo tồn. Trong quá trình này, họ đã giao tiếp nhiều lần, cố gắng hết sức để bảo tồn nhóm công trình cổ, biến chúng thành một khu du lịch.

 

Chỉ tiếc là, sự phát triển ở Penang quá nhanh, chưa kịp hoàn thành kế hoạch, thì một công ty phát triển lớn từ cả nước đã nhìn trúng Penang và không đồng ý với quan điểm của ông tôi và nhóm bạn. Có lẽ vì họ quá khó xử lý, các nhà phát triển không thể tránh khỏi họ, nên đã dụ dỗ họ từ bỏ cuộc đấu tranh. Rất nhanh chóng, nhóm nhỏ của họ bị đánh bại từng bước, và Giáo sư Chương là một trong số đó. Họ đưa ra lợi ích quá hấp dẫn đối với những sinh viên, một người một người từ bỏ.

 

Giáo sư Chương là bạn thân nhất của ông tôi hồi trẻ, là người mà ông tôi tin tưởng nhất, sự từ bỏ của ông ấy đã gây tổn thương rất lớn cho ông tôi, và họ từ đó cắt đứt quan hệ. Nhưng ông tôi thực sự không đành lòng để những công trình độc đáo này biến mất, ông lén lút bán tài sản gia đình để trước khi các nhà phát triển mua lại hoàn toàn, ông đã tìm mua nhà của 7 hộ dân trong thị trấn. Tôi nhớ bà tôi cười nói rằng tiền của ông tôi chỉ đủ mua 2 căn, nhưng bà yêu quý ông tôi khí phách, không đành nhìn những di sản văn hóa quý giá này biến mất, đã tuyệt thực cầu xin gia đình hỗ trợ, lén lút tìm đến thị trưởng và ứng trước phần lớn tiền.

 

Bà tôi nói đến đây, ông tôi luôn nhìn bà ấy một cách dịu dàng, tôi chỉ lớn tiếng nói: "Vậy là không công bằng, ông vì bà có tiền giúp ông mới ở với bà sao?"

 

Bà tôi cười ha ha: "Con ngốc, có tiền cũng không thể đảm bảo không thay lòng, nhớ nhé, ai tiếp cận chúng ta vì tiền thì không thể có!"

 

"Ông, khi nào ông thích bà?"

 

"Từ lúc bà gia nhập nhóm bảo tồn kiến trúc cổ chúng ta, tôi đã thích bà rồi, nhưng lúc đó tôi là một thanh niên nghèo, bà là tiểu thư con nhà giàu, tôi chỉ có thể lén thích bà thôi."

 

"Cái gì, lúc chúng ta ở bên nhau, ông nói là vì tôi cùng ông sửa chữa nên mới thích tôi, hóa ra ông thích tôi từ sớm hơn! Vậy ông có biết lúc tôi trả tiền mua lại những ngôi nhà cổ, có phải ông cảm động muốn chết không?"

 

"Đương nhiên là cảm động, trước kia là thích bà, biết rồi, tôi đã quyết định, cả đời này nhất định không phụ bà."

 

Lúc đó tôi nghĩ, tình cảm sẽ từ tình yêu sét đánh chuyển thành tình yêu bền chặt, ông tôi suốt đời yêu bà tôi, tôi rất ngưỡng mộ tình yêu của họ, đến mức khi yêu Lục Khải, tôi đã bất chấp tất cả, chỉ là tôi không có may mắn như bà tôi.

 

"Vậy thì, tài liệu về những ngôi nhà cổ hiện tại chỉ có Mông huynh có, không thể tìm thấy ở đâu khác." Giáo sư Chương thở dài, "Sau này tôi hối hận, tìm anh Mạnh nhận lỗi, hy vọng có thể cùng hoàn thành lý tưởng hồi trẻ, chỉ tiếc anh Mạnh không tha thứ cho tôi, cũng không còn tin tôi, từ chối cung cấp tài liệu về những ngôi nhà cổ, dự án Penang cũng không có tiến triển, không ngờ, lại là cháu gái của anh Mạnh hoàn thành."

 

Nghe đến đây, hội trường lặng im, Từ Liên Liên đã tái mặt, Tổng giám đốc Từ cũng đổ mồ hôi lạnh.

 

"Tôi nghĩ chúng ta có thể kết thúc cuộc thảo luận này, tôi nghĩ mọi người cũng đã có quan điểm riêng. Tổng giám đốc Từ, anh nghĩ sao?"



Từ Liên Liên không chịu bỏ qua, lớn tiếng nói: "Ai có thể chứng minh được? Chỉ dựa vào một câu chuyện thôi sao? Tôi có chứng cứ, chỉ vì một câu chuyện mà các người phủ nhận công sức của tôi sao?"

 

Tôi thở dài, "Từ Liên Liên, cô còn không hiểu sao? Bảy ngôi nhà cổ đó, đều là tài sản của tôi, tài liệu cũng đều ở trong tay tôi. Cô có thể đưa ra bằng chứng gì?"

 

Từ Liên Liên hoàn toàn không còn gì để nói, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn tôi. Tổng giám đốc Từ thấy vậy, vội vàng tiến lên kéo cô ấy xuống.

 

Cuộc họp đánh giá hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, thông báo sơ khảo sẽ có kết quả sau 2 ngày. Tôi không lo lắng, dù sao các phương án khác cũng không bằng của tôi, huống chi, mọi người đều biết bảy ngôi nhà cổ là tài sản của tôi, dự án Penang, dù thế nào cũng không thể thiếu tôi.

 

Các thành viên trong nhóm rất hào hứng, "Chị Ngôn, chị thật giấu giếm quá, chúng em chỉ biết chị giàu, không ngờ lại giàu đến thế! Những ngôi nhà cổ đấy! Bảy ngôi! Giá trị bao nhiêu!"

 

Họ xung quanh tôi nói không ngừng, đùa giỡn đòi tôi mời họ, tôi đành phải đồng ý, dưới sự hăm hở của họ, tôi đã mời mọi người ăn món Nhật. Trên bàn ăn, tôi nghiêm túc cảm ơn mọi người vì những ngày vất vả, hứa hẹn nếu chúng ta giành được dự án Penang, tiền thưởng chắc chắn sẽ khiến họ hài lòng.

 

Hai ngày sau, kết quả sơ khảo ra, chúng tôi không ngoài dự đoán, đã vào vòng đấu thầu. Tiếp theo, phải nhờ vào sự nỗ lực chung của cả nhóm, mọi người ai cũng đầy khí thế, tôi cũng vui mừng không kém.

 

Tan làm, tôi gọi điện cho Mộng Mộng, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, chúng tôi đã hẹn nhau cùng ăn mừng. Đến bãi đỗ xe, tôi thấy Mộng Mộng đang nổi giận, lớn tiếng quát một người, Hứa Sách đang kéo cô ấy lại.

 

Tôi vội vàng bước tới, nhưng lại phát hiện một người tôi không ngờ tới, đó lại là Lục Khải.



"Tại sao anh lại đến đây?" Tôi hỏi Lục Khải.

 

Lục Khải nhìn một cái về phía Mông Mông rồi nói với tôi: "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện thêm."

 

Tôi không có gì để nói với anh nữa, nói xong câu đó, tôi kéo Mộng Mộng chuẩn bị rời đi.

 

"Anh muốn nói gì?" Tôi hít một hơi thật sâu, "Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi không nghĩ là còn có gì để nói."

 

"Nhà của em, không định giải thích chút nào à?" Tôi nhìn Lục Khải, không thể tin rằng những lời này lại xuất phát từ miệng anh, đúng như tôi nghĩ, anh đến không có ý tốt.

 

"Lục Khải, năm nay anh thực sự một lần nữa khiến tôi thay đổi cách nhìn về anh," tôi cảm thấy hơi buồn, Mộng Mộng quay sang Lục Khải và nói một câu "không biết xấu hổ", rồi kéo tôi và Hứa Sách đi, Lục Khải không ngăn lại.

 

Không khí trên xe khá nặng nề, Hứa Sách cũng không cố tỏ ra kỳ lạ, tôi cảm nhận được cậu ấy đang nhìn tôi, tôi chỉ cảm thấy khó xử, người mà tôi yêu suốt bao năm, giờ đây lại thay đổi đến vậy.

 

Mộng Mộng phá vỡ sự im lặng, "Ngôn Ngôn, cậu nghĩ sao?"

 

Tôi cảm thấy rất khó chịu, không muốn nói về Lục Khải nữa, chỉ có thể ngắt lời cô ấy: "Tớ có kế hoạch rồi."

 

Hứa Sách hình như thấy tôi thực sự không muốn bàn luận về chuyện này, cậu áy chuyển chủ đề sang chuyện khác. Ăn xong, Mộng Mộng đi trước, Hứa Sách tiễn tôi về nhà.

 

Suốt dọc đường, cậu ấy không ngừng kể những câu chuyện vui thời đại học, tôi nghe xong cảm thấy tinh thần khá hơn. Đến trước cửa nhà, Hứa Sách nói: "Có gì cần giúp đỡ, chị cứ gọi em."

 

Tôi gật đầu, vội vã bước vào trong.

 

Nằm trên giường, tôi nghĩ lại những lời của Lục Khải, tôi biết chuyện này không dễ dàng, nhưng nếu phải chia phần tài sản nhà cổ mà ông nội để lại cho Lục Khải, tôi thực sự không muốn. Phải làm sao đây, Lục Khải và gia đình anh ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.

 

Quả nhiên, hôm sau tại công ty, lễ tân gọi điện thông báo có người đến tìm tôi, lễ tân lúng túng nói họ đang nói chuyện gì đó.

 

Tôi đại khái đã đoán ra là ai, bảo lễ tân cho họ lên.

 

Cha mẹ của Lục Khải bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy tôi, họ vừa định nói gì thì tôi ra hiệu cho họ vào phòng họp. Trợ lý mang vào ba ly nước, tôi bảo anh ấy đóng cửa rồi ra ngoài.

 

Tôi nhìn cha mẹ của Lục Khải, định nghe xem họ muốn nói gì.

 

"Mạnh Ngôn, con và Lục Khải yêu nhau nhiều năm, ly hôn rồi cha mẹ cũng thấy tiếc, chúng ta..." Tôi không muốn nghe những chuyện trước kia nữa, liền cắt lời bà.

 

"Bác gái, chuyện trước kia không cần nhắc lại, tôi và Lục Khải giờ đây nhìn lại chỉ cảm thấy như một câu chuyện cười, nếu bác có chuyện gì, xin nói thẳng đi."

 

"Được, vậy tôi nói thẳng, Mạnh Ngôn, khi ly hôn, cô nói cô không có tài sản gì, nhưng tôi nghe Liên Liên nói, cô có 7 ngôi nhà cổ, đây chắc chắn là tài sản của cô, ly hôn rồi, phần này chắc chắn phải tính toán đi."

 

Vẫn là chuyện về những ngôi nhà cổ.

 

"Bác ơi, những ngôi nhà này tôi có từ trước khi kết hôn, đó là tài sản trước khi kết hôn, không có gì phải chia cả." Tôi cười nhạo nhìn họ.

 

Bố của Lục Khải uống một ngụm nước, rồi mở miệng nói: "Những ngôi nhà là tài sản trước khi kết hôn của các cô, chúng tôi không có ý định chia, nhưng chúng tôi nghe nói những ngôi nhà cổ này đã nhận được trợ cấp từ nhà nước trong suốt những năm qua, và cả tiền phí tham quan, chắc chắn số tiền đó cũng không ít, đó vẫn là tài sản trước khi kết hôn của cô mà."

 

Nghe họ nói vậy, tôi hiểu ngay, chắc chắn là Từ Liên Liên xúi giục họ đến đây, tiếc là họ đã thất vọng.

 

"Được, nếu các người muốn lấy phần tiền này, tôi không có ý kiến, tôi sẽ tìm luật sư và chuyên gia thẩm định, có kết quả tôi sẽ thông báo cho các người."

 

Có lẽ không ngờ tôi lại đồng ý dễ dàng như vậy, cha mẹ của Lục Khải có chút nghi hoặc nhưng vẫn không giấu nổi vẻ vui mừng, "Tốt, cô đừng có lừa chúng tôi, nếu không có kết quả, chúng ta gặp nhau ở tòa án."

 

Nói xong câu đó, họ rời đi.

 

Sau khi họ đi, Hứa Sách vội vàng lên, hỏi: "Chị không sao chứ?"

 

Tôi bật cười, cậu ấy hôm nay đi khảo sát công trình, cách xa như vậy mà lại chạy về, "Nếu có chuyện gì, cậu đến cũng không kịp đâu."

 

Cậu ấy trông có vẻ hơi hối hận, nhưng vẫn nói: "Lần sau chị đừng gặp họ một mình."

 

Tôi cười nhẹ, gật đầu một cách qua loa, thấy tôi như vậy, cậu ấy lôi kéo mãi, cuối cùng tôi đồng ý sẽ nói với cậu ấy mỗi lần gặp họ.

 

Tôi đã giao cho luật sư xử lý, bảo họ nhanh chóng giải quyết, tôi thực sự cảm thấy khá chán ngán với gia đình họ.

 

Vậy mà, vài tháng sau, Mộng Mộng mang đến cho tôi một tin tức: Lục Khải và Từ Liên Liên đã kết hôn.



Nghe nói đám cưới của họ rất hoành tráng, và họ kết hôn vì có thai.

 

Tôi không hề muốn nghe về chuyện của họ, nhưng vẫn có người đến kể cho tôi. Mới cưới không lâu, phụ huynh của Lục Khải lại đến tìm tôi. Lần này, họ rõ ràng tỏ ra sang trọng hơn trước. Mẹ của Lục Khải luôn vô tình nhắc đến việc Từ Liên Liên và Lục Khải thân thiết đến mức nào, bụng của Từ Liên Liên ngày càng lớn.

 

Tôi thực sự không muốn nghe những tin tức nhảm nhí này nữa, liền yêu cầu luật sư xử lý xong chuyện này càng nhanh càng tốt.

 

Vào một lần khác khi cha mẹ của Lục Khải lại đến, tôi nói với họ rằng mọi chuyện đã được giải quyết, chúng ta có thể gặp mặt để bàn thêm.

 

Đến thời gian đã hẹn, Lục Khải và Từ Liên Liên cũng có mặt. Từ Liên Liên đã có bụng bầu, Lục Khải cẩn thận bảo vệ cô ấy.

 

Vào trong phòng họp, Từ Liên Liên tỏ thái độ, bảo tôi rằng cô ấy chỉ còn 4 tháng nữa sẽ sinh, nhắc tôi rằng nếu có thời gian thì phải đến xem một chút. Cô ta còn nói đám cưới định mời tôi nhưng thấy tôi bận, nên thôi.

 

Tôi chỉ đáp qua loa, "Ừm, ừm," mà không thấy được hiệu quả như cô ta tưởng. Từ Liên Liên không vui, im lặng không nói gì nữa.

 

Khi luật sư đến, Lục Khải và cha mẹ của anh ta cùng Tào Liên Liên, đều rất vui mừng, đặc biệt khi luật sư nói về số tiền thu được từ việc bảo trì các ngôi nhà cổ trong suốt những năm qua, Lục Khải không nhịn được cười.

 

Tôi cảm thấy nhàm chán, trong lòng nghĩ: "Cười đi, cứ cười đi, hy vọng các anh còn cười được sau này."

 

Luật sư sau đó hỏi Lục Khải có đồng ý chia tài sản này không, Lục Khải vội vàng đồng ý, ký xong hợp đồng, luật sư thông báo rằng mặc dù lợi nhuận từ các ngôi nhà cổ khá lớn, nhưng chi phí bảo trì suốt những năm qua cũng phải tính, trước đây chưa thu được lợi nhuận nên không phải chịu chi phí, nhưng giờ đây phải chịu.

 

"Có thể, thì cứ trả đi, bao nhiêu cũng được," Từ Liên Liên thản nhiên nói, Lục Khải cũng gật đầu đồng ý.

 

"Được, vì đây là di tích bảo vệ, trong suốt những năm qua, cô Mạnh Ngôn đã thuê chuyên gia để bảo trì, vì thời gian quá dài nên chi phí bảo trì khá cao, tổng chi phí bảo trì trong suốt những năm qua là khoảng 35 triệu tệ. Vì đây là tài sản chung của các bạn, nên Lục Khải sẽ cần phải bồi thường cho cô Mạnh Ngôn khoảng 17,5 triệu tệ."

 

"Cái gì?! Sao lại nhiều vậy, chúng ta chỉ chia có 11 triệu mà giờ lại phải trả thêm, các người có phải đang cùng Mạnh Ngôn lừa chúng tôi không?" Từ Liên Liên hét lên, Lục Khải và cha mẹ anh ta cũng không tin vào tai mình.

 

"Đây là kết quả thẩm định, nếu mọi người không tin, có thể thuê người khác thẩm định lại."

 

Nhìn thấy họ đang hỗn loạn, tôi đứng dậy, "Tôi đã ủy thác cho đội luật sư Giang tìm những chuyên gia thẩm định tốt nhất trong cả nước, các người cũng có thể tìm người khác thẩm định lại. Thêm nữa, trong suốt thời gian qua, tôi đã tự chi trả tất cả chi phí sinh hoạt, tôi đã suy nghĩ kỹ và cảm thấy Lục Khải cũng nên chia sẻ một phần số tiền này. Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, nếu có vấn đề gì, các người có thể đến gặp tôi và luật sư của tôi bất cứ lúc nào." Tôi nhìn Lục Khải và Từ Liên Liên, mỉm cười nói: "Dĩ nhiên, tôi hy vọng các người sẽ nhanh chóng chuyển số tiền này cho tôi, tốt nhất là trước cuối tháng sau. Nếu không nhận được, tôi sẽ phải ra tòa."

 

"Cô đừng quá đáng, cứ kiện đi, tôi không tin là cô thắng được đâu," mẹ của Lục Khải tức giận nói.

 

Tôi chỉ cười khẩy, rồi đi ra ngoài, luật sư Giang theo sau, để lại gia đình họ đang cãi vã ầm ĩ trong phòng.

 

"Luật sư Giang, cảm ơn các anh, nhưng tôi nghĩ họ sẽ không thanh toán đúng hạn đâu, nhờ các anh theo dõi sát sao nhé."

 

"Yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong tài liệu kiện tụng, cơ hội thắng rất lớn."

 

"Ừm."

 

Giải quyết chuyện này khiến tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, tôi biết công ty của Lục Khải đang cần tiền, các cổ đông khác sẽ không đồng ý anh ta dùng tiền của công ty, nhưng vì hình ảnh công ty không thể bị tổn hại, họ sẽ ép Lục Khải, tôi rất muốn xem Từ Liên Liên có thể làm gì cho Lục Khải.

 

Quả nhiên, Lục Khải không thể thanh toán đúng hạn, trong những ngày này, anh ta liên tục gọi điện và nhắn tin cho tôi, tôi lười nhìn, tất cả đều bị tôi chặn và xóa đi, để luật sư Giang tiếp tục tiến hành vụ kiện.

 

Khi Mộng Mộng biết chuyện này, cô ấy cười đến không thở nổi, đúng là "không được gà lại mất cả chảo," cô ấy mới hiểu.

 

Lục Khải bắt đầu nhờ những người bạn chung của chúng tôi liên lạc với tôi, khi họ gọi điện, tôi luôn hỏi một câu: "Mọi người có đi dự đám cưới không?" 

 

Một số người chỉ có thể ngượng ngùng chuyển chủ đề, còn một số khác thì cảm thấy tôi quá đáng, tôi cũng đã chặn hết tất cả những người đó.

 

Cuối năm, Lục Khải không chịu nổi áp lực, đã chia tiền cho tôi trong vài đợt. Nghe nói các cổ đông của công ty ép anh ta phải từ chức vì ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, Từ Liên Liên đã bán căn nhà mà cha cô ấy cho cô, Lục Khải cũng bán xe để trả đủ số tiền mà anh ta nợ tôi.

 

Sự nhận thức của tôi về Từ Liên Liên đã thay đổi một lần nữa, cô ấy thật sự rất trung thành với Lục Khải.

 

Tuy nhiên, sau đó một người bạn đã tiết lộ cho tôi rằng Từ Liên Liên là con gái riêng, cha của cô ấy, ông Từ, có rất nhiều con, nhưng Từ Liên Liên không phải là con được ông yêu thương nhất. Dưới sự ép buộc của người vợ hợp pháp, ông Từ đã lập di chúc và Tào Liên Liên cùng mẹ cô ấy không nhận được phần lớn tài sản. Vì vậy, cô ấy đã đặt tất cả hy vọng vào Lục Khải.

 

Lục Khải và Từ Liên Liên đã từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, nhưng giờ đây, tôi chẳng còn muốn vướng vào họ nữa. Toàn tâm toàn ý của tôi dồn vào dự án ở Penang, điều này đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi hoàn thành ước mơ của ông nội, và cảm giác đó thực sự có ý nghĩa vô cùng lớn đối với tôi.

 

Một năm sau, tôi thành công với dự án Penang và mọi người đều ngợi khen tôi, không ngừng khen ngợi tôi là một người tài giỏi và đầy triển vọng.

 

Về phía Hứa Sách, sau khi hoàn thành dự án, anh quyết định quay về nhà kế thừa gia đình mình, vì cha mẹ anh đã lớn tuổi. Trước khi đi, anh nói với tôi rằng nếu một ngày nào đó tôi muốn yêu lại, anh hy vọng sẽ được cho cơ hội. Tôi chỉ mỉm cười, vì cuộc sống có quá nhiều điều chưa hoàn thành, tôi không muốn vì ai mà dừng lại.

 

Ba năm sau, tôi nghe tin Từ Tổng qua đời. Từ phu nhân là một người rất có tài, bà đã cùng con trai con gái giữ vững được quyền kiểm soát công ty, không để những đứa con riêng chiếm lấy phần nào tài sản.

 

Lần đầu tiên gặp lại Lục Khải là khi tôi và Hứa Sách đang ăn tối. Qua lớp kính, tôi thấy Lục Khải đang dắt theo một đứa trẻ, trông anh ta mệt mỏi. Khi nhìn thấy tôi, anh ta có vẻ ngạc nhiên, họ lại gần hơn và tôi mới nhận ra, anh ta đang mặc đồ cũ, đứa trẻ bên cạnh cũng nhìn tôi một cách ngại ngùng.

 

"Lúc này..." Lục Khải định nói gì đó.

 

Hứa Sách cắt lời anh, đưa cho con trai Lục Khải một miếng bánh, đứa trẻ vui vẻ ăn.

 

"Ăn đi, ghi vào tài khoản của tôi," Hứa Sách nói xong, anh khoác vai tôi và chúng tôi rời đi.

 

Tôi không ngoảnh lại, cũng không nói thêm lời nào với Lục Khải.

 

Sau khi lên xe, Hứa Sách nói với tôi rằng Lục Khải đã phá sản, Từ Liên Liên không thể chịu nổi cuộc sống hiện tại, đã rời bỏ hai cha con anh ta. Bây giờ Lục Khải đang tìm việc khắp nơi nhưng vẫn chưa có công việc ổn định.

 

Nghe vậy, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Lục Khải hồi học đại học, khi anh ta đầy tự tin, nở nụ cười tươi, nói về tương lai của chúng tôi, chạy vui vẻ về phía xa, cho đến khi biến mất.

 

Sau đó, tôi ngày càng bận rộn, không còn nghe thêm tin tức gì về anh. Những chuyện cũ dần trở nên xa vời, như thể là một kiếp trước.

 

Hứa Sách vẫn luôn bên tôi, chỉ là cả hai chúng tôi chưa bao giờ nói ra lời yêu thương chính thức.

 

Nhưng tôi cảm thấy như vậy là đủ.

Loading...