ĐỌA LẠC - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:53:25
18
Vùng vẫy trong bóng tối, một nữa tỉnh dậy.
Trước mắt mờ mịt, thở quen thuộc khiến run rẩy…
đang mơ ?
“Thuần Thuần, chào mừng em trở về.” Giọng trầm thấp của An Hựu Sinh như một bàn tay, siết chặt lấy trái tim .
Bàn tay chai sạn lướt qua từng tấc da thịt, cơ thể tự chủ mà run rẩy.
Thì đây là mơ… Tại chịu buông tha chứ?
Buồn thật, một con nhỏ bé dám cầm thanh kiếm rỉ sét để chiến đấu với ác quỷ trong vực sâu. Trước từng bước , hóa đều là do dung túng.
“Lần , em thực sự thể trốn thoát nữa.”
Nghe kìa, ác quỷ đang thì thầm.
Bàn tay to lớn của An Hựu Sinh lướt lên cổ , trêu đùa: “Không ngoan chút nào, phạt em thế nào đây?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Giữa đêm khuya, trói chặt ghế. Cảm giác của sợi dây thừng hề dễ chịu, càng giãy giụa, da thịt càng đau rát.
Miệng nhét kín, thể phát âm thanh, chỉ thể nức nở khe khẽ.
“Thuần Thuần, ngoan ngoãn nhận phạt .”
Cằm nâng lên, bàn tay men theo chân mày, nhẹ nhàng trượt xuống .
“Em cũng thích như , đúng ?”
“Ưm… khốn kiếp…” khó nhọc thốt lên, nước mắt từng giọt rơi xuống.
“Rõ ràng em cũng thích mà, cơ thể em đang đáp .”
Hắn cắn lấy tai , nơi đó nóng bỏng, lưỡi ngừng trêu chọc, răng nanh mài miết vành tai .
Đầu óc trống rỗng.
Đêm nay ngủ.
---
19
Không trôi qua bao lâu, trở thành tù nhân của .
Tình trạng của ngày một tệ hơn, An Hựu Sinh ngày nào cũng ở bên , từ sáng đến tối.
Hắn chịu cho tình hình của những khác.
Hắn bảo, chỉ cần là đủ, cần lãng phí thời gian cho những kẻ liên quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doa-lac/5.html.]
dần trở nên tê liệt, tuyệt vọng. Không ai thể cứu .
Nước mắt rơi từng giọt, đánh lên linh hồn vỡ nát, thể vá .
dùng hết sức lực cắn mạnh bờ vai An Hựu Sinh, cắn đến chảy m.á.u cũng buông.
Khóc đến kiệt sức, . nửa đêm giật tỉnh giấc vì ác mộng.
mơ thấy đó, xung quanh chỉ bóng tối, ác quỷ thì thầm bên tai : “Em chỉ còn thôi.”
Buồn thật. Hắn luôn miệng yêu , nhưng phá hủy tất cả của ? Khiến trở thành một kẻ chỉ thể phụ thuộc ?
Hắn từng nâng niu lòng tự tôn của , giờ đây chính tay nghiền nát nó.
Những đêm tỉnh giấc trong sợ hãi còn khó chịu hơn cả những đêm mất ngủ.
sống theo ý của An Hựu Sinh, tâm ý phụ thuộc .
Giờ thì đúng thật, chúng là duy nhất của .
“ yêu em nhiều.” An Hựu Sinh ôm , thủ thỉ với những lời yêu thương đầy xúc động.
“Đây là tình yêu.”
thẳng mắt , đối diện với con quái thú trong lòng .
Giờ đây, còn chẳng sợ cái chết.
An Hựu Sinh nhíu mày, dường như hiểu.
Hắn đưa tay xoa đầu : “Thuần Thuần, em ở bên cả đời là .”
Hắn bế lên đùi, bắt đầu vẽ nên tương lai của chúng .
“Em thích biển ? sẽ mua một căn biệt thự bên bờ biển. Sau , ngày nào cũng sẽ ôm em, cùng em ngắm hoàng hôn, ngắm đại dương.”
“Thuần Thuần, em là duy nhất của , cũng là tất cả của .”
linh hồn khao khát tự do, định mệnh thể chim trong lồng của .
“ mệt, nghỉ một lát.”
An Hựu Sinh đặt lên ghế sofa, bảo nghỉ ngơi, xoay bếp bữa tối.
Hắn dường như rằng sẽ bỏ trốn nữa.
Hoặc lẽ, chẳng thể trốn nổi.
Vì ngày ngày lời , tháo bỏ xiềng xích, cho phép trong biệt thự.
---