Đoàn Tụ Là Điều Tôi Ấp Ủ Từ Lâu
Chương 2
5
Tôi giống như giãy dụa trong mộng cảnh, lại có vẻ như chưa hề ngủ.
Hiện thực và hồi ức giao thoa, cho đến khi tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa.
Bang — một tiếng vang thật lớn, có người phá cửa đi vào.
Rốt cuộc tôi nhắm mắt lại, lúc này đây tôi ngủ rất an ổn.
Mở mắt lần nữa là ở bệnh viện, người trước mắt ghé vào bên cạnh tôi là một mảnh đen nhánh, áo khoác màu mực trên người cũng bị đè tạo ra nếp nhăn, không biết đã trông coi bao lâu, ngay cả mi tâm cũng nhăn chặt.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời vừa mọc và chiếu qua cửa sổ.
Đang định nhắm mắt lại, người bên cạnh lại đột nhiên bừng tỉnh, miệng thì thào tên của tôi:
“Dĩ Đường……”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Niệm Niệm cũng tiều tụy đi vào.
Sau khi thấy tôi tỉnh nước mắt lại lập tức trào ra:
“Lâm Dĩ Đường, cậu còn muốn vì tên cặn bã kia mà giày vò bản thân thành cái dạng gì nữa?”
Tôi lắc đầu, trong lòng nổi lên chua xót, lại không còn đau lòng như lúc trước.
Không bao giờ nữa, lần này tôi thật sự buông xuống.
Tôi đã thử qua, cũng đem hết toàn lực, dùng tôn nghiêm cùng tình cảm của tôi để đặt cược, thế nhưng tôi đánh cược sai rồi.
Không sao, tôi vẫn là Lâm Dĩ Đường.
Niệm Niệm ôm tôi khóc rất lâu, cho đến khi bác sĩ kiểm tra đi vào phòng, dặn dò điều cần chú ý thì người đàn ông bên cạnh tôi mới kéo cô ấy đi.
Niệm Niệm đỏ mắt, vừa lau nước mắt vừa giới thiệu với tôi:
“Đây là Quý Vân Phàm, không biết cậu còn nhớ hay không. Chúng ta đều học cùng một trường, sau đó anh ấy ra nước ngoài, hai ngày trước vừa trở về. Đúng vậy, vì sao anh vội vã trở về như vậy? Ngay cả hành lý cũng không mang theo.”
“Quý Vân Phàm?”
Cái tên này trong lòng tôi có chút ấn tượng, lúc ấy ở trong trường học hắn cũng từng là nhân vật có tiếng.
Sau đó không biết vì sao lại xuất ngoại, sau đó tôi chỉ nghe thấy cái tên này trong mấy bữa tiệc.
Quý Vân Phàm rũ mắt xuống, tùy ý cười cười:
“Bởi vì có chuyện rất quan trọng, cho nên đã trở về.”
Tôi và Quý Vân Phàm không quen biết, nghe vậy liền vội vàng mở miệng nói:
“Anh có việc bận thì cứ về trước đi, làm chậm trễ việc của anh thì thật ngại quá.”
Quý Vân Phàm ngước mắt nhìn tôi, cảm xúc mãnh liệt và áp lực trong ánh mắt khiến tôi cả kinh:
“Quả thật anh còn có một số việc phải xử lý, nhưng hiện tại, không có gì quan trọng hơn em.”
6
Lời này của Quý Vân Phàm thật sự không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Niệm Niệm quan sát hắn hồi lâu, thừa dịp Quý Vân Phàm đi lấy thuốc trịnh trọng nói với tôi:
“Dĩ Đường, anh ấy cũng không tệ lắm, hay là cậu… thử xem?”
Tôi bị cô ấy ngắt lời không khỏi cong môi.
Niệm Niệm muốn cho tôi thoải mái tâm tình tôi có thể hiểu được, nhưng cái này cũng quá nhanh rồi.
Chưa đầy ba ngày sau khi tôi từ hôn. ==Đăng chính chủ tại web metruyen.net.vn, những nơi khác đều là ăn cắp==
Huống chi lúc trước Thương Chước Ngôn không phải cũng như vậy, hiện tại……
Nhớ lại Thương Chước Ngôn, trong lòng tôi vẫn vô cùng đau đớn, sắc mặt cũng dần dần cô đơn.
Niệm Niệm nhìn ra, tiến lên vài bước ôm lấy tôi an ủi:
“Dĩ Đường, tên khốn đó đã làm chậm trễ cậu bảy năm, cậu không thể bị ảnh hưởng cả đời.”
Tôi gật đầu.
Niệm Niệm thở dài, động tác cũng không ngừng, dứt khoát thu dọn đồ đạc:
“Mình đi trước, hai người .. cố gắng ở chung!”
Tôi lại bị cô ấy chọc cười, đây là một chút thời gian trống cũng không muốn để lại cho tôi.
Quý Vân Phàm trở về trong tay còn cầm bữa sáng, thấy trong phòng chỉ còn một mình tôi, nhếch khóe miệng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi lấy cháo trong hộp cơm ra lại né tránh tay tôi, lấy thìa ra thổi thổi, đưa tới bên miệng tôi.
Rõ ràng như vậy, nếu tôi không hiểu hắn có ý gì, chính là đầu óc tôi không tốt.
Tôi dừng lại, cố gắng sắp xếp câu từ:
“Gần đây tôi không có…”
“Anh biết.”
Quý Vân Phàm khuấy cháo trong tay, ngắt lời tôi sắp từ chối.
“Chỉ là anh không muốn lại vì nhất thời do dự mà bỏ lỡ. Cho anh một cơ hội quan tâm, không cần có kết quả, tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện, được không?”
Thậm chí hắn còn không nói đó là cơ hội để theo đuổi tôi.
Thậm chí tôi không có lý do để từ chối.
Cháo ấm đưa tới bên miệng, lần này tôi há miệng nuốt vào.
Bác sĩ nói tâm trạng tôi nhất thời không có dao động quá lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện về nhà.
Quý Vân Phàm đưa tôi về nhà, chủ động rời đi.
Nó làm tôi thấy nhẹ nhõm.
Có rất nhiều cách để quên đi nhưng không nhất định phải mở ra tình yêu mới.
Chìm đắm công việc làm cho mình không có thời gian suy nghĩ chuyện khác cũng có thể.
Niệm Niệm thường xuyên đến khuyên tôi:
“Dĩ Đường, hay là cậu nghỉ một lát đi. Cậu mới từ bệnh viện trở về, cơ thể chịu không nổi thì làm sao bây giờ? Mấy ngày nay cậu không được nghỉ ngơi tử tế.”
Tôi lắc đầu, tiếp tục nhìn tờ giấy trong tay.
Tôi liều mạng như vậy không chỉ là muốn quên Thương Chước Ngôn, còn có một nguyên nhân.
Từ sau khi tôi và Thương Chước Ngôn hủy bỏ hôn ước, những người có quan hệ tốt với Lâm gia chúng tôi đều lấy đủ loại cớ hủy bỏ hợp tác, tổn thất không nhỏ.
Tôi phải tìm cách bù đắp lại.
Nhưng trong báo cáo trợ lý đưa cho tôi, công ty hết thảy đều bình thường.
Tôi kiểm tra lại chi tiết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cho đến khi tôi nhìn thấy ba chữ Quý Vân Phàm trong hợp đồng, tất cả đều rõ ràng.
7
Sau khi từ bệnh viện trở về tôi vẫn kiếm cớ xa lánh Quý Vân Phàm, cho dù tôi biết hắn đã trở về Bắc Kinh, về sau cơ hội chúng tôi gặp mặt thậm chí hợp tác sẽ không ít.
Nhưng tạm thời tôi không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể lấy cớ làm việc để từ chối.
Nhưng bây giờ… tôi nhìn vào tên Quý Vân Phàm trên hợp đồng.
Lần đầu tiên chủ động gửi tin nhắn cho Quý Vân Phàm.
“Mảnh đất Thành Đông kia, chúng ta tìm thời gian bàn bạc?”
Đối phương nhanh chóng trả lời.
“Được.”
Địa điểm Quý Vân Phàm chọn rất đẹp, chỉ cần nhìn xuống phía dưới là có thể thu hết toàn bộ sự phồn hoa của Bắc Kinh vào trong mắt.
Nhà hàng trên tầng thượng chỉ có hai chúng tôi.
Tôi đưa hợp đồng qua, mở miệng:
“Quý thiếu gia, bình thường bên anh không làm ăn bên phương diện này, anh không sợ thua lỗ sao?”
Quý Vân Phàm nhìn lướt qua hợp đồng trên bàn, cười khẽ nhìn tôi:
“Em đã không cho anh cơ hội lấy lòng, anh chỉ có thể tự mình tìm. Nhưng phần nhiều là tin tưởng em Lâm Dĩ Đường.”
Nói đến đây tôi liền hiểu, cũng không khuyên nhiều nữa, nâng ly hòa lời chưa nói rõ vào trong rượu, nuốt xuống.
Điện thoại di động vang lên, số điện thoại trên đó tôi vô cùng quen thuộc.
Là Thương Chước Ngôn gọi tới.
Tôi do dự hồi lâu, vẫn nhận máy.
Đầu bên kia điện thoại không phải Thương Chước Ngôn, mà là giọng cười duyên của một người phụ nữ:
“Alo? Lâm tiểu thư sao? Thương thiếu gia bảo tôi nói cho cô biết, tiệc tối ngày mai anh ấy không đi, cô tự đi đi.”
Ngày mai là mẹ Thương tổ chức tiệc, nói là tiệc nhưng trên thực tế là tại tôi trả lại vòng tay nên tìm cớ để cho tôi cùng Thương Chước ngôn hòa giải mà thôi.
Thương Chước Ngôn làm cái gì bọn họ không thể không biết.
Nhưng chưa bao giờ ngăn cản, không hỏi đến.
Cho đến khi tôi chủ động từ hôn, trả lại vòng tay mới có người bắt đầu sốt ruột.
Tôi cúp điện thoại, bữa tiệc kia vốn tôi cũng không muốn đi.
Biết rõ bọn họ có mục đích gì, vốn tôi đã ghê tởm.
Nhưng lần này không đi, còn có lần sau, lần sau……
Miễn là tôi không kết hôn.
Cho dù Thương Chước Ngôn ở bên ngoài mang về một đứa bé, cũng sẽ có người khuyên tôi nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến khi kết hôn, nhẫn nhịn cả đời.
Đầu ngón tay tôi dần dần trắng bệch nắm chặt điện thoại.
Quý Vân Phàm đứng dậy đi tới trước mặt tôi, quỳ xuống lấy điện thoại di động trong tay tôi.
Hắn vuốt ve ngón tay tôi từng chút một:
“Bữa tiệc ngày mai anh đi cùng em.”
Tôi cúi đầu nhìn hắn, Quý Vân Phàm không thể không biết mục đích của bữa tiệc đó là gì.
Hắn cùng tôi tham gia cùng nhau, quả thật có thể bỏ đi chuyện người khác khuyên tôi tiếp tục cùng Thương Chước Ngôn ở chung.
Nhưng chính hắn thì sao?
Sẽ có bao nhiêu lời khó nghe lọt vào tai hắn?
Hiện tại ở cùng với tôi, cũng không phải là lựa chọn tốt.
Cho dù hắn là người của Quý gia.
Tôi há miệng nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Quý Vân Phàm biết suy nghĩ trong lòng tôi, lần đầu tiên chủ động tới gần tôi, nhưng cũng chỉ dùng môi chạm vào đầu ngón tay tôi:
“Anh không muốn bỏ lỡ mỗi một cơ hội ở bên cạnh em, gần em hơn một chút, huống hồ, còn có thể được nhắc tên chung với tên của em, anh cảm thấy rất vui.”
8
Tôi và Quý Vân Phàm cùng tham gia bữa tiệc do mẹ Thương chuẩn bị, quả thật làm chấn động không ít người.
Mẹ Thương luôn bình tĩnh cho tới khi nhìn thấy tôi khoác tay Quý Vân Phàm nụ cười trên mặt tiêu tán sạch sẽ.
Ngay cả chào hỏi cũng không nói liền đen mặt rời đi.
Sao lại tức giận?
Chỉ là tôi đưa người khác tới tham gia bữa tiệc, các người liền kinh ngạc, tức giận như vậy, lúc trước Thương Chước Ngôn ôm lấy vô số cô gái tới trước mặt tôi, các người tại sao liền cảm thấy đấy là lẽ đương nhiên?
Quý Vân Phàm cố ý ghé sát vào tôi, để lại cho mọi người một góc độ mập mờ không rõ:
“Xem ra hiệu quả không tệ.”
Khúc mắc lúc trước đè nặng dưới đáy lòng tôi tựa hồ có thể trút ra, tâm tình thoải mái không ít.
“Bắt đầu từ ngày mai, tên của Lâm Dĩ Đường và Quý Vân Phàm xem như hoàn toàn gắn bó với nhau. Nhưng thanh danh hẳn là không tốt lắm.”
Quý Vân Phàm thoạt nhìn tâm tình không tệ:
“Dĩ Đường, anh đã nói rồi, anh vui vẻ chịu đựng.”
Bữa tiệc tiến hành được một nửa, tôi và Quý Vân Phàm ngoại trừ đối mặt với ánh mắt quan sát từ bốn phía, dường như vẫn rất vui vẻ.
Cho đến khi Thương Chước Ngôn đẩy cửa đi vào.
Trên cổ hắn còn mang theo vết đỏ, âu phục cùng cà vạt cũng có chút hỗn độn.
Xem ra trong khoảng thời gian này, hắn vẫn say khướt ở Ôn Nhu Hương không đi ra.
Thương Chước Ngôn tới vội vàng, sau khi nhìn thấy tôi mím môi từng bước một đi về phía tôi.
Tiếng người nói chuyện với nhau cũng không có, toàn bộ ánh mắt nhìn ba người chúng tôi.
Thương Chước Ngôn nhìn Quý Vân Phàm bên cạnh tôi đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia lại vô cùng miễn cưỡng.
“Sao em lại quên mất anh, anh trở về thật đúng lúc.”
Tôi luôn ghét Thương Chước Ngôn cùng với thái độ kỳ lạ đó, cũng không muốn dây dưa với hắn quá nhiều.
Đang định xoay người rời đi, liền nghe thấy thanh âm châm chọc của Thương Chước Ngôn:
“Lâm Dĩ Đường, tôi còn tưởng rằng em thật sự yêu tôi, thì ra là để lại đường lui, không có nhà tôi, tiếp theo còn có Quý gia.”
“Quý Vân Phàm, anh nên cẩn thận một chút, thủ đoạn cô ấy cao siêu, không phải lúc trước mê tôi và anh đến…”
Thương Chước Ngôn còn chưa nói xong, Quý Vân Phàm bên cạnh tôi đã bước nhanh về phía trước, vung một quyền lên mặt hắn.
Hai người đánh nhau giống như hai con thú.
Thương Chước Ngôn có thể là vì uống rượu nên dần dần bại trận.
Chỉ có Quý Vân Phàm vẫn nắm chặt cổ áo hắn không buông tay:
“Thương Chước Ngôn! Lúc trước khi tôi đi, anh đối đáp với tôi như thế nào?!”
“Anh nhìn xem, anh làm cô ấy thành bộ dạng gì rồi? Chính anh là đang nát trong bùn, tại sao phải kéo cô ấy vào!”
“Anh cũng xứng đứng ở bên cạnh cô ấy sao?”
Tôi không kịp nghĩ đến lời nói của họ, tiến lên kéo hai người ra, kéo Quý Vân Phàm rời khỏi bữa tiệc.
Thương Chước Ngôn tựa hồ phía sau đang gọi tôi, nhưng lúc này tôi không quay đầu lại.