Đoạt Thê Của Quần Thần
Chương 2
Không hiểu sao, trái tim khẩn trương của ta lại bình tĩnh trở lại khi nhìn thấy hắn.
Hắn cũng nhìn thấy ta, ánh mắt chúng ta nhìn nhau, mặt mày hắn giãn ra, ta cũng cười nhạt.
Khi đi qua bên cạnh hắn, gió nhẹ phất qua quần áo mềm mại của ta phất qua hắc giáp cứng rắn của hắn.
Ta nghe thấy hắn nói với ta: “Đừng sợ, có ta.”
Ta nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ.”
Bỗng dưng, ta cảm thấy có ai đó đang lạnh lùng nhìn chúng ta.
Nhưng nhìn quanh bốn phía, rồi lại không có ai khác.
Sau khi vào điện, ta an tĩnh ngồi, cố gắng không gây sự chú ý.
Ta nhìn cung điện lúc nhỏ từng hơi đùa, cũng ở chỗ này gặp Ngụy Nguyên Hành.
Khi đó hắn vừa tròn mười tuổi, cô mẫu phong hắn làm Tĩnh vương, để cho hắn cùng mẫu phi của hắn đi đến đất phong sinh hoạt.
Mẫu phi kéo hắn quỳ trên mặt đất, thiên ân vạn tạ cô mẫu.
Còn cười nhìn ta nói: “Nam Dương quận chúa sinh ra châu ngọc đáng yêu như vậy, nếu tương lai có thể làm vương phi của Nguyên Hành, đó sẽ là chuyện may mắn cỡ nào của Nguyên Hành chúng ta.”
Cô mẫu cười nói: “Ngươi đã thích, vậy chờ nàng lớn một chút, ai gia liền đưa nàng đến phủ của ngươi.”
Hai người lớn đang nói đùa, ta cùng Ngụy Nguyên Hành vụng trộm nhìn nhau.
Ta đối với hắn ngọt ngào cười một tiếng, hắn sinh ra rất đẹp mắt, rất khiến người ta yêu thích.
Nhưng hắn lại lạnh lùng quay đầu đi.
Sau này ta mới biết được, nhi lang Ngụy gia, từ nhỏ đã coi Ngu thị nữ là địch nhân.
Bọn họ bị cô mẫu áp chế sẽ cưới nữ tử Ngu thị làm chính thê, nhưng tuyệt đối sẽ không xem các nàng là thê tử chân chính.
Đêm đó ta đi tìm hắn thì chính tai nghe thấy cận thần của hắn đề nghị hắn diệt trừ ta.
Hắn cố chấp uống rượu cười khẽ: “Thời cơ còn chưa chín muồi.”
“Tuy là nữ nhi của địch thù, nhưng trên giường nàng ta rất thú vị, cho nên giữ lại trước.”
Cận thần lo lắng hắn sinh tình với ta.
Hắn lại bóp nát ly rượu: “Sao có thể, ai lại động tình với đồ chơi chứ.”
06
Ngụy Nguyên Hành vào điện, ta đứng dậy theo mọi người quỳ xuống hành lễ.
Lúc ngẩng đầu, Ngụy Nguyên Hành ngồi trên long ỷ, uy nghiêm quét mắt nhìn mọi người.
Có lẽ hắn sinh ra đã muốn làm đế vương.
Sau khi ta sống lại từng muốn mượn tay cô mẫu giết hắn, nhưng hắn làm việc cẩn trọng một giọt nước cũng không lọt, thật sự là tìm không ra chỗ sai.
Sau khi cô mẫu qua đời, Thiếu Đế kế vị một năm cũng đột nhiên băng hà, không để lại bất kỳ đứa con nối dõi nào.
Sau khi Triều thần thương nghị, lựa chọn hắn vì hắn an tĩnh khiêm tốn nhất.
Bọn họ cho rằng hắn là tốt nhất, lại không biết bọn họ thả ra một con mãnh thú giấu kín nhất.
Ánh mắt của hắn không dừng lại trên người ta, Thái hậu cũng vậy.
Chỉ có Hoàng hậu Việt Dao, nhìn thẳng vào ta.
Kiếp trước, nàng từng dự định đào ra hài cốt của ta băm xương thành tro.
Nhưng có người khuyên nàng, hành động này có thể sẽ làm cho người ta cảm thấy nàng thân là Hoàng hậu không đủ rộng lượng, ngay cả người chết cũng không buông tha, nên nàng mới thôi.
Trên yến hội ti trúc ca múa, mọi người nhao nhao trầm trồ khen ngợi.
Nhạc phủ biểu diễn xong, chính là thế gia nữ tử hiến nghệ.
Lúc ta làm quỷ hồn đã xem qua những thứ này, hơn nữa ngồi ở góc oi bức, không khỏi có chút buồn ngủ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đàn của Lục Yên Nhiên, ta mới bừng tỉnh lại.
Lục Yên Nhiên đàn đúng là khúc “Tấn Ca Hành” là khúc mà Ngụy Nguyên Hành dạy ta, rõ ràng ngày hôm qua nàng còn nói với ta là nàng muốn đàn “Tướng mạo thủ”.
Mà “Tấn Ca Hành” này là Ngụy Nguyên Hành tự mình viết cầm phổ, chỉ ở vương phủ đàn tấu cũng không lưu truyền ra bên ngoài.
Ta không biết làm sao nàng có được cầm phổ, nhưng Ngụy Nguyên Hành có thể hiểu lầm là ta dạy.
Ta theo bản năng nhìn về phía hắn, hắn cũng đang nhìn ta.
Tầm mắt lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống.
Đúng lúc này, Lục Yên Nhiên đánh đàn xong, lúc này mới phá vỡ cục diện bế tắc giữa ta và Ngụy Nguyên Hành.
Ca múa tiếp tục, trong lòng ta lại thấp thỏm, luôn cảm thấy hành động đột ngột hôm nay của Lục Yên Nhiên sẽ gây họa.
Ta không khỏi nhìn về phía Lục Doãn Tuy bên ngoài điện, hắn lắc đầu với ta, ý bảo ta không cần để ý.
Sau khi yến hội kết thúc, ta đang muốn theo bà mẫu xuất cung, lại có tiểu nội giám bên cạnh Thái hậu ngăn ta lại, nói Thái hậu muốn gặp ta.
Hiện tại ta hiểu được, người để ta tiến cung chính là Thái hậu.
Ta theo tiểu nội giám đi tẩm cung Thái hậu, Thái hậu thấy ta hòa ái cười.
Ta cũng suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn hành lễ với người.
Kiếp trước người đối xử với ta vô cùng tốt, sau khi ta cùng bọn nhỏ qua đời, không có bất luận kẻ nào nhắc tới chúng ta, chỉ có người cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, trường kỳ ăn chay niệm Phật khẩn cầu mẫu tử chúng ta ba người có một kiếp sau thật tốt đẹp.
Sau khi Ngụy Nguyên Hành đăng cơ không đến hai năm, người liền buông tay nhân gian.
Thái y nói là người bi thương quá độ mà chết.
Hôm nay người tươi cười đầy mặt, thoạt nhìn khí sắc không tệ, hy vọng kiếp này người có thể sống lâu trăm tuổi.
Thái hậu kéo tay ta hỏi ta ba năm nay ở Lục gia sống như thế nào, có bị khinh dễ hay không.
“Nếu Lục gia khinh dễ ngươi, ngươi phải nói cho Ai gia, Ai gia làm chủ cho ngươi.”
Trong lòng ta ấm áp: “Tạ thái hậu quan tâm, Lục gia đối xử với con rất tốt.”
Người gật gật đầu, sau khi nói chuyện với ta một hồi, người bảo cung nữ bưng một ít thức ăn tới: “Mới vừa rồi thấy ngươi cũng không ăn một chút gì cả, có phải thân thể không thoải mái hay không?”
Ta vội trả lời: “Không phải, là trời quá nóng, không có khẩu vị.”
Người cười nói: “Vậy vừa vặn, canh mơ của Ai gia giải nhiệt, ngươi uống cùng Ai gia đi.”
“Vâng.” Ta nhận lấy canh, nước canh nồng nặc, mùi thơm ngát xông vào mũi.
Lúc ta đang muốn uống xong, nội thị bên ngoài đột nhiên nói Ngụy Nguyên Hành cùng hoàng hậu đến, ta chỉ có thể buông chén quỳ xuống nghênh đón.
07
Ngụy Nguyên Hành bước nhanh tới, lúc đi qua bên cạnh ta, kim tuyến trên góc áo huyền sắc của hắn cọ xát vào mặt ta.
Hơi đau.
Hắn cũng không để cho ta đứng dậy, thanh âm mang theo giận dữ: “Sao Mẫu hậu lại truyền nàng tới?”
“Thái hậu nói đã lâu không gặp thần, cho nên thừa dịp hôm nay thần ở trong cung liền gọi tới gặp.”
Việt Dao để cho ta ngẩng đầu lên, nàng ngồi ở bên Ngụy Nguyên Hành kéo cánh tay hắn nói với ta: “Bổn cung còn sống, ngươi thật biết tạo bất ngờ đi.”
“Không ngại nói cho ngươi biết, năm đó bệ hạ luyến tiếc bổn cung, liền để cho bổn cung uống thuốc giả chết, sau đó giấu bổn cung đi.”
“Nếu lúc trước ngươi không nổi giận với bệ hạ, vị trí hoàng hậu này có lẽ bổn cung còn có thể cho ngươi ngồi một hai ngày.”
Nàng ta kiêu ngạo nói về cuộc sống đắc ý của mình.
Những lời này kiếp trước nàng cũng đã nói với thi thể của ta, khi đó nàng còn nói Ngụy Nguyên Hành đã giấu nàng ở trong địa cung vương phủ, mỗi khi ta ngủ, hắn liền len lén đi gặp nàng.
Hiện tại nàng không đề cập tới chuyện này, có lẽ là bởi vì Thái hậu mà có điều cố kỵ.
Ta lại thi lễ với nàng ta và Ngụy Nguyên Hành: “Bệ hạ và hoàng hậu là duyên phận thiên định, người bên ngoài không thể tách rời, thần phụ chúc bệ hạ và hoàng hậu vĩnh kết loan trù, cộng minh uyên điệp.”
(Có nghĩa “Mãi mãi kết đôi như chim loan, cùng nhau hòa tiếng như chim uyên và bướm” Câu này mang ý nghĩa chúc cho đôi vợ chồng luôn hạnh phúc, gắn bó bền chặt và hòa hợp, giống như đôi chim loan và đôi chim uyên, bướm trong thiên nhiên.)
Việt Dao cười nói với Ngụy Nguyên Hành: “Bệ hạ ngài xem, không có Ngu thái hậu làm chỗ dựa, nàng ta cũng sẽ ngoan ngoãn, vẫy đuôi cầu xin sự thương xót.”
Ngụy Nguyên Hành lạnh lùng nhìn ta, sau đó ánh mắt chuyển qua cổ ta.
Bây giờ ta đang quỳ, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy dấu vết yêu đương trên cổ ta.
Lúc ta đang nghĩ làm sao để che chắn, nội giám báo, nói Lục Doãn Tuy cầu kiến trước nội cung.
Thái hậu nói hắn tất nhiên là tới đón ta, vì thế bảo nội giám đưa ta ra ngoài.
Ta biết Thái hậu đang giải vây cho ta, lập tức đứng dậy rời đi.
Lúc rời đi, Việt Dao lại gọi ta lại: “Ngu Diệu Viện, tốt nhất là cả đời này ngươi đều có thể được Lục gia che chở, nếu không chờ ngươi bị đuổi ra khỏi cửa, những vũ nhục lúc trước bổn cung sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm lần.”
Nàng ta không kiêng nể gì uy hiếp ta như vậy, có thể nhìn ra Thái hậu cùng Ngụy Nguyên Hành sủng ái nàng ta.
Mặc dù nàng thẳng thắn, dù sao cũng tốt hơn ngầm đả thương người.
Ta cúi đầu trả lời: “Vâng, thần phụ nhớ kỹ.”
Đi ra nội cung, ta liền nhìn thấy Lục Doãn Tuy, hắn cao ngất đứng ở cửa cung, hồng anh trên mũ theo gió nhẹ dương.
Hắn cố ý đến tìm ta.
Thấy ta đi ra, hắn bước nhanh về phía trước: “Làm sao vậy, vì sao Thái hậu đột nhiên truyền nàng vào?”
“Không có gì, chỉ là Thái hậu đã lâu không gặp thiếp, nói chuyện gia đình một chút.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, nếu không còn có thể có cái gì.”
“Vậy tại sao nàng lại khóc?” Hắn dùng ngón tay chấm một giọt nước mắt nơi khóe mắt ta.
Lúc này ta mới phát hiện, ta không biết khi nào đã chảy nước mắt.
Thì ra đủ loại quá khứ ta vẫn không có cách nào tiêu tan, cho dù ta một lần lại một lần tự nói với mình không cần nghĩ nữa, nhưng phản ứng bản năng của thân thể lại không lừa được người.
Những người đó, những chuyện đó, cắt không đứt, trốn không thoát.
“Là mắt dính cát.” Ta không muốn Lục Doãn Tuy lo lắng.
Lục Doãn Tuy thấy ta không muốn nói, cũng không hỏi nữa, nắm tay ta: “Ta tiễn nàng xuất cung trước.”
Nhưng lúc chúng ta xoay người, lại thấy Ngụy Nguyên Hành.
Hắn đứng cách đó không xa, lặng lẽ không lên tiếng.
Hắn nhìn về phía bàn tay đang nắm giữa ta và Lục Doãn Tuy.
Trong khoảnh khắc đó, dường như ta thấy được sự sắc bén trong mắt hắn.
Lục Doãn Tuy buông tay ta ra hành lễ với hắn.
Hắn thản nhiên nói: “Lục khanh ngươi lưu lại, trẫm có việc cùng ngươi thương nghị.”
Lục Doãn Tuy lĩnh chỉ, sau đó lấy một cánh hoa rơi trên tóc ta: “Nàng về trước đi, Yên Nhiên ở ngoài cung chờ nàng.”
Ta không ngờ hắn lại ở trước mặt Ngụy Nguyên Hành thân cận với ta như vậy.
Cho dù ta đã hòa ly với Ngụy Nguyên Hành, Lục Doãn Tuy làm thần tử cũng nên thu liễm.
Lục Doãn Tuy hình như là cố ý.
Ta không muốn sinh ra thị phi gì, vội gật gật đầu: “Vậy thiếp đi trước.”
Ta không quay đầu lại nhìn Ngụy Nguyên Hành.
Con đường này vốn là một con đường chỉ có thể đi về phía trước không thể quay đầu lại.
Ta tâm sự nặng nề ra khỏi cung, Lục Yên Nhiên lập tức nghênh đón.
Nàng hỏi ta hôm nay nàng biểu hiện như thế nào, Ngụy Nguyên Hành có thích nàng đánh đàn hay không.
Ta nói nàng ấy chơi rất tốt, lại hỏi nàng ấy phổ đàn từ đâu tới.
Nàng trả lời: “Mua, trên đường có người chào hàng ta, ta liền mua.”
Trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy, có lẽ nàng cũng bị người ta lợi dụng.
Ta lại hỏi: “Vậy ngươi vì cái gì mà không nói cho ta biết ngươi đổi thành cái này?”
Lục Yên Nhiên có chút ngượng ngùng: “Nghe nói khúc nhạc này là bệ hạ tự mình làm, ta sợ Tẩu tẩu không thích, cho nên giấu diếm trước.”
“Tẩu tẩu, tỷ sẽ không trách ta chứ.”
Ta không nói gì thêm về nàng.
Trước kia ta đã từng như vậy, làm sao không cố gắng làm cho Ngụy Nguyên Hành thích ta như nàng.
Lúc mới thành hôn cùng Ngụy Nguyên Hành, hắn luôn lạnh lùng, ta liền tìm rất nhiều chuyện thú vị chọc hắn vui vẻ.
Chuyện giường chiếu hắn cũng nhàn nhạt, ta tưởng là ta không đủ tình thú, mặt dày tìm ma ma dạy dỗ cẩn thận học.
Tối hôm đó, ta tìm thấy hắn trong thư phòng, chủ động ngồi trên đùi hắn, dùng môi lưỡi lấy lòng hắn.
Đuôi mắt Ngụy Nguyên Hành phiếm hồng: “Ngu Diệu Viện, nàng đừng hối hận.”
Ta nói: “Ai hối hận thì là chó con.”
Dây cung của hắn tựa hồ đúng lúc này đứt đoạn, gắt gao bóp chặt eo của ta, điên cuồng lại mê loạn.
Ta cho rằng, trời trong trẻo nhưng lạnh lùng, cuối cùng trở thành nô lệ thất tình lục dục trong cuộc sống này.
Nhưng lại không biết, nam nhân đối với dục cùng yêu là có thể hoàn toàn tách ra.
Hắn thích thân thể của ta, cũng không nhất định sẽ thích ta.
Sau này ta cũng thường nghĩ, tại sao lại thích hắn như vậy?
Là bởi vì cái nhìn thoáng qua năm mười tuổi?
Là trong cung yến năm mười lăm tuổi ta liều lĩnh đụng vào trong lòng hắn?
Hay là ngày đại hôn hắn đối mặt với ta trước mặt mọi người nói: “Ta nguyện cùng vương phi, một đời một kiếp, bên nhau trọn đời.”
Không biết nữa.
Chỉ biết là ta một bên tình nguyện mà thôi.
08
Mấy ngày liên tiếp Lục Doãn Tuy cũng không trở về, hắn phái người trở về nói Ngụy Nguyên Hành dặn dò một số việc để hắn xử lý, phải ở lại trong cung một thời gian.
Ta cũng không yên tâm, bởi vì kiếp trước sau cung yến Trung thu, Ngụy Nguyên Hành gặp thích khách.
Thích khách tự xưng là môn khách của Ngu thị chúng ta, ám sát Ngụy Nguyên Hành đòi công đạo cho Ngu thị.
Từ đó về sau Ngu thị chúng ta lại bị thanh tẩy một lần, cuối cùng chỉ còn lại có mấy đứa nhỏ Ngu thị còn chưa cao bằng bánh xe.
Chỉ là lúc đó người bảo vệ Ngụy Nguyên Hành cũng không phải Lục Doãn Tuy, mà là các tướng quan khác.
Nhưng bây giờ Lục Doãn Tuy đang ở bên cạnh Ngụy Nguyên Hành.
Ta bảo người mang thư cho Lục Doãn Tuy, bảo hắn nhất định phải cẩn thận, cố gắng đừng làm nhiệm vụ bên cạnh Ngụy Nguyên Hành.
Ta không muốn hắn dính líu đến việc này.
Hắn hồi âm bảo ta không cần lo lắng, nói Ngụy Nguyên Hành chưa bao giờ ở trước mặt hắn đề cập tới ta.
Xem ra hắn lầm tưởng ta là lo lắng Ngụy Nguyên Hành sẽ làm khó hắn.
Như vậy cũng tốt, miễn cho ta còn phải giải thích cái khác.
Những ngày kế tiếp, Ngụy Nguyên Hành cùng Việt Dao không tìm ta phiền toái, Thái hậu cũng tặng cho ta một ít ban thưởng, đều là tơ lụa thượng hạng, nói lần trước thấy ta ăn mặc mộc mạc, để cho ta làm mấy bộ xiêm y đẹp mắt.
Người người khen lòng dạ rộng rãi của người, mặc dù bị cô mẫu ta áp bách hơn hai mươi năm nhưng vẫn đối xử tử tế với tiểu bối như ta.
Lục Doãn Tuy không có ở đây, ta có thể đi gặp An Ninh nhiều hơn.
Hiện tại An Ninh đã bắt đầu đọc sách biết chữ, con bé rất thông minh, ta dạy hai ba lần liền biết.