Đoạt Thê
Chương 5
23
Ngày đến Hồng Kông, tôi nhận được một cuộc gọi từ một số lạ.
Là bà Chu gọi tới.
Tôi vừa mới bắt máy, còn chưa nói chuyện, bà Chu liền bổ đầu che mặt trách cứ tôi một trận.
“Hứa Niệm, cô và Dĩ Sênh coi như ly hôn, nhưng hai người ký tên mới vài ngày cô đã cùng người đàn ông khác đi Hồng Kông, cô để thể diện Chu gia chúng tôi ở đâu?”
“Cha mẹ cô dạy cô như vậy sao?”
“Cô gả đến Chu gia ba năm, Chu gia chăm sóc cô rất tốt. Cô không thể sinh, tôi cũng không yêu cầu Dĩ Sênh ly hôn với cô.”
“Ngược lại cô thì sao, công ty vừa mới xảy ra chuyện, cô liền phủi mông chạy…”
Bà Chu hiển nhiên tức giận, nói càng ngày càng khó nghe: “Tôi nói cho cô biết, cục tức này tôi nuốt không trôi.”
“Hứa gia các người mấy năm nay dính vào Chu gia có được bao nhiêu là lợi ích? Làm người sao lại không có lương tâm như vậy.”
Tôi nhịn không được ngắt lời bà ấy: “Bà Chu, chuyện hợp tác làm ăn giữa hai nhà, nếu như bà có bất mãn, xin tìm cha hoặc anh trai tôi trao đổi, dù sao từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện làm ăn.”
“Chuyện ly hôn nếu bà có dị nghị, xin đi tìm con trai bà, hỏi nguyên nhân.”
Bà Chu bị lời của tôi làm nghẹn một chút: “Hứa Niệm, lời này của cô có ý gì? Cô trong sạch không có chỗ sai?”
“Bà Chu, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi và Chu Dĩ Sênh đã không còn là vợ chồng, cũng không còn quan hệ gì với bà, xin đừng quấy rầy tôi nữa.”
“Hứa Niệm……”
Tôi lười nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng tâm tình tốt vẫn bị bà Chu phá hư.
Tôi ngồi trên sofa, buồn bực không muốn nói chuyện.
Hoắc Kỳ Sâm kéo tôi đứng dậy: “Đi đổi bộ váy xinh đẹp, tối nay dẫn em đi xem pháo hoa.”
“Hoắc Kỳ Sâm…… Em mệt mỏi quá.”
Tôi không muốn di chuyển hay nói chuyện.
Nằm sấp trước ngực hắn, giọng nói cũng mệt mỏi.
Hoắc Kỳ Sâm xoa xoa tóc tôi: “Sau này sẽ không có những chuyện phiền lòng này nữa.”
“Sẽ không?”
“Đương nhiên.” Hoắc Kỳ Sâm cúi đầu hôn tôi: “Đừng buồn, hãy tin anh.”
Phụ nữ là động vật có cảm xúc.
Một giờ trước còn đang rầu rĩ không vui.
Giờ khắc này mặc váy mới xinh đẹp, đứng dưới pháo hoa đầy trời.
Tâm tình bỗng nhiên tốt lên.
Trong bữa tiệc trên du thuyền thật bất ngờ khi có biểu diễn múa cổ điển.
Tôi đang nhìn đến thất thần.
Mấy cô gái khiêu vũ bỗng nhiên chạy tới, vây quanh tôi đi lên sân khấu.
Sau khi kết hôn, ngoại trừ ở phòng khiêu vũ, hầu như tôi không tham gia bất cứ buổi biểu diễn nào.
Lên sân khấu khiêu vũ, giống như kiếp trước xa xôi.
Nhưng tôi nhanh chóng bắt kịp nhịp điệu.
Khi làn váy chập chờn, trong lòng tôi lại nghĩ như vậy.
Hoắc Kỳ Sâm chọn chiếc váy này, thì ra là đã sớm có sắp xếp.
Sau khi điệu nhảy này kết thúc, âm nhạc đổi thành độc tấu vĩ cầm du dương.
Pháo hoa đầy trời rực rỡ nở rộ.
Hoắc Kỳ Sâm thay đổi trang phục cầm một bó hoa hồng đi về phía tôi.
Tôi ngơ ngẩn.
Trông hắn như muốn cầu hôn.
Nhưng mà……
Ngay từ đầu giữa chúng tôi vốn chỉ là tình cảm nhất thời.
Nhưng Hoắc Kỳ Sâm cũng đã quỳ xuống.
Chung quanh vang lên vô số tiếng cười và tiếng vỗ tay.
Tôi bị người ta vây quanh nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt hắn.
Trong đầu loạn một mảnh, còn chưa lấy lại tinh thần.
Chiếc nhẫn kim cương đã được hắn đeo trên ngón áp út.
“Niệm Niệm, có thể đeo giúp anh không?”
Hoắc Kỳ Sâm nhìn tôi, đưa tay trái của hắn qua.
Trong nháy mắt này, lòng tôi đột nhiên yên ổn.
“Hoắc Kỳ Sâm.”
Tôi cầm nhẫn, nhìn hắn cười, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống.
“Em nguyện ý tin tưởng anh một lần, nhưng cũng chỉ có một lần.”
Chiếc nhẫn chậm rãi đeo trên ngón tay hắn.
Hoắc Kỳ Sâm đứng lên, ôm chặt lấy tôi: “Hứa Niệm, anh dùng cả đời chứng minh cho em xem.”
24
Chu gia không quấy rầy tôi nữa.
Nghe nói công ty Chu Dĩ Sênh vẫn chưa khởi sắc, hắn bận đến sứt đầu mẻ trán.
Bà Chu cũng bận rộn, vội vàng chọn lựa con dâu mới hợp ý bà.
Nhanh chóng cưới vào cửa thừa kế hương khói cho Chu gia.
Ngược lại Hứa gia thỉnh thoảng gọi điện thoại tới.
Thậm chí cha mẹ luôn luôn nghiêm khắc cũng đối với tôi vẻ mặt ôn hòa rất nhiều.
Nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng.
Tôi sẽ không để Hứa Gia bám víu Hoắc Kỳ Sâm.
Cũng sẽ không gây thêm phiền toái không cần thiết cho Hoắc Kỳ Sâm.
Cho nên đối với Hứa gia, tôi vẫn duy trì thái độ khách khí xa cách.
Nghe nói cha mẹ tôi vì thế vô cùng không vui.
Sau khi say rượu còn từng mắng tôi bất hiếu.
Vậy cái gì gọi là hiếu đây?
Hy sinh hạnh phúc của con mình mưu cầu lợi ích cho nhà mẹ đẻ, gọi là hiếu sao?
Vậy tôi thà mình là một đứa con gái bất hiếu.
Tôi và Hoắc Kỳ Sâm đính hôn vào tháng ba xuân về hoa nở.
Lúc tôi đính hôn, Ngu Tích cũng tới Hồng Kông.
Chỉ là cô gái hoạt bát ngày xưa, hiện giờ trên đầu lông mày lại mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt.
Tôi hỏi cô ấy có phải đang yêu hay đã có người mình thích.
Ngu Tích lắc đầu: “Niệm Niệm, mình cũng không biết giữa chúng mình có tính là yêu đương hay không.”
“Rõ ràng chúng mình mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng mình vẫn cảm giác giữa chúng mình cách một khoảng cách rất xa.”
Cô ấy nói xong, ánh mắt liền đỏ lên:
“Niệm Niệm, thích một người, rõ ràng là chuyện vui vẻ, nhưng tại sao, mình luôn buồn chứ?”
Tôi chỉ có thể cố gắng an ủi cô ấy: “Tích Tích, cậu nhớ kỹ, cho dù thích một người, cậu cũng phải đặt mình lên hàng đầu.”
“Nếu thật sự rất đau khổ, thì buộc chính mình buông xuống đi.”
Ngu Tích đột nhiên khóc: “Nhưng mình làm không được, Niệm Niệm, mình thật sự rất thích anh ấy.”
“Chia tay với anh ấy, dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cũng khiến tôi cảm thấy đau đớn muốn chết.”
“Ở lại Hồng Kông một thời gian đi, cũng để tỉnh táo suy nghĩ một chút.”
Nhưng Ngu Tích lại không yên, không lúc nào là không nhìn chằm chằm vào di động.
Cô ấy đang chờ đợi điện thoại và tin nhắn của người nọ.
Ngày thứ hai sau khi hôn lễ của tôi kết thúc, cô ấy liền vội vàng ngồi máy bay trở về Bắc Kinh.
Tôi rất lo lắng cho cô ấy, Hoắc Kỳ Sâm lại khuyên tôi: “Cứ để cho cô ấy đi, chuyện này không thể miễn cưỡng được.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.”
“Tựa như anh chỉ thích em.”
“Hôm nay miệng anh có bôi mật không Hoắc Kỳ Sâm?”
Tôi nhịn không được nở nụ cười, đáy lòng lại nổi lên ngọt ngào.
Ngu Tích nói không sai, thích một người, hẳn là chuyện vui vẻ.
“Vậy em có muốn nếm thử không?”
Hoắc Kỳ Sâm cúi đầu hôn tôi, tôi tránh hai cái, liền ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
25
Lúc tôi và Hứa Niệm kết hôn.
Chu Dĩ Sênh xảy ra chuyện.
Hắn liên tục gặp khó khăn trong kinh doanh mắc nợ chồng chất.
Tâm trạng không tốt liền đi Úc giải sầu.
Đầu tiên là thua tiền, tiếp theo là bị giữ lại.
Quần áo xộc xệch bị người ta chặn lại ở khách sạn.
Cuối cùng Chu gia gom góp một ngàn vạn mới thoát thân được.
Nhưng cũng từ đó hoàn toàn không gượng dậy nổi.
Bà Chu cũng vì thế mà tức giận đến mất nửa cái mạng.
Việc này tôi cũng không cho Hứa Niệm biết.
Cô ấy sắp trở thành cô dâu của tôi và kết hôn là một niềm vui lớn cho cả hai chúng tôi.
Không nên bởi vì những người và chuyện không quan trọng này mà làm hỏng tâm tình tốt của cô ấy.
Kỳ thật Chu Dĩ Sênh có kết cục như vậy rất bình thường.
Hắn như vậy sớm muộn gì cũng phải thua ở trên người phụ nữ.
Chỉ là tôi luôn có chút tiếc nuối.
Vì sao tôi và Hứa Niệm gặp nhau muộn như vậy.
Nếu là trước khi cô ấy kết hôn, chúng tôi đã gặp nhau.
Cô ấy cũng không cần phải chịu khổ ba năm.
Nhưng tôi lại rất vui mừng.
Đêm hôm đó, cô ấy không từ chối một người hơi chật vật.
Tối hôm đó, ma xui quỷ khiến dẫn cô ấy trở về khách sạn.
Cô ấy tắm rửa xong, đứng trước mặt tôi tinh khiết như nước trong.
Khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của cô ấy.
Tôi mới giật mình.
Thì ra tất cả đều có ông trời an bài.
Tựa như lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thời niên thiếu, tim đập thình thịch.
Sau nhiều năm, tôi vẫn sẽ yêu cô ấy một lần nữa.
Nhưng Hứa Niệm đã sớm không nhớ rõ tôi.
Cô ấy đã là vợ của người khác rồi.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Kết hôn cũng có thể ly hôn.
Huống chi là một người chồng dơ bẩn không chịu nổi như vậy.
Tôi cởi áo choàng tắm của cô ấy ra, hôn cô ấy, cô ấy khóc.
Tôi biết đối với Hứa Niệm mà nói, cô ấy tích góp từng tí một bao nhiêu thất vọng ấm ức mới bước ra một bước như vậy.
Tôi vô cùng may mắn, cô ấy đi về phía tôi.
Mà tôi, cũng không từ chối cô ấy.
Lúc ban đầu, cô ấy bế tắc và không còn cảm giác gì nữa, không ngừng khóc.
Tôi dỗ dành cô ấy thật lâu, cho đến khi cô ấy dần bình tĩnh lại.
Đến cuối cùng, cô ấy ở dưới thân tôi hóa thành ôn nhu như nước.
Tôi dỗ dành cô ấy gọi tên tôi.
Một lần lại một lần, không cho cô ấy dừng lại.
Cô ấy thoải mái, trong ánh mắt nhìn tôi, lại lộ ra vẻ ấm ức.
Tôi ôm cô ấy, cô ấy ở trong lòng tôi rất ngoan, nhưng có lẽ là mệt muốn chết rồi, cho nên mới không đẩy tôi ra.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, cô ấy còn không quên dặn dò: “Ngày mai chúng ta chính là người xa lạ, không nên gặp mặt nữa…”
Nhưng làm sao cô ấy biết được.
Đến mức này, làm sao tôi có thể buông tay.
Cũng bắt đầu từ đêm hôm đó.
Tôi đã đưa ra quyết định đó.
Từng bước một, để cho cô ấy đi tới bên cạnh tôi.
Cả đời này, tôi sẽ không hối hận, khi mà chỉ yêu một mình cô ấy.
Nhưng bí mật này, tôi cũng sẽ giấu đến ngày tôi chết.
Hứa Niệm đã thay xong áo cưới.
Tôi đưa điện thoại cho trợ lý, xoay người đi về phía cô ấy.
Cô ấy rất ngượng ngùng rất ôn nhu nhìn tôi cười.
Áo cưới màu trắng phức tạp tinh xảo, làm cho cô ấy đẹp lung linh.
Giống như cô ấy năm mười bốn tuổi.
Mặc váy trắng đi xe đạp, rồi lại nghịch ngợm một tay điều khiển tay lái.
Trong tay kia còn cầm kem ốc quế.
Kem đang tan chảy, làm bẩn tay cô ấy.
Cô ấy có chút bối rối, tay lái lắc lư, xe mất khống chế.
Liền đâm thẳng vào đầu xe của tôi.
Cô ấy bị ngã.
Bắp chân cọ rách da chảy rất nhiều máu, đau đến khóc không ngừng.
Lúc tôi xuống xe đỡ cô ấy.
Kem tan chảy trên tay cô ấy cọ vào áo sơ mi của tôi.
Cô ấy khóc nức nở, nhưng vẫn không quên xin lỗi tôi.
Tôi đã đưa cô ấy đến một phòng khám gần đó.
Lúc bác sĩ khử trùng vết thương cho cô ấy, cô ấy yếu ớt oa oa khóc.
Tôi chỉ có thể che mắt cô ấy, không cho cô ấy nhìn.
Lại có chút vụng về dỗ dành.
Sau đó bạn học của cô chạy tới tìm cô, nói giáo viên dạy múa chờ đến sốt ruột rồi.
Cô ấy tránh tay tôi, vội vàng nói cám ơn, vội vàng rời đi.
Lúc đó tôi nghĩ chúng tôi sẽ sớm gặp lại nhau.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau tôi và mẹ đã được cha ruột đón đến Hồng Kông.
Gia đình anh trai khác mẹ chết trong tai nạn xe hơi, bọn họ không để lại đứa nhỏ.
Tôi trở thành con trai duy nhất của cha tôi.
Mẹ tôi xuất thân thấp kém nhưng cuối cùng cũng được toại nguyện, bước vào cửa lớn của Hoắc gia.
Mà tôi vốn là con riêng, lại nhảy vọt trở thành người thừa kế duy nhất.
Số phận của tôi, từ giờ phút này trở đi, long trời lở đất.
Cuộc sống của tôi, bị cha tôi độc đoán ngang ngược một tay an bài.
Nhưng chỉ có chuyện kết hôn cưới vợ này, tôi một bước cũng không nhường.
Cha tôi già rồi, chung quy là phải cúi đầu đối với người trẻ tuổi lớp sau vượt lớp trước.
Cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
“Hứa Niệm.”
Tôi nhìn vợ của mình, vươn tay với cô ấy.
Cô ấy có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng đưa tay đặt ở lòng bàn tay của tôi.
Tôi nắm chặt ngón tay cô ấy.
Mà lần này nắm chặt sẽ không bao giờ buông ra nữa.
(Hết)