ĐOẠT XÁC - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:57:51
Ta mỉm , vẫy tay với nàng:
“Ngốc , năm năm nay, khổ cho ngươi .”
Trục Nguyệt sững sờ, viền mắt lập tức đỏ hoe:
“Tứ tiểu thư? Là ?”
Ta gật đầu.
Không sai, Cố phu nhân, mà là Tứ tiểu thư của Tướng quân phủ.
Trục Nguyệt lao lòng , bật nức nở.
Ta chỉ vắn tắt mấy câu, nàng hiểu ngay.
Không hổ là của , mở to mắt, tuy thể tin nổi nhưng hiểu nhanh, tin tưởng tuyệt đối, là tâm phúc mà thể dựa .
“Đừng nữa. Cầm tín vật của , lập tức tới tướng phủ, gọi bốn Xuân, Hạ, Thu, Đông đến đây, chỉ cần : Tiểu thư tỉnh , đang cần bọn họ.”
A Xuân, A Hạ, A Thu, A Đông đều là mua từ quỷ chợ lúc nhỏ, chính tay huấn luyện.
Trục Nguyệt lập tức lên đường rời khỏi Cố phủ.
Lúc , bà tử phụ trách hậu trù cầm roi răn giới bước , trông dáng vẻ là định đánh Trục Nguyệt.
Ta liếc một cái nhận , bà tay thuần thục như , chắc chắn chẳng ít bắt nạt Trục Nguyệt .
Trục Nguyệt ngoái đầu , hiệu bằng mắt, ngay mặt nàng, đánh cho bà một trận tơi bời.
“Đồ nô tài vô liêm sỉ! Cũng dám động của ? Hôm nay cho ngươi thế nào là tử tế!”
Trục Nguyệt mừng đến rơi lệ, lau nước mắt xong liền ôm theo mệnh lệnh rời .
Bà tử nấu bếp cũng đánh cho gào thét ngớt.
Ta giật lấy roi trong tay bà , cố ý tránh các chỗ hiểm, như thế thể đánh tay, chẳng phạm mạng .O mai Dao muoi
3
Rất nhanh thôi, chuyện liên tiếp đánh hai bà tử truyền khắp nơi.
Gã họ Cố tìm đến cửa.
Hắn khí thế bừng bừng, đến gần, ngửi thấy mùi phấn son của nữ nhân, xen lẫn với hương sữa ngọt thoang thoảng của trẻ con.
Hắn và biểu ở ngoài , mới sinh một đứa con trai.
Chả trách Cố gia sốt sắng rước tiểu cửa như .
Ta từ tốn uống , hờ hững liếc một cái, kìm khẽ lắc đầu, thở dài:
“Cố thế tử bất quá cũng chỉ đến thế. Thực sự chẳng chút tài cán nào vượt trội. Ngươi với ả Lâm Mạn Nươngkia, đúng là trời sinh một đôi.”
“Ta thành tâm chúc phúc cho hai . Đây là thư hưu phu, phiền ngươi ký tên cho.”
Lúc mới đến, còn tức giận bừng bừng, thế mà giờ sững , như thể thể tin nổi những gì thấy.
Ta giục:
“Sao? Không hiểu hả? Vậy để nữa, phiền Thế tử ký tên, hưu phu.”
Hắn ngừng vài nhịp thở, nhạt:
“Tống Nhan, nàng trò gì thế? Tính tình nàng thế nào, còn rõ ? Nàng yêu sâu đậm, , nàng sống nổi.”
Ta tròn mắt kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doat-xac/2.html.]
Không đến mức đó, đến mức đó ...
Cố Khiêm vẫn tự biên tự diễn:
“Hôm nay nàng bày cái dáng vẻ , chẳng qua là chiêu lùi để tiến. Đừng tưởng là đích nữ phủ tướng quân thì gì thì .”
“Mạn Nương là biểu của , sinh cho một trai một gái, nâng nàng lên bình thê là đền bù, cũng là điều nàng xứng đáng nhận . Nàng là quý nhân của Cố gia.”
“Tống Nhan, nàng nên cảm ơn Mạn Nương, dù thì… nàng cũng sinh con.”
Ta khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, chậm rãi nhấp một ngụm Bích Loa Xuân, chân thành đánh giá:
“Cố thế tử, ngươi đúng là tự tin đấy. ... thật ngươi giỏi lắm .”
Cố Khiêm nhíu mày, thoáng nghẹn lời:
“Nàng... nàng… ý gì?”
Ta nay nhiều thoại bản, nhất là loại tình sắc, nên cứ thế mà thẳng:
“Ý là, Cố thế tử, là nam nhân, giường ngươi thật sự kém. Lâm Mạn Nương đối xử dịu dàng với ngươi là bởi nàng phận thấp kém, chỉ còn dựa dẫm ngươi.”
“À đúng , mấy năm nay mỗi cùng ngươi ân ái, đều giả vờ cả.”
Cố Khiêm siết chặt nắm đấm, mặt đỏ gay vì giận.
Ta vắt chân, tươi như gió xuân, tiện tay đ.â.m cho thêm một nhát:
“Ta cần một kẻ vô dụng. Cho nên, nhất định hưu phu.”
Cố Khiêm vùng tay áo rộng, như thể giận đến bốc khói, mũi phập phồng, trỏ thẳng mặt hét lớn:O mai d.a.o Muoi
“Tống Nhan, nàng đừng hòng! Cho dù nàng , thì cũng là hưu the!”
Ta đập bàn:
“Vậy thì chờ xem!”
Cố Khiêm tức tối bỏ .
Ngay đó, Trục Nguyệt dẫn Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn tới.
Cả bốn mắt đỏ hoe.
“Tứ tiểu thư, cuối cùng cũng trở ! Năm năm nay… mềm yếu quá.”
Ta trấn an họ:
“Được , đừng nữa. Chúng còn một trận chiến ác liệt đánh.”
Ta lật sổ sách của hồi môn, sai điều tra tất cả chuyện về Linh Mạn Nương.
Trận hoà ly , chỉ hưu phu, mà còn hưu cho thật mắt.
4
Kẻ công lược cầm của hồi môn của , mấy chuyện gọi là “rộng rãi hào phóng”.
Năm năm qua, bà mẫu, tiểu cô, cả tiểu ở ngoài… đều đang hút m.á.u .
Phủ Trường Ninh Hầu Cố gia, cũng chẳng loại tước vị thể truyền đời mãi mãi. Đến đời Cố Khiêm, thì là đời phong tước cuối cùng .
Bề ngoài trông vẻ hiển hách, thực chỉ là cái vỏ rỗng.
Đến khi cho thu hồi bộ của hồi môn, Cố gia phát điên.