ĐOẠT XÁC - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:58:01
Mà nơi nàng giam, chẳng hoàng cung gì, chỉ là chuồng trâu. Đôi mắt nàng đờ đẫn mờ đục, cho đến khi khẽ gọi:
“Quận chúa, là đây, Tống Nhan. Ta phụng mệnh Trưởng công chúa, đến đón .”
An Dương quận chúa rốt cuộc cũng hồi thần, tựa như hồn phách trở , nước mắt tuôn ào ạt ngừng.
Từ nhỏ nàng là tản mạn kiêu ngạo, thường đấu khẩu với .
Ta bao giờ nghĩ rằng, kẻ đối đầu với suốt ngày, rơi cảnh ngộ !
Thật vô lý!
Kẻ đối đầu của , chỉ thể để bắt nạt!
An Dương nức nở:
“Đón… đón ư?”
Giọng nàng khàn đục, đôi môi khô nứt.
Ta gật đầu, c.h.é.m đứt xiềng xích khóa chân nàng, bế nàng lên ngang n.g.ự.c.
Nàng cùng tuổi với , vốn là một vị quận chúa tròn trịa, phúc hậu, mà lúc , trong vòng tay , nàng nhẹ tựa như một đứa trẻ.
Ta cúi đầu thì thầm:
“Ta đưa về nhà.”
An Dương rúc n.g.ự.c , như gom hết sức lực còn mới nghiêm giọng:
“Về… về nhà!”
Ta và đại tẩu liếc mắt hiệu, lập tức rút lui.
Ngay lúc , âm thầm thề, Đại Lương sẽ bao giờ đưa con tin nữa! Nữ tử Đại Lương, càng thể để ép liên hôn!
14
Thuận lợi cứu An Dương quận chúa, lập tức sai đưa tin về kinh đô, bảo Trưởng công chúa chuẩn ngay. O Mai d.a.o Muoi
Giờ đây, còn vướng bận hậu phương, liền trực tiếp dẫn quân tấn công Bắc Mạc.
Tự nhiên, chuyện sự đồng ý của Hoàng đế.
Ngày xuất chinh, phụ đạp tung cửa phòng, còn ngỡ ông sẽ ngăn cản, ai ngờ, ông chỉ chằm chằm:
“Đứa con út của ! Vốn luôn là kẻ gây chuyện! cũng lắm chủ ý quỷ quyệt. Đã tới bước , phụ như tự nhiên sẽ cản!”
“Con… hãy mang cờ xí của Tống gia, cắm khắp đất Bắc Mạc! Để an ủi những linh hồn Tống gia c.h.ế.t nơi biên ải!”
Ta nghiêm nghị gật đầu, chắp tay thật thấp:
“Vâng! Tống đại tướng quân! Mạt tướng lĩnh chỉ!”
Giây phút , là đứa con út của phụ , mà là một binh sĩ của Tống gia.
Ta là kẻ trời sinh ưa báo thù, giờ phút , chỉ thấy m.á.u trong sôi trào.
Ta trút giận, báo thù, cuồng ngạo!
Nhẫn nhịn một thời cũng thể đổi lấy bình yên, chi bằng diệt cỏ tận gốc.
Đại tẩu cầm hồng thương, búi tóc cài một đoá hoa trắng, vong linh đeo vành tang trắng:
“Tứ , trận , thành công, thì bỏ mạng!”
Tam ca sốt ruột trở về ôm con gái, cũng sớm diệt Bắc Mạc để khỏi mãi trấn thủ nơi biên cương cát bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doat-xac/9.html.]
Ta mặt ba quân, giương cao cờ lệnh:
“Chư tướng lệnh! Đại Lương , bao năm Bắc Mạc xâm lấn, nhẫn nhịn tới cực hạn! Nay mặt triều đình hạ lệnh, g.i.ế.t một tên Bắc Mạc, thưởng năm mươi văn, g.i.ế.t càng nhiều, thưởng càng hậu!”
Sĩ khí quân hừng hực.
Khi cờ xí Tống gia chính thức cắm đất Bắc Mạc, bọn Bắc Mạc hung hãn ngu si mới sợ.
Xưa nay, rốt cuộc là quân Tống gia quá nhân từ.
nhân từ dành cho tất cả .
Ngoại xâm, tất diệt!
Trận chiến , thế như chẻ tre.
Hai tháng , quân Tống gia công chiếm vương cung Bắc Mạc.
An Dương quận chúa chăm sóc dưỡng thương, nàng đích tới, tay cầm trường kiếm, trừng mắt đám phụ tử Bắc Mạc vương:
“Ta đến… g.i.ế.t bọn chúng!”
Tam ca vốn định bắt bọn chúng giải về kinh thành để thị uy. khẽ lắc đầu, bảo tam ca cần ngăn cản.O mai d.a.o Muoi
Ta : “Quận chúa, tự tay động thủ , c.h.ặ.t đ.ầ.u bọn chúng xuống. Từ nay, tất cả nhục nhã mà chịu, đều sẽ xoá sạch. Mọi thứ trải qua ở Bắc Mạc, đều sẽ thành huy chương danh dự của .”
An Dương quận chúa từng kiêu ngạo bao.
Chỉ tiếc nàng rơi tay Bắc Mạc, mấy năm giày vò, như chim sẻ bứt trụi lông.
Rắc… rắc… mấy tiếng vang lên.
Bốn cái đầu lăn lông lốc giữa đại điện, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả sàn.
Ta bật :
“Người , đem bốn thủ cấp phụ tử Bắc Mạc vương treo lên, dọc đường trở về kinh, phơi cho thiên hạ thấy!”
15
Tin tức quân đội Tống gia một tiêu diệt bộ Bắc Mạc, nhanh truyền kinh đô.
Tuy nhiên, hoàng đế dám trách tội.
Chỉ bởi vì trưởng công chúa sớm bố trí, đem hoàng đế cùng thái tử giam cầm trong hoàng cung.
Nghe tin do thám mang về, mỉm hài lòng.
Quả nhiên là nữ nhân việc sạch sẽ gọn gàng.
Nếu trưởng công chúa sớm lên ngai vàng, còn lắm chuyện rối ren thế ?
Hoàng đế dù hận Tống gia thấu xương, nhưng một khi trở về kinh đô, khắp thành đều đón chào Tống gia.
Trên đường diễu phố, thấy cả nhà phụ quân của .
Ánh mắt của Cố Khiêm , chỉ còn là sợ hãi, thậm chí mang theo vài phần sùng bái.
Ta huýt sáo về phía , còn Lâm Mạn Nương bên cạnh sợ hãi đến nỗi nấp lưng .
Cố Khiêm để ý đến nàng .
Ta cũng thấy Hạ Kính Thư.
Hắn như hòn vọng thê, ánh mắt mong ngóng. Nửa năm ở kinh đô, luôn bảo vệ nữ quyến Tống gia.