ĐỘC SƯ VÂN CẨM - CHƯƠNG 3: TIẾP CẬN
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:19:55
Mà cận vệ Giang Ngạn của tự lo xong, còn quản ?
Ta xông lên, chắn mặt Tứ hoàng tử.
Ta mặc giáp, kiếm đ.â.m , nhưng lực quá mạnh, chúng rơi xuống vực.
Ta ôm lấy Tứ hoàng tử, xoay , ở , ở .
Gió vực thổi mạnh, thổi bay khăn che mặt của , lộ khuôn mặt của .
Ta ánh mắt kinh hoàng và kinh ngạc của .
"Điện hạ, lấy đệm, đổi lấy mạng của ngài, chỉ mong ngài đối xử với cô nương nhà ."
Tứ hoàng tử thể chết.
thể c.h.ế.t vô giá trị như .
Điều thể thực sự đổi vận mệnh của hàn môn, cũng thể đổi vận mệnh của những dân thường hèn mọn như chúng .
Nước đủ đục , hãy để khuấy động thêm cơn sóng gió !
Dưới vực là biển, giáp bảo vệ, khả năng c.h.ế.t là cao.
Ta quả thực chết.
sóng biển hung dữ đẩy và Tứ hoàng tử xa .
Điều ngờ là bơi, hơn nữa còn sợ nước, vùng vẫy vài cái liền chìm xuống sâu.
Thật vô dụng.
Ta đành lặn xuống nước, bơi về phía .
Ta một tay ôm lấy lưng , một tay đỡ lấy gáy , nghiêng sang, truyền cho một .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Sau đó ôm bơi lên mặt nước.
Hắn vô thức ôm chặt lấy , như sợ bỏ .
Chúng ôm khúc gỗ trôi dạt một hòn đảo.
Đêm đó, Tứ hoàng tử nuông chiều từ bé tiền đồ mà phát sốt cao, run rẩy vì lạnh.
Quá vô dụng.
Ta bất đắc dĩ, đành ôm .
Hắn sợ lạnh, nên cũng vô thức ôm chặt lấy , duy nhất ấm áp.
Ta thực sự mệt mỏi, từ lúc nào ngủ .
Ngày hôm , ánh mắt của dừng mặt lâu.
Cho đến khi mở mắt , ánh mắt của và bất ngờ chạm .
Hắn lộ vẻ bối rối, buông tay đang ôm .
Ta đưa tay sờ trán : "Không còn nóng nữa."
Ta dậy : "Điện hạ, đêm qua ngài sốt, như ... chỉ là kế tạm thời, cần để trong lòng."
"..." Hắn thấy , hỏi, "Ngươi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doc-su-van-cam-skrh/chuong-3-tiep-can.html.]
"Ta tìm chút quả ăn, điện hạ ở đây chờ, là cùng?"
"Đi cùng."
Tính toán đủ đường, luôn bày vẻ mặt ôn hòa giả tạo, Tứ hoàng tử, khi cùng mắc kẹt hòn đảo , mặt cuối cùng cũng vài phần chân thành.
Hắn còn bệnh sạch sẽ, luôn chải chuốt bản sạch sẽ gọn gàng, chút cẩu thả.
Có thể tưởng tượng năm đó khi bàn tay bẩn thỉu của nắm lấy vạt áo của , ghét bỏ đến mức nào.
Ngày qua ngày, chúng đều thấy bất kỳ cứu viện nào xuất hiện.
Chúng cạnh bờ biển, thủy triều lên xuống:
"Điện hạ, ngài ngài nhớ nhung ?"
"Không ."
"Ta , nhớ cô nương, nàng nhất định đang tìm cách tìm . Người nhà của ngài nhất định cũng đang tìm ngài."
Hắn tự giễu, đó im lặng .
Một lúc lâu , nghi hoặc hỏi .
"Tại ngươi liều mạng cứu ?"
"Có lẽ là vì ngài là vị hôn phu của cô nương, lẽ còn vì năm đó là ngài và cô nương cùng cứu ."
Hắn vẫn , lý do đủ để thuyết phục .
Một nội tâm lạnh lùng, khó tin sẽ vì báo ân mà liều mạng.
Huống chi, trực giác của sai.
Hắn từng coi thường , lý do gì để cứu .
thực sự cứu !
Ta tỏ chút hối hận: "Con tim hành động theo lý trí, khoảnh khắc đó kịp nghĩ gì, thể rõ ràng ? Có lẽ là vì lương thiện? Còn vì điện hạ trong lòng , là , đáng cứu?"
Hắn hỏi: "Nếu là hoàng tử, chỉ là Bùi Chiêu, ngươi còn cứu ?"
Thì rõ tất cả nịnh bợ , đều là vì phận của !
Ta : "Ta cứu một , bao giờ liên quan đến phận của đó."
Hắn cũng , tuấn tú bức , trong nụ vài phần chân thành.
Ngày hôm đó, với , vốn một cùng .
Đệ thông minh hơn , ăn khéo léo hơn , tóm là thứ đều hơn .
Mẫu hậu và cữu cữu của là Tống Minh yêu thương , dốc lòng bồi dưỡng , nhưng đối với càng ngày càng mất kiên nhẫn, càng ngày càng lạnh nhạt.
Hắn vắt óc suy nghĩ một bài thơ về tình mẫu tử, nhưng mẫu hậu của chế giễu trách mắng, chỉ nghĩ đến những thứ vô dụng, tiến bộ, tiền đồ.
Cho đến một ngày, vô tình ngã xuống nước, khi cứu lên thì phát sốt cao, đó trở nên ngây ngốc.
Thái độ của bọn họ đổi.
Bọn họ bắt đầu quan tâm hỏi han , dốc lòng chăm sóc và bồi dưỡng .
Mà trở thành của , ai hỏi han.